Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 163: Chương 163: Đây là khảo nghiệm




Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đều sững sờ. Tuy bọn hắn đất hâm mộ Tiền Lỗi, cũng vui mừng thay Tiền Lỗi, hắn đã nhảy từ một gã kém nhất lớp thiếu niên năng động tới vị trí thi đậu Sử Lai Khắc đầu tiên, lf sao lại không đáng kiêu ngạo đây? Thế nhưng làm bọn hắn không nghĩ tới là Tiền Lỗi sớm trúng tuyển lại làm bọn hắn gặp phải tình huống như vậy.

Lưu Phong chần chờ nói: “Hai người chúng ta không thể tham gia khảo hạch nữa? Đây chẳng phải là bị loại bỏ rồi hả?”

Lông mày Lam Hiên Vũ cũng cau lại: “Lăng tỷ tỷ, chúng ta chỉ cần hai người cũng có thể tới thử tham gia khảo hạch phía sau a, dù đối thủ là ba người cũng được, có thể chứ?”

Không chỉ là hai người bọn hắn giật mình, mà Tiền Lỗi nghe Lăng Y Y nói vậy thì cũng bị dọa cho nhảy dựng, ánh mắt hắn nhìn về phía Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong lập tức thay đổi, cũng không còn hưng phấn như vậy rồi. Hắn không nghĩ tới, mình sớm trúng tuyển lại dẫn đến việc Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong không thể tiếp tục tham gia khảo hạch.

Lăng Y Y có chút khó khăn mà nhìn Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong: “Thật có lỗi, đây là quy củ. Trên thực tế thì một tổ này của các ngươi có một người được chọn đã coi như không tệ rồi. Thử hỏi toàn bộ Liên bang có bao nhiêu người ghi danh đây, tổ này của các ngươi lại có được một danh ngạch trúng tuyển danh ngạch, việc này đối với Thiên La học viện của các ngươi chính là là đại hảo sự. Thật xin lỗi, hai người các ngươi không thể tham gia khảo hạch kế tiếp.”

Lăng Y Y giơ bàn tay trắng nõn lên, một đạo quang mang bao phủ lấy Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong. Hào quang lóe lên, hai người biến mất vô tung trong kinh ngạc.

Tiền Lỗi ngơ ngác mà nhìn một màn này, rồi lại quay đầu nhìn về phía Lăng Y Y, biến hóa này quá nhanh, thế nên hắn còn không kịp phản ứng. Hào quang lập loè, Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đã về tới sơn cốc lúc trước. Lúc này, ao nham thạch nóng chảy đã khôi phục bình tĩnh, nhưng chung quanh là một mảng trống rỗng, Giờ này khắc này, bọn hắn đều có chút sa sút tinh thần.

Khảo hạch hải tuyển lúc trước có thể nói là mạo hiểm muôn phần, thật sự là bọn hắn đã phải đem hết toàn lực mới có thể biến nguy thành an, hơn nữa giết được Địa Hỏa Xích Long. Thế nhưng ai có thể nghĩ đến cuối cùng sẽ là kết quả như vậy đây? Tiền Lỗi “Thăng thiên”, hai người bọn họ lại chịu khổ đào thải.

Lưu Phong tức giận nói: “Cái này không công bằng! Tại sao Sử Lai Khắc học viện lại có thể không công bằng như vậy được chứ?” Lam Hiên Vũ ôm lấy vai hắn mà than nhẹ một tiếng: “Có lẽ đây là vận khí a.”

Lưu Phong quay đầu nhìn về phía Lam Hiên Vũ, đột nhiên lệ rơi đầy mặt mà hô lớn: “Tại sao có thể như vậy a? Vốn dũ ta vẫn cho là chúng ta đã có cơ hội. Ta...”

Lam Hiên Vũ khẽ vỗ vai hắn: “Đúng vậy! Ai có thể nghĩ sẽ xuất hiện tình huống như vậy a?”

Bọn hắn có thể không oán không trách được sao? Tất nhiên là không thể! Bọn hắn đã phải cố gắng nhiều như vậy, ba năm rưỡi vẫn luôn một mực khắc khổ tu luyện, nhất là Lam Hiên Vũ, hầu như mỗi ngày hắn đều sinh hoạt trong “Nước sôi lửa bỏng“. Biểu hiện của bọn hắn trong khảo hạch cũng không tệ, cả ba đều tự nhận mình sẽ đạt được thành tích tốt, lúc này lại đột nhiên bị đào thải bởi một cái lý do bọn hắn không thể giải thích vì sao, trong nội tâm bọn hắn làm sao có thể không bất mãn được đây_?

“Hiên Vũ, ta không cam lòng a! Thật sự là chúng ta không có cách nào sao?” Lưu Phong hỏi, Lam Hiên Vũ lắc đầu: “Chúng ta không có cách nào thay đổi kết quả đã trở thành sự thật.” Lưu Phong nói: “Một điểm cơ hội cũng không có sao?” Hắn thật là rất không cam lòng a! Đúng lúc này, Lưu Phong đột nhiên thấy Lam Hiên Vũ nở nụ cười.

Không sai, hắn nở nụ cười!

Lưu Phong trợn mắt há mồm mà hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Lam Hiên Vũ thở dài một tiếng: thực ra thì có khả năng Tiền Lỗi còn thảm hại hơn chúng ta, lúc này chúng ta cần phải chúc phúc hắn mới đúng.”

“Hả?” Lưu Phong kinh ngạc mà nhìn Lam Hiên Vũ, đưa tay sờ sờ trán hắn, “Ngươi giận đến điên rồi sao, Như thế nào lại đột nhiên nói như vậy a?”

Lam Hiên Vũ nói: “Không có gì, chỉ là ta không nghĩ tới, Sử Lai Khắc học viện lại dùng loại phương thức này khảo nghiệm chúng ta.”

“Khảo nghiệm?” Lưu Phong càng cảm thấy rối rắm tới muốn hôn mê luôn rồi, “Đến cùng là ngươi đang nói cái gì vậy a?”

Lam Hiên Vũ dứt khoát mà khoanh chân ngồi dưới đất: “Sử Lai Khắc có thể truyền thừa ba vạn năm, trở thành học viện đệ nhất đại lục thì không chỉ có thực lực, mà còn có hệ thống củ chính bản thân nó. Sử Lai Khắc học viện luôn không tham dự tranh đấu, chỉ là bồi dưỡng những hồn sư ưu tú. Vậy ngươi thử nghĩ xem, một học viện có uy danh như vậy thì sao có thể làm ra những việc không công bằng này đây? Cho nên rất có thể những thứ chúng ta vừa mới gặp không phải thật.”

Lưu Phong nói: “Thế nhưng đúng là vừa rồi vị Lăng tỷ tỷ kia đã nói Tiền Lỗi được tuyển sớm a!”

Lam Hiên Vũ nhún vai: “Lúc đó ta cũng tin rồi, trong nội tâm cũng rất khó chịu, vì đối với hai chúng ta mà nói thì việc đó quá không công bằng. Thế nhưng cũng chính vì chuyện này quá không công bằng ta mới hiểu được, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Sử Lai Khắc Học Viện sẽ không công bằng tới vậy sao? Ta rất có lòng tin về những biểu hiện trong khảo hạch hải tuyển của mình, chúng ta cũng đã rất cố gắng, thậm chí có thể nói là đã làm đến cực hạn. Hơn nữa, chúng ta không bị truyền tống ra ngoài mà lại bị truyền tống về đây, vậy tại sao họ lại không để chúng ta trực tiếp rời khỏi khảo hạch đây? Đây đều là vấn đề. Vừa rồi ta mới đột nhiên nghĩ ra, có thể vị Lăng tỷ tỷ kia muốn khảo nghiệm Tiền Lỗi, khảo nghiệm tính cách của hắn.”

Sau khi Lam Hiên Vũ giải thích xong, rốt cuộc Lưu Phong cũng hiểu ra vấn đề: “Ngươi nói là, Lăng tỷ tỷ muốn nhìn Tiền Lỗi có vứt bỏ hai trúng ta vì sớm trúng tuyển hay không?”

Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: “Hẳn là vậy. Hơn nữa, họ đem chúng ta về nơi đây, rất có thể là đang muốn nhìn xem chúng ta có oán hận Tiền Lỗi vì chuyện này hay không. Dù sao chúng ta cũng vì hắn mới bị loại bỏ, nên không thể nói là không có chút tâm tình oán hận nào. Hẳn là Sử Lai Khắc đang muốn nhìn phản ứng của chúng ta.”

Lúc này Lưu Phong đã hiểu rõ hoàn toàn, hắn mang vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Lam Hiên Vũ, đột nhiên khoác lấy vai Lam Hiên Vũ rồi dùng sức mà lay, hô lớn: “Ngươi có phải người hay không vậy?! Cái này mà cũng có thể nhìn ra được! Lúc tình huống đó vừa xuất hiện, tâm ngươi sẽ không bị loạn sao?”

Lam Hiên Vũ làm một vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn cũng không phản đối: “Nếu ngươi có một vị lão sư vừa mang ngươi tới mô phỏng khoang thuyền để đối chiến lần đầu tiên, đã trực tiếp công kích ngươi từ sau lưng thì ngươi cũng sẽ không kỳ quái vì sao ta có thể bình tĩnh như vậy. Còn cái sóng to gió lớn gì ta chưa thấy qua đâu chứ!”

Đúng vậy, lần đầu tiên Ngân Thiên Phàm mang Lam Hiên Vũ tới mô phỏng khoang thuyền để điều khiển Chiến Cơ không gian, hắn liền một bắn nổ tan chiến cơ của tên đệ tử này, thiếu chút nữa đã làm hắn giận điên lên. Ngân Thiên Phàm chỉ cho hắn một cái giải thích, không thể tuyệt đối tín nhiệm đồng đội, bất cứ lúc nào cũng phải đặt bản thân vào một trạng thái an toàn.

Tác cả các loại lý luận giảo hoạt của Ngân Thiên Phàm, hay các loại phương thức tác chiến thiên kì bách quái đều truyền thụ cho Lam Hiên Vũ từ khi đó. Lưu Phong buông tay ra, đột nhiên có chút lo lắng mà nói: “Ngươi nói tên mập có thể gánh vác được khảo nghiệm không? Nếu hắn lựa chọn vứt bỏ chúng ta liệu có xong luôn không đây?”

Lam Hiên Vũ nhún vai, cười khổ nói: “Ta không biết. Nhưng cũng không thể không nói, thật sự là Sử Lai Khắc học viện quá thiết lập ván cục rồi. Chúng ta mới mười hai mười ba tuổi a, dù là người trưởng thành cũng có khả năng gánh không nổi cái khảo nghiệm này a.”

Lưu Phong làm một vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói: “Ngươi nói rất đúng, xem ra, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho hắn”“.

Lam Hiên Vũ vừa muốn nói cái gì thì đột nhiên, hào quang lóe lên, một đạo thân ảnh lảo đảo mà hiện ra cách đó không xa. Hai người vội vàng cảnh giác mà nhìn sang, người vừa đến không phải ai khác, chính là Tiền Lỗi.

Lúc này Tiền Lỗi đã là vẻ mặt thất hồn lạc phách, bắn vừa ngẩng đầu liền thấy được hai người bọn họ, sau một khắc liền nhào tới mà lên tiếng khóc rống. Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đều hai mặt nhìn nhau rồi vội vàng bước qua.

Lưu Phong nhớ tới những lời nói lúc trước của Lam Hiên Vũ, nhịn không được nói: “Dây xâu tiền, có phải ngươi đã làm gì có lỗi với bọn ta rồi gặp báo ứng không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.