Chứng Kiến Thần Thám

Chương 84: Chương 84: Hành tung của ma quỷ




Edit: Cải Trắng

Sean qua đời ngay trước bia mộ của Bradley Ray Caver. Sau đó, Chúc An Sinh đành nén sự bi thương trong lòng mình lại để đưa thi thể Sean trở về cục cảnh sát New York. Sean bị hung thủ bắn chết, trong cơ thể nó vẫn còn viên đạn, đây là chứng cứ hữu dụng nhất để truy tìm hung thủ.

Trong cục cảnh sát, Chúc An Sinh ôm thi thể Sean đi tới đâu cũng có người dừng lại để nhìn. Sau đó, tin tức Sean giúp cảnh sát tìm được bọn bắt cóc đã lan truyền rộng rãi ra bên ngoài, mới nãy có người còn đang khó hiểu thì giờ cũng sôi nổi bàn tán về Sean, bằng tất cả sự ngưỡng mộ của mình về một người anh hùng.

Nhưng sau khi tin tức được truyền ra thì mọi người lại cảm thấy có một điều rất khó hiểu. Đúng là Sean đã trợ giúp cảnh sát bắt được bọn bắt cóc, nhưng người bắn chết nó lại không phải là thành viên của bọn bắt cóc đó, nhóm người bắt cóc đó đã sớm bị Chúc An Sinh một lưới tóm gọn rồi, mà cô bé bị bắt cóc cũng thành công được cứu thoát. Rốt cuộc Sean đã bị ai bắn chết thế?

Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa sự nghi hoặc, nhất là trong tình huống này. Vụ án giết người liên hoàn bằng súng, số nạn nhân của vụ án còn không ngừng tăng cao, mà hung thủ của vụ án này thì như một u linh vất vưởng, từ trước tới nay không một ai phát hiện ra hắn. Đồng thời, chú chó Sean trợ giúp cảnh sát cũng bị bắn chết, đây có phải là tên hung thủ điên cuồng trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng chuẩn bị đối đầu với cảnh sát không?

Tin đồn nhảm nhí này giống như một con virus lan tràn khắp cục cảnh sát. Giờ thì không chỉ những người dân sinh sống tại New York đang cảm thấy hoảng sợ, mà ngay cả nhân viên trong cục cảnh sát cũng cảm thấy bất an.

Nhưng mà Chúc An Sinh không biết chuyện này, cô luôn đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật để chờ đợi tin tức. Cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng Sean bị phẫu thuật, cô lựa chọn đứng ở bên ngoài chờ.

Ước chừng khoảng mười phút sau, Geoffrey mang theo một cái khay đi ra. Hắn đưa cái khay này cho Chúc An Sinh, trên khay là một mảnh nhỏ của viên đạn.

“ Viên đạn này sau khi bắn vào cơ thể Sean thì vỡ ra, nó trở thành những mảnh đạn nhỏ với kích thước không giống nhau. Tôi đã tìm được một số mảnh, còn lại những mảnh nhỏ hơn thì việc tìm rất phiền toái, cho nên tôi nghĩ nên đưa cho cô chỗ này để đi tìm còn nhanh hơn. ”

Chúc An Sinh gật gật đầu, tỏ ý cảm ơn Geoffrey. Trước khi đưa phần mảnh đạn nhỏ này tới phòng giám định, Chúc An Sinh còn hỏi Geoffrey một vấn đề cuối cùng: “ Geoffrey, gần đây anh luôn ở cục cảnh sát New York giúp cảnh sát khám nghiệm tử thi những nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn này, anh có cảm thấy, cảm thấy cái chết của Sean có liên quan gì tới vụ này không? ”

Nhắc tới Sean, giọng nói của Chúc An Sinh lại trở nên nghẹn ngào, mắt của cô cũng phiếm hồng.

“ Trước khi có kết quả giám định, tôi không thể cho cô một đáp án chính xác nhưng giờ tôi có thể nói cho cô một số điểm đặc biệt. ” Geoffrey nhìn thấy sự đau khổ của Chúc An Sinh, hắn cố gắng để nhận xét một cách thẳng thắn nhất có thể: “ Viên đạn bên trong cơ thể Sean đúng là có vài nét tương tự với những viên đạn tôi tìm được trong người những nạn nhân trước đó. Ví dụ như sau khi viên đạn đi vào người nạn nhân sẽ vỡ vụn ra, giống như là bông tuyết vậy, nó sẽ tạo thành vết thương lớn trong cơ thể nạn nhân. Mà cũng từ điều này có thể suy ra, loại súng ống có sử dụng viên đạn như này tương đối hiếm thấy, cho nên… ”

Geoffrey không nói hết nhưng Chúc An Sinh hiểu điều hắn đang muốn nói là gì. Sau đó, cô mỉm cười một cách gượng gạo với hắn, coi như một lời cảm ơn, cuối cùng cô đưa những mảnh đạn nhỏ đó đi kiểm nghiệm.

Ban đầu, Chúc An Sinh muốn đứng đợi để lấy kết quả kiểm nghiệm luôn nhưng trong lúc chờ đợi đột nhiên cô nghĩ tới một việc. Vì thế, cô quay lại cục cảnh sát New York, vào trong cục, cô tìm được Jennifer.

Jennifer vẫn còn đang đắm chìm trong sự tự trách và bi thương, cô cảm thấy mình vẫn chưa làm tròn trách nhiệm với Sean. Và cô cứ đắm chìm trong cảm xúc đó cho tới khi Chúc An Sinh đi tới, cắt ngang mạch cảm xúc của cô.

Jennifer thấy trên áo của Chúc An Sinh vẫn còn một vết máu bẩn lớn, nhưng có vẻ như Chúc An Sinh không thèm để ý.

“ Jennifer, bọn bắt cóc kia đâu rồi? ” Chúc An Sinh hỏi bằng ngữ điệu nôn nóng.

“ Bọn họ đang bị thẩm vấn trong phòng thẩm vấn, có chuyện gì xảy ra à? ” Jennifer thấy bộ dáng Chúc An Sinh kích động như vậy thì cảm thấy khó hiểu.

Ba tên trong nhóm bắt cóc đã tóm gọn thành công, cô bé bị bắt cóc cũng được cứu rồi, còn có vấn đề gì khiến Chúc An Sinh phải vội vàng chạy tới đây hỏi nữa nhỉ?

“ Cô đưa tôi tới đó trước đi, lúc nữa cô sẽ biết thôi. ”

Bị Chúc An Sinh thúc giục, Jennifer cũng không còn thời gian để do dự, cô lập tức đưa Chúc An Sinh tới phòng thẩm vấn, nơi ba tên bắt cóc kia đang được thẩm vấn.

“ Ba người bọn họ đều ở đây, cô muốn hỏi cái gì sao? ”

Chúc An Sinh mới chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã đưa quyết định, mà người bị cô lựa chọn là người đã nổ súng vào Bradley Ray Caver.

Jennifer giúp Chúc An Sinh cắt ngang cuộc thẩm vấn đó, rồi Chúc An Sinh mới chậm rãi đi vào. Mà bọn bắt cóc đang ngồi trong phòng thẩm vấn vừa nhìn thấy cô một cái thì run sợ, chúng sợ tới nỗi thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống đất. Những người đang có mặt ở đây hoàn toàn không ai biết gì ngoài Chúc An Sinh và bọn bắt cóc. Bọn họ làm sao quên được cảnh tượng lúc Chúc An Sinh trói bọn họ lại.

“ Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi. ” Chúc An Sinh ngồi xuống, cô nở một nụ cười với bọn bắt cóc.

“ Cái gì tôi biết đều đã nói rồi, mấy người còn muốn gì nữa? ” Bọn bắt cóc đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Chúc An Sinh. Trong mắt bọn chúng, sự tồn tại của Chúc An Sinh chính là sự tồn tại của ma vương.

“ Chỉ cần các cậu thành thật trả lời những vấn đề sau đây của tôi thì tôi sẽ rời đi ngay. ”

Chúc An Sinh nhìn thấu được tâm tư bọn bắt cóc. Cô âm thầm nở một nụ cười trào phúng, rõ ràng bọn côn đồ này có thể vừa bắt cóc vừa giết người nhưng trên thực tế thì lá gan của chúng lại rất nhỏ. Quả nhiên phải trải qua đau khổ thì chúng mới hiểu rõ vấn đề.

“ Cô có cái gì muốn hỏi tôi? ”

Chúc An Sinh lấy di động ra, cô tiện tay nhấn mở một trang tin tức, trong phần tin tức đó có kèm theo ảnh chụp Bradley Ray Caver.

“ Chắc là cậu chưa quên người này đâu. ”

Chúc An Sinh đẩy di động qua cho bọn bắt cóc nhìn, bọn bắt cóc đó chỉ nhìn thoáng qua một cái liền di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.

“ Mấy người đã tra ra được rồi còn muốn hỏi cái gì nữa. Người này không phải do tôi giết, tôi chỉ nổ súng trúng người người hắn mà thôi. ”

Chúc An Sinh đưa mắt nhìn bọn bắt cóc đang cúi đầu nói, có thể nghe ra chúng đang chột dạ, sau đó cô lấy điện thoại của mình lại.

“ Đúng là cậu rất may mắn, ngay lúc cậu chuẩn bị ngắm bắn vào Bradley Ray Caver thì tên hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng cũng nhắm vào hắn. Hơn nữa, tên hung thủ này còn đi trước cậu một bước, bắn trúng Bradley Ray Caver trước, phát súng sau của cậu vào người Bradley Ray Caver không phải vết thương trí mạng. Dù vậy nó vẫn không thay đổi được sự thật là cậu có ý định giết người diệt khẩu. ”

Chúc An Sinh nói một cách hùng hổ, dọa người còn bọn bắt cóc thì càng lúc càng cúi đầu xuống thấp.

“ Nhưng mà lần này tôi tới đây không phải để tranh luận điều này với cậu. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, tên hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng, hắn có bộ dạng như thế nào? ”

Chúc An Sinh bất ngờ đưa ra vấn đề này khiến bọn bắt cóc ngây ngẩn. Đồng thời mấy người đang đứng bên ngoài phòng thẩm vấn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jennifer cũng rơi vào suy nghĩ của mình, nhưng rất nhanh cô đã có câu trả lời cho việc làm của Chúc An Sinh, đồng thời cô cũng biết tại sao Chúc An Sinh lại sốt ruột như vậy, đây có thể là bước ngoặt lớn trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng đó.

“ Hung thủ của vụ án giết người liên hoàn bằng súng? Có ý gì thế? Sao tôi có thể quen biết hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn đó được? ” Vấn đề này khiến bọn bắt cóc cảm thấy hoang mang, khó hiểu.

“ Cậu không phải nói dối. Lúc cậu hướng súng về phía Bradley Ray Caver chắc chắn cậu đã nhìn thấy hung thủ. Từ hướng đó nhìn ra phía sau sẽ là phần ven đường của bãi đỗ xe, bên cạnh đó thì là đường quốc lộ, cho nên tầm mắt cậu không bị cản lại bởi bất cứ thứ gì cả. ”

Chúc An Sinh chất vấn, giọng nói cô vô cùng uy nghiêm. Nhưng mà bất ngờ là lúc đó trên mặt bọn bắt cóc lại thể hiện sự hoảng loạn và sợ hãi, cảm xúc đó không phải là giả.

“ Tôi không biết!! Tôi thật sự không biết gì cả!! Tôi cũng đâu có muốn nổ súng, lúc ấy hắn đi về phía tôi, tôi đã nghĩ là hắn định đánh tôi nên tôi mới ra tay, tôi thực sự không muốn giết hắn!! Tôi cũng không nhìn thấy tên hung thủ kia, tôi thật sự không biết! ”

Bọn bắt cóc cố gắng biện giải cho bản thân mình, tay chân hắn và nước mắt trên khuôn mặt dường như không còn nghe sự điều khiển của trí óc hắn nữa rồi. Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, một lần nữa Chúc An Sinh rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Chúc An Sinh nghĩ không ra.

Chúc An Sinh cố gắng nhớ lại đoạn camera theo dõi mình đã xem, trước đó cô còn nghĩ chắn chắn bọn bắt cóc này có thể nhìn thấy hung thủ mới đúng chứ, nhưng mà tại sao, tại sao tới ngay cả bọn bắt cóc cũng không nhìn thấy hình dáng hung thủ?

Chẳng lẽ bọn bắt cóc đang diễn trò lừa gạt cô sao? Nhưng Chúc An Sinh không tin điều đó, bọn chúng là những tên có thần kinh thô, bản thân là tội phạm mà khi bị quan sát cũng không hề hay biết thì làm sao chúng có thể có kỹ thuật diễn được.

Rốt cuộc thì là vì sao đây? Vì sao bọn bắt cóc cũng không thể nhìn thấy tên hung thủ đó chứ?

Chẳng lẽ tên hung thủ đó thật sự là một u linh?

Nếu không thì vì sao hắn có thể tránh khỏi ánh mắt của tất cả mọi người khi không có một vật gì che chắn cho hắn?

Chúc An Sinh nghĩ không ra, cô chỉ có thể lựa chọn tạm rời khỏi phòng thẩm vấn. Jennifer nhanh chóng đuổi theo bóng dáng thất thểu của cô.

“ An Sinh, cô không sao chứ? ” Jennifer lên tiếng an ủi Chúc An Sinh, thật ra Jennifer cũng không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Bản thân cô cũng nghĩ rất có thể bọn bắt cóc có thể nhìn thấy tên hung thủ của vụ án giết người liên hoàn bằng súng, nhưng chẳng hiểu sao ngay cả bọn chúng cũng không thể nhìn thấy tên hung thủ đó. Chẳng lẽ tên hung thủ này còn có thuật ẩn thân?

“ Tôi không sao cả. ”

Chúc An Sinh xua xua tay. Đúng lúc đó thì cô cũng nhận được một cuộc gọi, đã có kết quả so sánh mảnh nhỏ của viên đạn.

“ Chắc chắn chứ? Thế thì tốt quá, cảm ơn. ”

Cuộc trò chuyện của Chúc An Sinh vô cùng ngắn gọn, Jennifer tò mò hỏi một câu: “ Làm sao thế? ”

“ Tôi đem mảnh viên đạn trong cơ thể Sean đi so sánh, bởi vì tôi nghi ngờ cái chết của Sean có liên quan tới tên hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn. Bây giờ thì kết quả so sánh đã có rồi. ”

“ Kết quả thế nào? ”

Chúc An Sinh cau mày, cảm xúc bi thương lại một lần nữa dâng trào trong lòng cô: “ Bọn họ đã so sánh dấu vết của viên đạn với đường rãnh trên nòng súng, kết quả đã xác nhận viên đạn bắn chết Sean cũng cùng một khẩu súng với vụ án giết người liên hoàn. ”

Nói xong câu đó, Chúc An Sinh cảm giác như mình có thể thấy được cảnh tượng lúc Sean bị trúng đạn.

Nhất định Sean đã tìm được tên hung thủ đó, mà tên hung thủ thì không muốn dây dưa với Sean, nhưng hắn không tìm được cách nào thoát khỏi nó nên hắn đã dùng một phát súng để cướp đi tính mạng Sean.

Rốt cuộc Sean đã làm cách nào để tìm được tên hung thủ đó? Chúc An Sinh không biết, mà nó cũng trở thành câu đố vĩnh viễn không giải được theo cái chết của Sean. Và Chúc An Sinh càng hiểu rõ hơn, cô nhất định phải bắt được tên hung thủ đó, mặc kệ hắn là người hay là quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.