Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 47: Chương 47: Hôn lễ long trọng




"Lan Yên, ngày mai chính là ngày đại hôn của Liễu Hâm Dung, nàng có muốn đi không?" Yêu Thần đặt thiệp mời lên bàn, hỏi ý Liễu Lan Yên.

"Đại hôn của Hâm Dung tỷ tỷ?" Liễu Lan Yên nháy mắt, sau đó ngẩng đầu, hỏi Yêu Thần, "Sư phụ, con muốn đi không?"

Một câu hỏi làm cho Yêu Thần thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, im lặng nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên nửa ngày.

Nửa tháng chung đụng đã cho hắn biết một điều, có một đệ tử quá "Nghe lời" cũng không phải là chuyện gì tốt.

Mỗi lần đều là nghe lời nghe đến làm cho hắn thiếu chút nữa hộc máu.

"Nếu Lan Yên muốn đi, chúng ta liền đi." Cuộc đối thoại đá qua đá lại như vậy ở nơi này tiến hành vô số hiệp, mỗi lần đều là không tiếng động đọ sức nhau, hai người ai cũng không chịu thua.

Về phần kết quả, vẫn là không có kết quả.

Liễu Lan Yên cũng không nói gì, chỉ là trợn tròn mắt vô tội nhìn Yêu Thần.

Một loại không khí an tĩnh làm cho người ta phiền não chảy xuôi giữa hai người, đây là một trận đấu đọ sự chịu đựng, xem ai nhịn không được chịu thua trước.

Rất dễ nhận thấy, xét về tính nhẫn nại mà nói thì Liễu Lan Yên vẫn luôn là hơn một chút.

"Ngày mai chúng ta đi xem sao." Yêu Thần chủ động thỏa hiệp.

"Được, sư phụ, con đi cùng người." Liễu Lan Yên nói một câu, lập tức khiến Yêu Thần khí huyết dâng trào.

Đến cuối cùng thành nàng đi cùng hắn?

"Sư phụ, con mệt mỏi." Liễu Lan Yên nháy hai mắt thật to, giọng mềm nhũn nói.

"Mệt thì nghỉ ngơi." Yêu Thần trong lòng cười khổ một tiếng, rời khỏi phòng của Liễu Lan Yên.

Cửa phòng đóng, thần thái vô tội trên mặt Liễu Lan Yên lập tức trở thành hư không.

Nửa tháng chung đụng, làm cho nàng hiểu được một chuyện -- nhẫn nhịn.

Yêu Thần đối với nàng hết sức nhẫn nhịn.

Loại nhẫn nhịn này, làm cho lòng nàng rất đau, trong nỗi đau đó lại trộn lẫn với một tia đau đớn nhàn nhạt.

Nửa tháng, Liễu Lan Yên thử vô số lần, lần nào cũng đều là cảm giác như thế.

Nàng có thể tin chắc, giữa nàng và Yêu Thần nhất định có quan hệ gì đó, nhưng là quan hệ gì, thì hiện tại nàng cũng không muốn đi tìm hiểu.

Nàng còn có chuyện nàng phải làm, nhất là. . . . . .

Được rồi, đây đúng là lấy cớ.

Trong lòng nàng có chút mâu thuẫn.

Mâu thuẫn giữa đi tìm hiểu chuyện giữa nàng và Yêu Thần, giống như nếu vạch trần bí ẩn trước mắt thì sẽ làm nàng vô cùng không thoải mái.

So với cảm giác tìm hiểu chuyện giữa bọn họ, thì Liễu Lan Yên thích trạng thái ám đấu như bây giờ hơn, cuộc sống mỗi ngày đều rất có"Kịch tính", làm cho tâm trạng nàng rất tốt.

Ngày đại hôn của Yêu Giới, có thể tính là một bữa tiệc náo nhiệt, hơn nữa nhân vật chính lần này là Vương Gia quyền cao chức trọng của Yêu Giới, vì thế nên bữa tiệc càng thêm long trọng.

Bên ngoài vương thành, một mảnh vui mừng.

Nhà nhà đều đã treo đèn lồng đỏ au, từ chỗ cao của Vương Cung nhìn sang, Vương Thành như biến thành một mảnh đại dương màu đỏ.

"Dung nhi, Vương Gia đối với con thật là rất coi trọng." Liễu Tấn Lợi nhìn nữ nhi trong trang phục lộng lẫy, nụ cười trên mặt đều chưa từng mất đi.

Những thương nhân kia vẫn đối với hắn lạnh lùng, tới cửa bái phỏng cũng là vẻ mặt lạnh nhạt.

Hôm nay Vương Gia và nữ nhi của hắn thành hôn, Vương Gia ra một đạo mệnh lệnh xuống, những thương nhân kia còn không phải là ngoan ngoãn phối hợp, biến Vương Thành ăn mặc vui sướng sao? ( ko hiểu lắm> <)

"Còn không phải vì cha là đại trưởng lão sao?" Liễu Hâm Dung cười híp mắt vuốt ống tay áo của mình.

Đây chính là áo tơ lụa thượng hạng, hoa văn phía trên càng thêm khéo léo tuyệt vời, giá y đỏ thẫm mặc lên người, nàng từ trong gương thấy được mình đẹp như thiên tiên.

Trên đầu mũ hoa châu lóng lánh, bảo thạch cực đại nhanh chóng làm cho người biết dùng mắt choáng váng, không cần hỏi cũng biết, toàn bộ mọi thứ từ đầu đến chân nàng, tuyệt đối đều là giá trị liên thành.

"Ha ha. . . . . ." Liễu Tấn Lợi ý cười sắc bén, tâm nguyện của hắn rốt cuộc đã đạt được, có được Dư Cận Thước- núi dựa vững chắc này, ngày sau, địa vị của hắn ở Yêu Giới tuyệt đối là không gì phá nổi.

Đại hôn long trọng bắt đầu từ sáng sớm, tế bái thiên địa, thờ cúng thần linh làm một loạt nghi thức cuối cùng đã vào đêm.

Cả một ngày náo nhiệt, trong vương thành tiếng người huyên náo, tất cả mọi người đều hâm mộ quan sát hôn lễ của Liễu Hâm Dung.

Những cô nương chưa lập gia đình, tất cả ánh mắt đều đuổi theo Liễu Hâm Dung đang được vây trong vạn người, một thân hoa phục cũng đã đủ làm cho người người ghen tỵ chớ nói chi phu quân của Liễu Hâm Dung là Dư Cận Thước dưới một người trên vạn người.

Trừ trong Vương cung chuẩn bị bữa tiệc phong phú ra, thì ở trên đường phố Vương Thành chủ yếu là tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước), ảnh hưởng lớn như vậy, cũng chỉ có Dư Cận Thước người có quyền thế như vậy mới có thể làm ra.

Dĩ nhiên, người cảm thấy vui mừng nhất ở đây chắc chắn là chẳng ai khác ngoài Liễu Hâm Dung.

Nàng rốt cuộc đã trở thành vương phi, cái vị trí nàng vẫn mong đợi đó, rốt cuộc nàng cũng đã chờ được.

Bên trong Vương phủ, đám người đã chen lấn đến nước chảy không thông. Thật vất vả mới có một cơ hội có thể lấy lòng Vương Gia, phàm là người có chút quan hệ tất cả đều chen lấn cúi đầu muốn đưa lên một phần quà tặng, chỉ vì mong muốn có thể lưu lại một chút ấn tượng với Dư Cận Thước.

Ngay cả Yêu Chủ cũng tới chúc mừng, trong vương phủ thật có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.

Bên trong đại sảnh vô cùng nhiệt náo, lại đột nhiên bởi vì một tiếng thông báo mà lập tức an tĩnh lại: "Tôn chủ đến."

"Tôn chủ?" Yêu Chủ vụt một cái liền từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc liếc mắt nhìn Dư Cận Thước ở bên cạnh, hôn lễ của hắn còn mời Tôn chủ nữa sao?

Dư Cận Thước đối mặt với Yêu Chủ không tiếng động chất vấn cũng là không nói gì lắc đầu một cái, hắn mà có thể diện lớn như vậy có thể mời Tôn chủ tới tham gia sao?

Kinh ngạc cũng không chỉ mình Yêu Chủ bọn họ, mà tất cả người trong đại sảnh đều là hai mặt nhìn nhau trong lòng rối rít suy đoán không ngừng.

Sau một phen suy đoán, mọi người nhìn về phía Dư Cận Thước, ánh mắt có chút không giống nhau.

Có thể làm cho Tôn chủ tới tham gia, thể diện của Dư Cận Thước thật lớn.

Dư Cận Thước đứng dậy vội vàng đi ra ngoài đón, đối với hắn mà nói, có thể nhanh như vậy đã đồng ý thành thân với Liễu Hâm Dung, hoàn toàn không phải là hắn để ý đến thân phận của Liễu Tấn Lợi.

Hắn đang tính chính là, Liễu Tấn Lợi thân là nhị thúc của Liễu Lan Yên.

Để cho hắn cưới cái kẻ ngu đó là không thể nào, nhưng là cùng đệ tử của Yêu Thần trở thành thân thích, hắn vẫn là cảm thấy rất có lời.

Âm nhạc hân hoan trong sân cùng với đại sảnh cực kì an tĩnh tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, toàn bộ mọi người đứng dậy cung nghênh Yêu Thần đến.

Yêu Thần được mọi người như sao vây quanh trăng bước vào đại sảnh, ngồi ở vị trí chủ thượng.

Yêu Thần vốn là người khiến người ta chú ý nhất, nhưng gần đây làm cho mọi người tò mò nhất vẫn là người đang đỉnh đạc ngồi bên cạnh Yêu Thần- Liễu Lan Yên.

Thế nhưng ngồi ở bên cạnh Yêu Thần, ngồi ngang hàng.

Đây là chỗ mà một đệ tử nên ngồi sao?

"Lan Yên muội muội, đa tạ muội đã tới dự hôn lễ của tỷ." Liễu Hâm Dung vui vẻ đi tới, trong miệng tuy là nói lời khách khí, nhưng trong khóe mắt đuôi mày vẫn là trắng trợn hài lòng.

Thậm chí còn chỉnh sửa lễ phục cao quý một chút, vênh váo tự đắc nhìn Liễu Lan Yên: "Lan Yên muội muội, muội yên tâm, sau này tỷ và Vương Gia chắc chắn sẽ hạnh phúc ."

Lời Liễu Hâm Dung nói khiến Tô Hãn Hạo ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, nàng đây không phải là đang cố ý chế nhạo Liễu Lan Yên sao?

Người nào mà không biết Liễu Lan Yên là bị Dư Cận Thước xem là đồ bỏ vứt đi?

Lời Liễu Hâm Dung nói, khiến cho đại sảnh lọt vào trong an tĩnh quỷ dị, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trên người Liễu Lan Yên, bên tai là tiếng hỉ nhạc bằng sáo trúc truyền tới từ trong viện, lúc này nghe tới, thật là châm chọc không nói nên lời.

Dung nhan của Liễu Lan Yên chập chờn dưới ánh nến lúc sáng lúc tối, đầu nhỏ khẽ rủ xuống, không biết vẻ mặt là gì, chỉ là tay nhỏ bé khẽ nắm thật chặt ống tay áo đến trắng bệch đã tiết lộ cảm xúc nóng nảy của nàng.

Liễu Hâm Dung hả hê cong khóe môi, hôm nay, nàng mới chính là tiêu điểm mà vạn người chú ý đến.

Kẻ ngốc, cuối cùng vẫn là kẻ ngốc, phế vật dù trèo lên cành cao thì vẫn như cũ là phế vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.