Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 186: Chương 186: Sau này cô còn phải cẩn thận




Trưởng phòng nhìn qua tôi với vẻ sâu xa: Làm tốt lắm, chủ tịch Trác rất coi trọng cô!

Tôi hé miệng: Vâng.

Chỗ này phải nói thêm một câu, sau khi Chung Giai rời đi, công việc của cô ấy ở phòng ban của chúng tôi cũng không giao cho tôi tiếp nhận mà là để lại cho những đồng nghiệp khác trong phòng.

Công ty quảng cáo được chọn hợp tác tất nhiên là đổi lại, lần nữa kêu gọi đấu thầu, trưởng phòng tự mình giám sát.

Khoảng thời gian thích ứng với nhau, hai bên đều rất cực khổ, cũng may tất cả mọi người có chuẩn bị tâm lý, cũng không có than phiền gì.

Trác Hàng bảo tôi mời cậu ta ăn cơm, mượn cớ rất đầy đủ, cũng chính là vì Chung Giai.

Cậu ta nói, nếu không có cậu ta, Chung Giai chắc chắn là vẫn ở công ty, sau này tôi nhất định còn phải mặc cho cô ta gây khó dễ.

Tôi không lập tức trả lời, mà là do dự.

Theo lý thuyết, cậu ta giúp tôi hai lần như thế, tôi hẳn là phải mời cậu ta ăn cơm một bữa để tỏ lòng biết ơn, nhưng mà...

Tôi nghĩ đến Trác tiên sinh.

Trác tiên sinh đã biết Trác Hàng thích tôi, nếu tôi đi ăn cơm cùng với Trác Hàng, sợ là anh ấy sẽ hiểu lầm.

Tôi muốn từ chối, thế nhưng, người ta giúp tôi, bây giờ còn chủ động bảo tôi mời ăn cơm, nếu tôi từ chối thì sẽ có vẻ rất không biết điều.

Được, cậu muốn ăn cái gì? Tôi gõ chữ.

Cô thì sao? Cậu ta trả lời lại rất nhanh.

Ăn lẩu được không? Tôi hỏi.

Suy tính của tôi là: ăn lẩu tốt nhất là nhiều người ăn, tôi có thể nhân tiện lại gọi thêm mấy người đồng nghiệp nữa.

Cũng được. Cậu ta lại gõ tiếp, Nhưng mà tôi phải nói trước, cô mời khách, lại là cảm ơn tôi giúp cô, bất kể là ăn cái gì, tốt nhất chỉ có hai người chúng ta. Nếu không, ngay cả lời cảm ơn cô cũng không nói cho ra hồn.

Cậu ta dùng một câu là lấp hết đường lui của tôi.

Tôi do dự một hồi: Chúng tôi vẫn cứ đi nhà hàng đi! Đi ngay buổi trưa hôm nay được không?

Hai người ngồi trong phòng ăn lẩu có hơi kỳ dị, nhưng nếu ngồi trong quán ăn, xung quanh quá ồn, nếu chẳng may, xung quanh có người chơi đố uống rượu, chúng tôi nói chuyện thì cần nói lớn tiếng, bằng không sẽ phải cúi đầu kề sát vào nhau.

Nhà hàng thì đỡ hơn một chút, tương đối yên tĩnh.

Hơn nữa, chọn vào buổi trưa, thời gian cũng không dài lắm, thật sự chỉ là đủ ăn một bữa cơm thôi.

Được rồi, cô muốn là được! Trác Hàng nói.

Vậy cứ quyết định thế đi. Tôi gửi sang một hàng mặt cười.

Ngày hôm nay không có nhiệm vụ đặc thù, tôi và Trác Hàng chỉ nghỉ sớm 10 phút trước khi hết giờ làm việc, cùng nhau đi đến nhà hàng.

Ba phòng ban lớn nhất trong công ty đều biết tôi và cậu ta là bạn học, còn cùng nhau làm cộng sự chung ở bộ phận giao dịch một tháng, cũng không bất ngờ chuyện chúng tôi hẹn nhau ăn cơm, càng không đồn đại bịa đặt gì.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, tôi và cậu ta đều chọn món.

Nhân viên phục vụ đưa nước chanh lên.

Tôi hai tay nâng ly: Vu Hàng, cảm ơn cậu! Tôi mời cậu!

Cậu ta cười, nâng ly với tôi: Tôi vốn nghĩ là chờ cô tự mình xử lý, đợi mấy ngày thấy cô vẫn không có phản ứng, tôi đành tự ý quyết định, vạch trần chuyện này đến chỗ chủ tịch Trác. Hi vọng cô đừng trách tôi xen vào chuyện của người khác!

Làm sao tôi trách cậu được? Tôi hẳn là phải cảm ơn cậu mới đúng. Tôi uống một hớp nước, Vụ việc đó, nếu như chờ tôi xử lý chỉ e là vĩnh viễn bị vứt vào đâu đó rõ! Tôi cũng không có bản lĩnh cáo trạng đến chỗ chủ tịch Trác đâu.

Trác Hàng bỗng nở nụ cười: Tôi vốn chỉ là muốn tìm trưởng phòng của các cô, nhưng nghĩ lại, nếu chỉ tìm ông ta, rất có thể cuối cùng cũng không đến nơi đến chốn mà bị bỏ qua. Chung Giai là nhân viên cốt cán trong phòng ban của các cô, trưởng phòng của các cô chắc gì đã bỏ cô ta. Cô ta mà không đi, sau này cô sẽ càng ngày càng có nhiều phiền phức. Không bằng cứ trực tiếp ra đòn sát thủ.

Tôi cười khen cậu ta lợi hại.

Nhưng mà thật đáng tiếc, không có cách nào giải quyết luôn cả thư ký Đinh cho cô. Thư ký Đinh là phụ tá đắc lực của chủ tịch Trác, chủ tịch Trác sẽ không vì chuyện nhỏ này mà đuổi cô ta đi. Trác Hàng nhún vai, Cho nên, sau này cô còn phải cẩn thận.

Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình.

Đôi khi, không phải cứ làm tốt công việc là được, có cách nói gọi là ám tiễn khó phòng!

Trác Hàng căn dặn, tôi mỉm cười tiếp nhận.

Thì ra, cậu ta còn không biết thư ký Đinh cũng sắp phải rời khỏi rồi.

Bữa cơm đó, nội dung cậu ta nói chuyện với tôi không liên quan đến tình yêu, đầu tiên là nói về những chuyện và người ở công ty, tiếp theo thì nói đến luận văn tốt nghiệp trong trường.

Khoa của chúng tôi và khoa của các cậu ta đều là về trường bảo vệ luận văn vào tháng sau, luận văn của cậu ta đã viết xong, chỉ còn chờ bảo vệ, còn tôi thì một chữ cũng chưa viết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.