Chung Cực Truyền Thừa

Chương 210: Chương 210: Hình thái chiến đấu! (P1)




Trương Diệc Vũ còn chưa mở miệng, thanh niên lạnh lùng bên cạnh hắn biến sắc nhìn Thư Mộng, quát lạnh:

- Lớn mật!

Trương Diệc Vũ phất tay, thanh niên lạnh lùng nhất thời ngậm miệng, nhưng mắt lạnh lùng nhìn Thư Mộng, mà Thư Mộng cũng lộ ra một tia lửa giận lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Diệc Vũ thản nhiên nói:

- Nếu như ta có thể bay, không cần các ngươi nói, ta cũng sẽ đi làm, nhưng đáng tiếc ta không biết bay.

- Hừ.

Thư Mộng hừ lạnh một tiếng, Lâm Dịch nhẹ cầm tay nàng, Thư Mộng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé bị Lâm Dịch nắm lấy, lập tức sắc mặt đỏ bừng, lời định nói lại nuốt vào miệng.

Lâm Dịch cười nói với Thư Mộng:

- Yên tâm đi, Diệc Vũ thúc nói đúng, căn bản không có nguy hiểm gì, ta nhất định sẽ đuổi theo các ngươi.

- Nhưng mà...

Thư Mộng còn định nói cái gì, nhưng Lâm Dịch đã ném cho nàng một ánh mắt yên tâm, Thư Mộng liền dừng lại, một lúc lâu sau, ánh mắt lộ ra quan tâm nhàn nhạt:

- Mặc kệ thế nào, ngươi nhất định phải cẩn thận, chúng ta sẽ một mực chờ ngươi ở bên kia.

Lâm Dịch trong lòng hơi ấm áp, nắm tay Thư Mộng không khỏi hơi nắm chặt lại, cho nàng một nụ cười an tâm.

Sau đó hít sâu một hơi nói:

- Được, chúng ta xuống dưới đi.

Lập Tức hắn thao túng lĩnh vực liền hạ xuống cách Thôn Phệ Thú chừng vài trăm mét.

Mọi người ổn định thân hình, lĩnh vực lam sắc quanh người hắn nhất thời thu nhỏ lại nhiều, ước chừng còn lại mười thước, khó khăn lắm mới bao phủ đủ mọi người.

Nơi này cách Thôn Phệ Thú chừng năm trăm mét, mà trung gian lại có một cái cây khô che chắn, có thể đoán Thôn Phệ Thú căn bản không nhìn thấy bên này, mà mọi người là cường giả thất cấp tự nhiên có phương pháp ấn giấu khí tức.

Ma thú bát cấp không phải chỉ dùng mắt để phát hiện địch nhân, mà là một loại trực giác huyền diệu khó giải thích,

Đương nhiên, loại nhận biết này khó lý giải trong mắt mọi người, nhưng mọi người đại đa số đều xuất thân từ gia đình không tầm thường, cường giả trong tộc rất nhiều tự nhiên cũng biết cách nhận biết con mồi của bát cấp ma thú. Người trong gia tộc tự nhiên phát minh ra một vài cách để ấn giấu khí tức, tuy rằng tịnh không cao thâm nhưng dưới tình huống mọi người bất động thì hiệu quả rất cao.

Các ngươi chờ ở đây, Thôn Phệ Thú đuổi theo ta, các ngươi lập tức lao qua, bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào tầng sau hiểu chưa?

Lúc này mọi người đang ở trong lĩnh vực của Lâm Dịch, mà lĩnh vực chính là một cái lá chắn thiên nhiên, tự nhiên không lo Thôn Phệ Thú phát hiện ra họ.

Mọi người biểu tình nghiêm túc gật đầu... nhìn về phía Lâm Dịch, đại bộ phận đều mang theo ánh mắt cảm kích, Ngay cả Khắc Lý Tư có thành kiến với Lâm Dịch cũng do dự một cái, cuối cùng mở miệng:

- Lâm Dịch... cảm ơn ngươi.

Lâm Dịch chỉ cười, sau đó nhìn mọi người hít sâu một hơi chuyển thân rời đi.

- Lâm Dịch...

Thư Mộng đột nhiên kêu lên, Lâm Dịch không khỏi quay đầu nhìn về phía Thư Mộng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Mộng hiện ra biểu tình lo lắng, sau đó chỉ nhẹ nhàng nói một câu:

- Cẩn thận.

Lâm Dịch gật đầu với nàng, lập tức xoay người, lam sắc lĩnh vực nhất thời thu liễm, chỉ còn lại một tầng màng mỏng bao trùm trên người, chợt vù một tiếng, đâm thẳng lên bầu trời!

Thư Mộng có chút ngơ nhác nhìn lam sắc thân ảnh trên không trung, miệng hơi mở nhưng cuối cùng không gọi hắn lại, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ quan tâm cùng khẩn trương, đôi tay nhỏ nắm chéo áo vô thức siết chặt lại.

Phải biết rằng, Lâm Dịch đối đầu chính là ma thú bát cấp a!

Thủy Linh Lung không biết từ lúc nào đến sau lưng Thư Mộng, vỗ nhẹ vai nàng, Thư Mộng quay đầu, Thủy Linh Lung lộ ra nụ cười dịu dàng với nàng nói:

- Yên tâm, tin tưởng hắn.

Thân thể Thư Mộng chấn động, chợt ánh mắt lộ vẻ kiên định, gật đầu....

Lâm Dịch rời khỏi nơi ẩn nấp trực tiếp bay tới hướng Thôn Phệ Thú, nhưng mà sau một lát đã tới khu vực gần với Thôn Phệ Thú.

Lúc này Thôn Phệ Thú vẫn nhắm mắt như cũ, thỉnh thoảng ánh mắt hơi mở ra nhìn cửa truyền tống phía xa, không thấy động tĩnh gì, lúc này lại nhắm lại...

Lam sắc lĩnh vực của Lâm Dịch lúc này chỉ còn một tầng mỏng bao quanh người hắn, nhưng bởi vì sử dụng lĩnh vực cho nên Lâm Dịch tự nhiên cũng có khả năng phi hành.

Chỉ thấy Lâm Dịch huyền phù trên đỉnh đầu Thôn Phệ Thú, nhưng nó căn bản không phát hiện trên đầu mình có một điểm hàn mang lóe lên.

Nếu muốn dụ Thôn Phệ Thú đuổi theo, phương pháp hay nhất tự nhiên là làm nó tức giận.

Lập tức khóe miệng Lâm Dịch dâng lên một nụ cười ác ý, chỉ thấy tay phải hắn giơ lên, một trận lam mang đại thịnh, dần dần một quả cầu nước xuất hiện trên lòng bàn tay Lâm Dịch, hơi chuyển tay, lam sắc quang mang chợt lóe mà qua...

Nhìn một chút quả cầu trên tay, Lâm Dịch suy nghĩ một chút, sau đó thân thể quang mang chợt lần thứ hai đại thịnh!

Chỉ thấy quả cầu nước trong tay Lâm Dịch thể tích càng lớn, cuối cùng không ngờ biến thành một quả cầu nước đường kính chừng sáu mét.

Lúc này Thôn Phệ Thú đang nhắm mắt, Lâm Dịch liền bay lên cách đầu nó chừng hai trăm mét, lam sắc quang mang tuy rằng đại thịnh nhưng không có kinh động nó, lúc này sinh ra một trận hình ảnh trùng kích lớn với thị giác người xem, Lâm Dịch một thân thể thon dài cao chừng một mét tám, tay phải trước người nâng một quả bóng nước to gấp năm sáu lần thân thể!

Đây đã là cực hạn rồi... trong sa mạc thủy nguyên tố cực kỳ loãng, có thể trong thời gian ngắn như vậy ngưng tụ ra quả bóng nước lớn thế này đã không dễ dàng rồi.

Chỉ thấy khóe miệng Lâm Dịch lần nữa lộ vẻ ác ý, cực giống đứa trẻ chuẩn bị trò đùa dai, tay phải trước người nhất thời chợt thu lại mà quả bóng nước đường kính năm sáu thước rơi tự do lên đầu Thôn Phệ Thú.

Bộp...

Bọt nước bay tứ tán, chính diện đánh lên đầu Thôn Phệ Thú... chỉ thấy thân thể Thôn Phệ Thú rất nhân tính hóa chấn động một cái, chợt một tiếng rống lớn của nó bùng nổ từ miệng mà ra.

Mạnh mẽ gật đầu, ánh mắt màu nâu đỏ của nó lộ ra lửa giận hừng hực, dường như lửa cháy!

Lâm Dịch cười sáng lạn với Thôn Phệ Thú:

- Mát mẻ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.