Chung Cực Truyền Thừa

Chương 144: Chương 144: Thí luyện. (P1)




Sau khi Lâm Dịch xông xuống lầu, đi một khoảng cách rất xa mới xấu hổ phát hiện ra. . . Mình căn bản còn không biết lớp Giáp năm thứ hai thủy hệ ở chỗ nào. . . Ngẩng đầu nhìn sắc trời, dĩ nhiên đã sắp hoàn toàn tối sầm lại, Lâm Dịch lập tức gãi gãi đầu.

- Để ngày mai đi tìm vậy?

Lâm Dịch có chút không biết làm sao. Bất quá tâm tình bức thiết muốn nhìn Lâm Yến lại khiến hắn căn bản không cách nào đợi qua buổi tối này được.

Cuối cùng vẫn quyết định hôm nay đi. Tính toán thời gian, hắn và Lâm Yến đã chừng hơn năm năm không gặp mặt. . . Tiểu nhà đầu béo mũm mĩm trước kia, hôm nay trưởng thành ra bộ dáng gì rồi?

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch liền không nhịn được hưng phấn một hồi.

Lập tức rất nhanh chạy vào trong khu kiến trúc đối diện thao trường, tìm được một người biết được vị trí lớp Giáp năm thứ hai thủy hệ ở chỗ nào.

Cũng may, cách chỗ này cũng không xa lắm.

Từ trong miệng Thủy Linh Lung, Lâm Dịch biết được trường học này phi thường lớn. . . Nếu như vị trí lớp Giáp năm hai thủy hệ cách đây quá xa thì Lâm Dịch cũng chỉ có thể đợi ngày mai thôi. Dù sao sắc trời hôm nay cũng tối rồi, cũng có lẽ bây giờ đi qua, các nàng cũng đã quay về kí túc xá rồi.

Đi đến vị trí lớp Giáp năm hai thủy hệ, càng đến gần, tim Lâm Dịch đập càng nhanh, cuối cùng, lại nhịn không được lộ ra dáng tươi cười. . .

- Sau khi Yến nhi thấy mình sẽ có biểu lộ gì đây?

Lâm Dịch chờ mong thầm nghĩ.

Rất nhanh, một lầu dạy học xuất hiện ở trước mắt Lâm Dịch, hít sâu một hơi, Lâm Dịch lên lầu.

- Lầu ba. . .

Sau khi đến lầu ba, Lâm Dịch quẹo khỏi cầu thang, đi về phía hành lang. . .

- Căn thứ ba. . . Căn thứ ba. . .

Rốt cục, biển số trên cửa gỗ xuất hiện mấy chữ lớp Giáp năm thứ hai, Lâm Dịch minh bạch, đã đến rồi.

Lại lần nữa hít sâu một hơi, trên mặt Lâm Dịch lộ ra một dáng cười chờ mong, đi tới cửa ra vào. . .

- Ôi. . .

Lâm Dịch một lòng nghĩ ngợi nhìn thấy Lâm Yến, căn bản không lưu ý đột nhiên có một người đi ra từ phòng học, lập tức lập tức đụng người nọ lộn ra ngoài. . . Phải biết rằng, thực lực của Lâm Dịch lúc chưa phá môn cũng là tương đương với ngũ cấp Chiến Sĩ! Cũng may lần va chạm này cũng không nặng, nếu không trực trực tiếp đâm chết người này cũng không phải không có khả năng. . . Phải biết rằng, thân thể Dị Năng Giả lớn đều là phi thường gầy yếu. . .

- Ngươi làm gì thế? ! Đi đường không mang theo mắt sao? !

Tiếng mắng có chút phẫn nộ vang lên, Lâm Dịch lập tức không có ý tứ xoay người đỡ nữ hài bị đụng lên, xin lỗi nói:

- Thực xin lỗi thực xin lỗi. . . Ta không chú ý. . .

Hiển nhiên đụng không nhẹ. Nữ hài từ vẫn còn nhe răng nhếch miệng xoa bờ mông bị đụng đau, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Bộ dáng thanh tú và tuấn dật của Lâm Dịch hiển nhiên vượt ngoài dự kiến của nữ hài, sau khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức bao nhiêu nộ khí cũng tiêu tán hơn phân nửa. . . Không thể không nói, tướng mạo một người, nhiều khi vẫn rất hữu dụng.

- Ách. . . Không có việc gì. . .

Thấy Lâm Dịch vẫn còn tràn đầy áy náy xin lỗi, nộ khí trong lòng nữ hài cũng tiêu tán đi không ít. Nữ hài tử đều có một chứng bệnh, chính là ở trước mặt người đẹp trai đều thích biểu lộ ra một bộ dạng ôn nhu. . . Nữ hài tử trước mắt này hiển nhiên cũng không thể ngoại lệ.

- Thật sự thực xin lỗi. . .

Lâm Dịch lại nói một tiếng xin lỗi, sau đó mới nhìn vào phòng học, phát hiện bên trong đã không có một bóng người, lập tức trên mặt liền lộ ra vẻ thất vọng.

Nữ hài tử một mực quan sát thần sắc Lâm Dịch không khỏi hỏi:

- Đồng học, ngươi có chuyện gì không?

Lâm Dịch lúc này mới nghĩ đến nữ hài tử này là từ trong phòng học đi ra, nói không chừng chính là đồng học của Lâm Yến! Lập tức con mắt sáng ngời, hỏi:

- Xin hỏi. . . Lâm Yến học ở lớp này sao?

Biểu lộ có chút chờ mong nhìn cô bé kia.

Vấn đề của Lâm Dịch khiến nữ hài tử sững sờ.

- Chẳng lẽ. . . Lại là một người sao?

Trong nội tâm nữ hài tử nghi hoặc.

Lập tức có chút đau đầu, nhưng vẫn gật đầu

- Đúng vậy, Lâm Yến ở lớp này, bất quá hôm nay đã đi thí luyện rồi.

- Thí luyện?

Lâm Dịch lập tức mơ hồ.

Nữ hài tử gật đầu nói:

- Đúng vậy, là lão sử chúng ta yêu cầu, xế chiều hôm nay vừa rời đi.

Lâm Dịch lập tức sửng sốt. . . Chợt lộ ra biểu lộ thất vọng, nhưng sau đó lập tức lại hỏi:

- Đại khái phải mất bao lâu mới về?

- Ách. . .

Nữ hài ngẩn người. Sau đó nói:

- Ân. . . Thí luyện bình thường đều mất chừng hai ba tháng. . . Bất quá đôi khi cũng sẽ lâu hơn một chút. . .

Lâm Dịch nhất thời há hốc mồm. Hai ba tháng? Vốn nghĩ hôm nay có thể nhìn thấy Lâm Yến. . . Không nghĩ tới nàng rõ ràng lại đi lịch lãm rèn luyện rồi? Còn phải mất ba tháng thậm chí còn lâu hơn? Thất vọng lập tức từ trong mắt Lâm Dịch lộ ra ngoài, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:

- Thí luyện ở chỗ nào vậy?

Nữ hài tử nghe xong lập tức cảm thấy sững sờ, thầm nghĩ: Tên này ngược lại có chút nghị lực, mấy con ruồi khác sau khi nghe tin này về cơ bản đều thất vọng rời đi. . . Không nghĩ tới tên này lại muốn đến chỗ thí luyện để tìm?

Nhưng trên mặt lại lắc đầu nói:

- Mỗi lần thí luyện đều ở một nơi khác nhau, cho nên ta cũng không rõ lắm.

Lâm Dịch lúc này mới lộ ra vẻ thất lạc, sau khi sửng sốt thật lâu, lúc này mới nhiệt tình nói với cô bé kia:

- Cảm ơn ngươi.

Chứng kiến biểu lộ thất lạc trên mặt Lâm Dịch, nữ hài tử kia trong nháy mắt rõ ràng sinh ra một loại xúc động muốn nói cho hắn biết sự thật. . . Bất quá vừa nghĩ tới hảo tỷ muội của mình, lập tức nhẹ gật đầu, nhưng không nói thêm gì nữa. Lâm Dịch cứ như vậy mang theo biểu lộ thất vọng quay người rời đi. . .

Nữ hài tử kia ngẩn người nguyên tại chỗ, sau đó đột nhiên quay người bước nhanh về phía phòng ngủ. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.