Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 12: Chương 12: Âm khí xâm tủy




Không gian trong xe quá nhỏ đến nỗi dáng người cao lớn của anh không thể di chuyển được.

Cùng với phản ứng tê dại của tôi, anh nhanh chóng mất bình tĩnh.

Nhưng anh ta không có bất kỳ sự mơ hồ nào về công việc. Sau khi hoàn thành nó một lần, anh ta quấn tôi trong chăn và giải khai kết giới.

Anh tôi lao vào xe và mắng: “Em gái ta bị sốc ngay sau khi bị bắt cóc! Ngươi không tể ân cần sao?! Ngươi có phải con người không?”

Ồ, anh ấy chắc chắn không phải là con người.

Không, làm thế nào anh trai tôi có thể nhìn thấy anh ta?!

Tôi nghi ngờ nhìn anh tôi. Anh tôi quay đầu vào ghế tài xế và mắng con ma xấu xí bên cạnh tôi, điều đó rõ ràng là có thể nhìn thấy.

“Linh thai kết thành, li long thành hình. Ở dương gian anh ta có thể đem thân pháp thực thể hoá”, anh tôi giải thích nhẹ nhàng.

Tôi lặng lẽ quay lại, anh ta như thế nào tôi đều cảm thấy tốt, tôi không muốn quản.

“Đeo mặt nạ giả vờ giả quỷ, người là đầu trâu hay mặt ngựa! Hãy cởi nó ra xem! Em ta không thể để ngươi bắt nạt!” Anh tôi giận dữ nói.

“Lá gan không nhỏ, dám nói chuyện với ta như thế.” Anh ta lạnh lùng nói với anh tôi.

“Ồ, ta không sợ trời, không sợ đầt, cùng lắm là chết.!”

Anh ta khẽ cười khúc khích, như muốn chế giễu anh tôi là người phàm không biết tự lượng sức mình.

Tôi nghe thấy tiếng quần áo của anh ta cọ xát khi anh ta giơ tay lên. Anh ta dường như đang tháo mặt nạ.

Chiếc xe hơi im lặng, giọng anh tôi hơi lắp bắp: “Đó … Tiểu Kiều … Em, emcó muốn xem không? Anh ta, anh ta …”

Tôi vùi đầu vào đầu gối, cơ thể tôi lạnh buốt trong chăn.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy ra khỏi cơ thể tôi và nước mắt tôi cũng lặng lẽ chảy ra

“… Em không muốn thấy. Anh ta có bộ dạng gì đều không liên quan đến em.” Tôi quấn mình trong bóng tối như một con đà điểu với chiếc mũi mạnh mẽ.

“Humph … đừng nhìn nếu không muốn nhìn.” Giọng nói trong trẻo của anh phát ra với một sự tức giận lạnh lùng.

Anh dường như biến mất, anh tôi lo lắng nói: “Đợi, đợi đã! Bố tôi! Không phải anh biết bố tôi ở đâu à.?!”

“Bệnh viện Renhe!” Anh ném một câu lạnh lùng và biến mất trong xe.



Bệnh viện Renhe là một bệnh viện tư nhân cấp cao nhất. Anh trai tôi và tôi không nghĩ ra sao ba tôi lại bị đưa đến nơi này. Có thể đó là con quỷ xấu xí đã thi triển thuật pháp?

Vẫn đề là, thi triển thuật pháp liền đưa bố tôi vào phòng vip ư.?!

Bố tôi đang nằm trên giường bệnh viện, bác sĩ nói tôi thậm chí còn không nghe nó. Thế giới của chúng tôi khác với thế giới của bác sĩ.

Khi bác sĩ rời đi, anh tôi bảo tôi “gọi cho thái gia gia”.

Anh ra ngoài gọi mọi người ở quê, còn tôi thì bảo vệ bố tôi trước giường.

Một ngày trôi qua, thái gia gia đến.

Vốn dĩ từ quê đến đây cách bốn hoặc năm giờ. Thái gia gia mang một cây gậy. Cây gậy có hình dạng bình thường còn có chút tự nhiên uốn lượn cùng hoa văn. Tôi nghe nói cây gậy này là tử kim nam âm trầm mộc, có tiền cũng không mua được.

Thái gia gia là trụ cột của gia đình. Khi ông đi ra ngoài, tự nhiên có nhiều người đi cùng. Ông tôi, nhị gia, nhị thúc, đường huynh … Tới bảy, tám người.

Ngay khi vào phòng VIP, ông yêu cầu anh họ đóng cửa lại.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, ông ném cây gậy sang một bên quỳ xuống nhìn tôi

Tôi ngạc nhiên và nhanh chóng hỏi ông nội tôi: “thái gia gia đang làm gì vậy, ông nội?!”

Một bên hỏi, một bên dìu ông đứng dậy nhưng ông đẩy tay tôi ra lắc đầu và nói: “nha đầu đứng cho vững!”

Giọng ông nghiêm trang, tôi bất lực nhìn anh tôi. Anh tôi cũng chết lặng.

“… Cung kính, cung kính dập đầu. Mộ Gia cảm ơn đế quân vì đã ban phước …” Thái gia gia cúi đầu bái lễ.

Mọi người trong gia đình đều bị ngây người ra một lúc. Ông đã quá già để quỳ xuống và mọi người nhao nhao đến đỡ ông.

Một người anh em họ đứng cuối cùng thì thầm, “Có phải thái gia gia già rồi nên hồ đồ không?…”

Ông quay đầu lại và liếc nhìn mọi người: “Ta đang quỳ, các người còn dám đứng?”

Với mệnh lệnh này, ngay cả khi miễn cưỡng, tất cả các thành viên trong gia đình đều quỳ xuống. Anh trai tôi đứng cạnh tôi và sờ mũi. Anh tôi ngượng ngùng hỏi: “Tôi có phải quỳ xuống không …”

“Mộ Vân Phàm!” Thái gia gia hét vào mặt anh tôi, khiến anh tôi quỳ xuống nhanh chóng.

Tôi xấu hổ muốn chết, nơi này tôi là người trẻ nhất, nhưng lại chỉ có tôi đứng.

“Ông ơi … Ông, người đó, không, con quỷ đó không có ở đây.” Tôi thì thầm.

Ông vẫn dập đầu ba cái trước khi cho mọi người đứng dậy.

“Không quan trọng ngài có mặt hay không, nhưng ngài để tín vật ở đây, chúng ta nên tôn trọng và cúi đầu …” Thái gia giachỉ vào ngọc chương trên ngực tôi.

Tôi treo dây chương ngọc của anh ta

Bắc Thái Đế Quân

Minh phu tôn kính.



Thái gia gia là một linh hồn trong gia đình. Sau khi thấy tình hình của bố tôi, ông nói với bố tôi: “Thành Đào đây là một âm khí xâm tủy. Nghiệp chướng trong quá khứ. Cuối cùng chính là muốn tự mình đến trả …”

Bố tôi kính cẩn khoanh hai tay, đứng dậy, gật đầu: “Vâng.”

“Bệnh viện … ở lại trong thời gian này, các thành viên trong gia đình thay phiên y tá chăm sóc. -“

Ông nội nói còn chưa dứt lời, tôi thấy khuôn mặt của nhị gia không thoải mái.

Ông tôi xem mặt đoán ý cẩn thận nói: “Bố ơi, con sẽ tự trả tiền. Đừng làm phiền các anh chị em khác. Thành Đào là con trai của con.”

Thái gia gia gật đầu và nói: “Nói cho ta biết nếu nó không đủ.”

Sau khi phân phó mọi thứ xong, đôi mắt của thái gia gia nhìn vào tôi khẽ mỉm cười: “nha đầu, trông con không được khỏe, nhưng … hãy chú ý đến cơ thể của con.”

Tôi nghe thấy ý của thái gia gia, đưa tay chạm vào bụng dưới.

Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy ở đó.

Bảy ngày đã trôi qua, và “nhiệm vụ” hiện tại của tôi có lẽ là một cỗ máy sinh sản.

Tôi chỉ hy vọng rằng cơn ác mộng này sẽ kết thúc sớm.

Khi thái gia gia rời đi, ông tôi ở lại và nói với tôi: “Tiểu Kiều đừng lo lắng, bố của con sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ tìm kiếm thứ gì đó để cứu lấy hắn, thẻ này có một triệu, con Lấy nó đi, mật khẩu là sinh nhật của bố con, không đủ ta lại tới đưa. “

“Bệnh gì một triệu còn chưa đủ? Bố tôi có chết không?” Tôi nhìn ông nội. Tại sao ông có thể bình tĩnh như vậy?

Ông nội lắc đầu và nói: “Để cho phép mẹ con sống thêm vài năm nữa, ông ấy đã làm một số điều cấm kỵ, sau tất cả, nghiệp phải được trả lại … Nếu con muốn ông ấy nhanh khoẻ lại, con có thể học tập chăm chỉ và kiếm thêm tiền. nếu con muốn mua tài liệu từ người khác để xua đuổi tà ác, ta sợ 10 triêj cũng không đủ. “

Ông mỉm cười chạm vào đầu tôi và anh tôi rồi rời đi.

Chúng tôi nhìn nhau, và đột nhiên có một cảm – như vậy gia tộc, sinh tử có mệnh, phú quý ở thiên, không có ai sẽ vì sinh tử mà rơi lệ

Chúng tôi không buồn quá lâu, có một loạt tiếng bước chân đột ngột vang lên trên hành lang, nhưng đây là khu vực VIP, làm sao có thể có một đám người chạy trong hành lang?

Anh tôi tò mò mở cửa.

Một ông già mặc đồng phục bệnh hoạn nhảy múa xung quanh, một đội vệ sĩ da đen bên cạnh, theo sau là một vài y tá.

Tại sao? ông ta muốn trốn viện à?

Vừa mới chạy xong, không bao lâu sau tiếng bước chân ngoài hành lang lại vang lên lần nữa.

Anh tôi nhổ nước bọt và nói: “Loại người này là người giàu có. Dù có giàu có thế nào cũng không có não? Tập thể dục chạy trong hành lang bệnh viện? Ông già rõ ràng là trúng tà.”

Giọng nói của một người đàn ông kiêu ngạo vang lên: “ngươi nói cái gì mà trúng tà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.