Chước Phù Dung

Chương 4: Chương 4: Thiên duyên




Sáu năm sau.

Đêm qua tuyết rơi như lông ngỗng, trên dưới trời mây non nước đều một mảng trắng xóa. Nắng chiếu rọi xuống, nhuộm bạc tầng tầng gỗ đỏ như vỏ quý.

Trên sườn núi hờ hững ngoài thành, thiếu nữ trẻ tuổi khoác áo lông ấm vàng tơ, mặc xiêm y màu nước, từng đóa phù dung nở rộ giống như mọc giữa dòng sông Hàn, thanh nhã ngạo nghễ, góc quần theo gió phiêu diêu, phảng phất dáng người cao quý như phù dung.

Đứng trước một mộ phần súc tích, trước mộ bia đặt một bộ quần áo giống như nàng mặc.

“Thanh nhi, còn nhớ rõ không? Tỷ tỷ từng đáp ứng muội, đợi kiếm được tiền rồi sẽ làm riêng gấm cổ hương cho muội, thân hình muội tương đương tỷ tỷ, mặc vào ắt rất đẹp.” Nghê Ngạo Lam ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ vuốt hàng chữ khắc trên bia mộ.

Tuy nàng đang ở Nghê phủ, tuy mặc dù đã có thể hạ bút thành văn, song, con người không thể vì đắc thế mà quên gốc.

Hàng năm, vào dịp tết Nguyên Tiêu, phu phụ Nghê thị đều dẫn nàng đi xem hội đèn trên đường phố, chơi thơ từ câu đối, thứ nhất tôi luyện ý tứ văn của nàng, thứ hai người thắng, một đề mục có thể được một lượng bạc trắng, bình thường nàng thắng ba đề liền rời đi.

Trải qua mấy năm tích lũy bạc, đúng lúc năm nay có thể làm riêng hai bộ gấm cổ hương, thuận tiện mang tới ngày giỗ của Nghê Ngạo Thanh.

Nghê Ngạo Lam lại nói mấy câu.

Đột nhiên, trời rơi rất nhiều hạt mưa, đánh rơi băng tuyết nương tựa trên cành cây khô, từng trận mưa to, chưa từng gián đoạn.

Đường núi nhỏ dưới trời mưa to lập tức khó đi, hơn nữa tuyết chồng chất, càng lầy lội không chịu được, đáng lẽ lộ trình một canh giờ, ắt phải mất thêm nửa canh giờ mới có thể về tới chân núi.

Nhưng điều Nghê Ngạo Lam lo lắng không phải chuyện xuống núi, mà là lúc mưa rào tầm tã, việc nước mưa hòa tan tuyết sẽ khiến tuyết lở, nếu nàng xuống chân núi, có lẽ sẽ có bất trắc. Nàng khẽ cắn môi, lập tức nhấc váy đi lên.

Quả nhiên, nửa canh giờ sau, bên tai truyền đến từng trận âm thanh ầm ầm, lòng bàn chân vọt lên cảm giác đất rung núi chuyển, nàng càng ra sức chạy về phía trước.

Khoảng nửa khắc sau, Nghê Ngạo Lam trốn vào một sơn động, mưa rơi nhỏ lại, nhưng lác đác không ngừng.

Giơ tay lên lau vệt nước trên mặt, nương theo tia sáng bên ngoài, đôi mắt to dò xét một vòng, trên đất đá còn thừa không ít cành khô, nhặt lên vừa vặn dùng để nhóm lửa.

Đùng.

Sau lưng phát ra một âm thanh rất nhỏ, khiến Nghê Ngạo Lam nhanh nhạy xoay người lại nhìn.

Khuôn mặt diễm lệ như hoa đào tháng ba, giữa hai lông mày, lộ ra hết phong thái xinh đẹp, tuy nói một thân dầm mưa, nhưng không có vẻ chật vật, hào quang thoát tục chói chang bức người.

Xem ra cũng là con cháu phú quý vì trú mưa to mà khốn đốn.

Khéo môi Nghê Ngạo Lam nhếch lên ý cười dịu dàng, hai tay bên người chắp vào nhau cúi chào, sau đó bắt đầu đánh lửa.

Hôm nay thấy trời quang trong lành, Nam Cung Lân dẫn theo tùy tùng tới vùng ngoại thành giải sầu, một đường dạo chơi trong núi. Hắn lệnh cho tùy tùng tới phía trước dò đường, trùng hợp gặp mưa rào, đợi giây lát bèn quyết định tìm một nơi nghỉ tạm trước.

Hắn cho rằng chỉ mình hắn tìm được sơn động này, lại không ngờ có người nhanh chân tới trước.

Thiếu nữ cũng không mở miệng, lẽ nào… là người câm?

Down.load tại fan.page.ngôn.tình.miễn.phí.

“Mạo phạm tiểu cô nương, bản… khụ… tại hạ có thể vào đó cùng tránh mưa không?” Giọng nói mát lạnh của Nam Cung Lân bật ra khỏi miệng, xuất môn ra ngoài, thân phận của hắn đã khác với lúc ở hoàng cung, tất nhiên không thể xưng bản điện hạ, phải đổi lại.

Nhìn động tác của thiếu nữ, trong phút chốc hắn giật mình. Cách ăn mặc của nàng trông giống tiểu thư có gia cảnh tốt, sao có thể làm chuyện của hạ nhân.

Nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, Nghê Ngạo Lam gật đầu, chỉ chỉ vị trí bên cạnh rồi nhe răng cười.

Mấy ngày trước, nàng bất cẩn nhiễm phong hàn, ho khan không ngừng, bị nghĩa phụ nghiêm cấm nói chuyện, sợ nàng mở miệng, cổ họng thực sự hỏng mất, do đó mới không tiện lên tiếng.

Đi vào sơn động, Nam Cung Lân ngồi trên mặt đất, nhìn sắc trời bên ngoài, âm u không có ánh sáng, hơn nữa đường núi đã bị mưa tuyết bao phủ, ít nhất tối nay không đợi được cứu binh rồi.

Ngọn lửa nhỏ chậm rãi bốc lên, chỉ chốc lát đã mãnh liệt bùng cháy. Thiếu niên nhìn quần áo trên người ướt đẫm đến nhỏ giọt, sợ còn chưa tới sang mai đã bị lạnh chết, phải cởi ra hong khô mới được.

Nhưng bọn họ không quen biết nhau, một nam một nữ, tuy nàng thoạt nhìn chỉ chừng mười tuổi, song vẫn là một nữ nhi, chỉ e sau này nhắc tới làm hai bên cùng xấu hổ.

Hai người im lặng nửa ngày, Nam Cung Lân mới lên tiếng. “Y phục của chúng ta đều ướt đẫm, cởi ra hong khô có được không?”

Nghê Ngạo Lam kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, gương mặt hơi ửng hồng, da thịt nàng vốn trắng như tuyết, càng lộ vẻ động lòng người thêm mấy phần, mi dài chớp mắt, đáng yêu vài phần.

“Khụ… đêm đến càng lạnh, y phục ẩm ướt mặc lên người rất dễ nhiễm lạnh, nếu không chúng ta đưa lưng về phía nhau, vậy sẽ không nhìn thấy nhau, cũng sẽ không xấu hổ.” Nam Cung Lân nhàm nhạt mỉm cười, như nước xuân ấm áp.

Hiện tại là tình thế cấp bách, có thể tiếp tục sinh tồn là mục tiêu hàng đầu.

Thế là, thiếu nam thiếu nữ đưa lưng về phía nhau, cởi y phục và đồ dùng lạnh như băng trên người, chỉ để lại đồ lót, nương tựa bên đống lửa sưởi ấm.

Đột nhiên, tiếng sói tru vang vọng ngay cửa động, một con sói hoang hung tợn nhìn chằm chằm hai người, chuẩn bị nhào tới cắn xé một trận, ăn tươi nuốt sống.

Nam Cung Lân thầm mắng một tiếng, hôm nay ra cửa không mang theo đao kiếm, hiện chỉ có cành cây cháy đỏ rực, “Cô nương, ngươi lui về sau vài bước đi,” Quả đấm nắm chặt, tiến lên một bước, chờ sói tấn công.

Quả nhiên ác lang thấy thiếu niên giơ cành cây cháy đỏ lên, lập tức vồ giết, một người một thúc đánh nhau.

Nam Cung Lân tránh được mấy lần nhào tới cắm xé của con sói, nhưng không tránh nổi móng vuốt nhọn vung tới, vết máu trên vai phải nổi bật, gần như có thể thấy xương trắng.

Thừa dịp có khe hở, hắn trở tay đâm vào bụng dã thú.

Dã thú mất mạng tại chỗ.

Bất chấp bản thân chỉ còn chiếc yếm và tiết khố, Nghê Ngạo Lam xé nửa làn váy, quỳ gối trước người Nam Cung Lân, giúp hắn băng bó vết thương, đôi mắt to thấy hắn hơi cau mày, viền mắt nàng ửng đỏ, khóe mắt ươn ướt.

Người này sao có thể dũng cảm thế, vì nàng ngăn chặn ác thú.

Nếu không gặp hắn, nàng nhất định sẽ chết thảm dưới sự gặm nhấm của sói hoang.

“Không có chuyện gì.” Thiếu niên nhìn ánh mắt lo lắng của thiếu nữ, đáy lòng rung động một hồi, ngón tay trắng nõn muốn lau đi phần ướt át trên đôi mắt nàng, một khắc sau dừng giữa không trung.

Tùy tiện đụng chạm nữ nhi, đúng là không thỏa đáng, vẫn thu tay về.

Không muốn nàng tổn thương, Nam Cung Lân thoải mái hỏi, “Ta tên Lân, muội tên gì?” Sau đó mới nhớ nàng là một người câm, “Nào, viết lên lòng bàn tay ta đi.” Hắn mở bàn tay ra, đợi đầu ngón tay nàng hạ xuống.

Vốn dĩ muốn viết tên họ thật, nhưng Nghê Ngạo Lam nghĩ tới đủ loại nhân tố, cuối cùng vẫn viết một cái tên giả.

Đầu ngón tay khẽ rẽ vào lòng bàn tay thiếu niên.

Hiểu, Lam.

Vân da trong tay truyền tới cảm giác tê dại như có như không khiến lòng Nam Cung Lân chợt rung động.

Ở trong cung, chưa từng có người nào gần gũi hắn như vậy. Hậu cung tần phi toàn tâm kế, trong vỏ bọc giấu dao, hận không thể đấu chết một nhóm người, huống chi hắn đã mất mẫu phi.

“Tảng sáng, mây mù lượn lờ quanh núi[1].” Nam Cung Lân từ từ nói, cảm thấy thiếu nữ trước mặt thực sự giống như sương mây, như yêu tinh đạp bước mà ra, thuần khiết tốt đẹp.

[1] Câu này giải thích cho cái tên Hiểu Lam, Hiểu là tảng sáng, Lam là mây.

Ma xui quỷ khiến, hắn vươn tay cuốn một sợi tóc rơi trước ngực nàng, tinh tế vuốt, xúc cảm kia trơn nhẵn như tơ, làm hắn vuốt tới vuốt lui.

Nghê Ngạo Lam kinh ngạc nhìn động tác của thiếu niên tuyệt mỹ, nghe hắn giải thích hai chữ kia giống như nỉ non, lại giống như thủ thỉ mập mờ, khiến mang tai nàng không kiềm được nhuộm đỏ, nóng rát một mảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.