Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi

Chương 3: Q.2 - Chương 3: Đề nghị




"Hôm nay đã làm chậm trễ việc của anh rồi?"

Ăn xong cơm chiều, Lam Phong Ngữ quyệt cái miệng nhỏ nhắn ngồi ở bên người Randall, có chút áy náy nói.

Randall lắc đầu:"không có."

Bây giờ đối với anh mà nói, chuyện trọng yếu nhất là làm cho bảo bối vui vẻ. Chuyện tình trong công ty anh đã an bày rất tốt, chuyện tình cần anh tự xử lý cũng rất ít.

"Cám ơn anh."

Ngón tay ở trên sofa vô ý thức lay chuyển, thời gian dài cho tới nay như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô được ngủ thoải mái như vậy.

"Bảo bối, có muốn đi du lịch hay không?"

Randall đem cái ý niệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nói ra, sau đó bắt đầu giải thích nguyên nhân.

"đi ra ngoài chơi một chút, tâm tình sẽ tốt hơn."

Lam Phong Ngữ chần chờ không có lập tức mở miệng nói chuyện.

"Bảo bối đang lo lắng cái gì sao?"

Randall nhìn ra tâm sự trùng trùng của cô, thân thiết hỏi:

"Cha sẽ không để cho em đi ra ngoài một mình."

Lam Phong Ngữ giơ lên một cái tươi cười nhợt nhạt:"Hơn nữa em nghĩ muốn ở nhà bồi bọn họ nhiều một chút."

Randall trầm mặc, ánh mắt đăm chiêu nhìn cô mãi, mãi cho đến khi Lam Dật Thiên xuất hiện mới đánh vỡ sự trầm mặc này.

"Bảo bối, có chuyện gì vậy? Thế nào ngủ dậy lại có tâm sự?"

Người Lam gia có lẽ là tương đối mạnh mẽ giống nhau, nhưng về chuyện tình của Lam Phong Ngữ thì lại dị thường mẫn cảm. trên cơ bản cô chỉ cần làm động tác hơi nhíu mày đều sẽ làm bọn họ liên tưởng đến rất nhiều.

"Tôi muốn mang bảo bối đi ra ngoài du lịch, nhưng là cô ấy muốn ở nhà bồi các người."

không cần Lam Phong Ngữ mở miệng, Randall liền nói thẳng.

Lam Phong Ngữ giật mình trừng mắt to, cô không có nghe sai đi, anh muốn bồi bản thân mình đi ra ngoài du lịch? Căn bản không phải một người?

không hiểu vui sướng thổi quét đến trái tim, trong con ngươi luôn luôn che ưu thương sương mù cũng thuận tiện lòe lòe tỏa sáng lên.

Randall buồn cười nhìn phản ứng của cô sau đó tiếp tục cùng Lam Dật Thiên nói:"Vừa khéo tôi đi các nơi xem tình hướng của mấy chi nhánh công ty, nhân tiện cùng bảo bối đi du lịch. Anh cảm thấy đề nghị như thế nào?"

“Lão cha, cha lại đây một chút.”

Lam Dật Thiên nghĩ nghĩ cảm thấy đề nghị này cũng hay, chẳng qua chuyện tình của bảo bối bản thân mình cũng không có quyền gì.

Đợi cho đến lúc Lam Vinh đi tới, Lam Dật Thiên đem chuyện Randall vừa nói lập lại một lần.

Randall cũng bổ sung thêm vài thứ, Lam Phong Ngữ ngồi ở bên, cúi đầu buồn không nói lời nào.

“Bảo bối, con đồng ý sao?”

Lam Vinh cũng cảm thấy đề nghị này cũng rất tốt, nếu bảo bối là đi một mình khẳng định rất lo lắng. Bất quá có Randall, cũng không cần lo lắng lắm.

Hơn nữa, đây vẫn có thể xem là một cái cơ hội để xúc tiến tình cảm hai người.

Chẳng qua, nếu bảo bối đối với Randall không có tâm tư, ngược lại thì biến khéo thành vụng.

Lam Phong Ngữ vừa nhấc đầu liền chống lại ba đôi mắt tinh tường, cảm thấy thật cảm động, nhưng vừa nghĩ đến đi cùng với Randall còn có chút thẹn thùng.

thật lâu không có nói lời nào, chính là vành tai càng ngày càng đỏ, mang theo hồng nhạt sáng bóng.

Lam Vinh làm sao lại không nhìn ra tâm tư của con gái, sờ sờ cằm thịt triền mien: “Bảo bối, nếu con đi cùng Randall thì mọi người rất yên tâm. Randall là ai mọi người cũng rõ ràng hơn, hơn nữa quan hệ của hai người cũng tốt, trước kia lại luôn luôn kề cận vị này, ‘Tiểu ca ca’.”

“Nhưng là….” Biết cha đang thuyết phục bản thân mình, Lam Phong Ngữ quyệt miệng nhỏ giọng nói: “không có thuận tiện cho lắm a. Hơn nữa lại phải lo lắng vấn đề thời gian.”

“Bảo bối, anh đã nói rồi, thật sự không có chậm chễ thời gian. Anh chủ yếu la nhìn cấp dưới vận hành công ty. Hơn nữa, anh và em trong lúc đó……Còn phải khách khí như vậy sao?”

Randall đầu tiên là ôn hòa, sau đó giả bộ như tức giận.

“Được.”

Gặp nhiều người an ủi bản thân mình như vậy, hơn nữa đi ra ngoài du lịch quả thật là sự lựa chọn tốt.

Lam Phong Ngữ không còn chần chừ, mà sảng khoái gật đầu, sau đó lộ ra một cái tươi cười ngọt ngào: “Kia kế tiếp, phiền toái Randall ca ca.”

Vài người khác nhìn cô cười sáng lạng như vậy, cũng đều giống như bị nhiễm cảm hiện ra nụ cười tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.