Chuyên Sủng

Chương 46: Chương 46: Kế hoạch




Lúc Lê Phong mở mắt, là thật không biết nói gì mới tốt. Nàng nhớ lại, thực ra ngoài trừ đau lòng, còn có chút mờ mịt.

Trên thực tế, nàng tình nguyện tính tình của Lê Thư có thể thay đổi một chút, oán trách nàng biến mất, oán trách nàng trực tiếp gián tiếp khiến hắn phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhiều điều như vậy nàng chỉ cần nghĩ một chút cũng thấy đau lòng muốn chết.

Nhưng vấn đề là, người nam nhân kia tính tình cực kỳ tốt -- đặc biệt là đối với nàng, làm sao có thể tức giận với nàng?

“Nàng tỉnh rồi?” Còn không chờ nàng quấn quýt xong với vấn đề này, giọng nam nhân liền nhẹ nhàng vang lên, mang theo chút ôn nhu và hơi có chút mong chờ, nhưng lại không hỏi trước xem trí nhớ của nàng đã khôi phục chưa, “Khát không?”

“Không khát.” Nữ tử cúi mắt, không dám nhìn ánh mắt của nam nhân, hơi dừng một chút, cuối cùng cũng không nhịn được, chuyển nửa người đến, lấy tay cởi y phục mà nam nhân vừa mới mặc lúc Đàm Dĩnh Trương Nhạc đến, “Chàng để ta nhìn một chút.”

“Không đau.” Lo lắng nữ tử đau lòng, nam nhân vội vàng nói một câu.

Không đau? A! Không đau...

Khắp thân thể này, hơi mỏng là vết roi, sâu một chút...

Lê Phong có chút hối hận, hối hận bản thân nhớ quá rõ ràng. Nàng nhớ rõ ràng hình dạng mỗi một miếng da thịt trên người nam nhân... Khiến nàng cảm thấy, đột nhiên có nhiều vết sẹo như vậy, dặc biệt khiến người sợ hãi...

“Đừng xem...” Nam nhân cúi đầu nói, ấn đầu nàng vào lồng ngực mình, “Đã hết đau từ lâu...” Thấy ngươi khó chịu mới thấy rất đau... Chỉ là lời nói như vậy, hắn không nói ra được....

“Ừ.” Nữ tử rầu rĩ nói một tiếng, sau đó dính sát rồi cọ lên người nam nhân, không muốn nói chuyện, nam nhân dang tay ôm chặt nàng.

Độ ấm vô cùng quen thuộc, cơ thể nam nhân vẫn ấm áp như trước. Nàng cảm nhận được nam nhân ôm chặt lấy nàng, sao đó tựa đầu lên tóc nàng, nhẹ nhàng ma sát.

Lại, được trở về rồi...

.... Thật tốt...

...

Truyền đến tiếng đập cửa, “Gia chủ, tướng quân, có khách muốn gặp.”

“... Thư Nhi, trước kia không có điều kiện, bây giờ có, chúng ta bàn chuyện này đi?”

“Cái gì ta cũng đều đồng ý.”

“Chúng ta thay một cái cửa cách âm, ai muốn gõ cũng không nghe được...” Vỗ trán, ba năm trước cũng thế mà ba năm sau cũng vậy, bao nhiêu chuyện tốt đều bị tiếng gõ cửa chết tiệt làm điên lên...

“Được.”

“... Này, này, ta chỉ nói đùa thôi...”

Nữ tử sửa sang lại y phục, đè xuống nam nhân đang muốn ngồi dậy, nhỏ giọng căn dặn, “Ta thấy dù chàng gần khỏi rồi nhưng chàng vẫn phải nằm úp sấp trên giường hai ngày cho ta, hiểu không?”

Nam nhân sao dám là trái ý nàng, được rồi, thật ra cũng đã là trái nhiều lần rồi...

Lê Phong mở cửa, “Là ai vậy?”

Thị vệ dẫn đường lui ra, Lê Phong chuyển ánh mắt đến người đến, một thân thuần trắng, bình thường không có gì đặc sắc, chỉ là gương mặt đó... níu mày, “Nữ hoàng là có thể ra khỏi cung dễ dàng như vậy sao?”

“Không dễ dàng, nếu không đã đến sớm.” Nữ nhân than thở, lại ngạc nhiên nhìn nàng một chút, “Không phải là không nhớ dược chút gì hay sao? Làm sao lại biết ta là ai?”

“Vừa mới nhớ lại.” Giọng nói lạnh lùng, “Ngươi đến làm cái gì?”

“... Đến nói xin lỗi, tiện thể thăm các ngươi.” Nữ nhân cúi mắt.

Lê Phong nhếch mi, xoay người trở về phòng. Thấy đối phương không có từ chối, nữ nhân cũng đi theo vào.

Lê Thư nhưng nằm lì trên giường, Lưu Quý nhìn thấy vậy,vẻ mặt buồn bã, tràn đầy áy náy, “Còn chưa xuống giường được sao? Thực sự, xin lỗi...” Chưa nói hết lời, đã cảm thấy chân bị đạp mạnh một cái, “Một trăm quân côn, có thể dễ khỏi như vậy hay sao?”

“... Xin lỗi...” Lưu Quý mím môi một cái, “Thực ra, cũng không cần giải thích hay nói nhiều lời. Đây là thuốc lấy ra từ trong cung, có người nói hiệu quả rất tốt.”

“Một câu không cần giải thích nhiều với một lọ thuốc là xong sao?” Lê Phong tức giận liếc mắt, rót cốc trà đưa cho tướng công nhà mình, cũng không quan tâm đến Lưu Quý, “Một trăm quân côn, ngươi hãy thử xem?”

Lưu Quý rũ mắt, cũng không nói lời nào. Lê Thư ở một bên cẩn thận lôi kéo ống tay áo của Lê Phong, “Phong Nhi... Ta không sao rồi.”

Lê Phong hừ một tiếng, quệt ra một ít thuốc ngửi ngửi một bên nói, “Thế nào? Muốn bày ra cái giá Nữ hoàng để tức giận, ta đây cũng không còn cách nào.” Nói xong, trên mặt lại có chút thất vọng.

Lưu Quý lắc đầu, “Không phải, người còn coi ta là bằng hữu mới làm như vậy, nói thật, ta rất vui.” Nhấc mắt nhìn về phía Lê Phong, “Nếu như ngươi lại cũng như những người bên cạnh ta nói cái gì chó má “Bệ hạ không sai, muôn làn chết không chối từ” các loại, sao còn dám tức giận với ta?” Lại cúi đầu, “Chỉ là, rất áy náy.”

Sau lời nói lạnh nhạt cũng thấy hết giận, sự tức giận của Lê Phong cũng gần tan, hồi phục lại cảm xúc, quay người lại, nhưng cũng rót cho Lưu Quý một cốc trà, “Quên đi... Biết ngươi cũng không thoải mái gì...” Buồn rầu nắm tóc, “Là do ta tức giận mà không có chỗ để phát ra, bị Bắc Triều Tiên là khó đúng không!” Ngồi vào mép giường, “Nếu có thể sao không bắt chủ tường của Bắc triều Tiên về làm con tin, cho dù có phục tùng hay không đều có thể mở rộng danh tiếng của đất nước! Hừ! Bắc Triều Tiên này đưa ra điều kiện thật tốt mà!”

Vừa nghĩ đến việc có người bắt tướng công của mình lập gia đình, nàng giận không có chỗ phát ra.

“Thực ra, đúng là, vẫn còn... Muốn quay về thôn.”

“Hả?” Lê Phong nhếch mi, “Xem ra chưa có hoàn toàn bị phú quý trước mắt làm cho hoa mắt đó.”

“... Hoa mắt? Có cái gì là hoa mắt chứ?” Lưu Quý cười lạnh một tiếng, “Là một ngày một đêm nhìn hết cái này đến cái khác hay là nghe mấy tên cổ hủ nói vớ vẩn, hoặc là bởi vì Tiếu Ninh không thể sinh dục mà bị buộc thú những tên nam nhân khác?”

“Không tồi đó! Suy nghĩ vẫn còn rất rõ ràng, vừa nãy ta nghĩ ngươi có phải xin lỗi vì mình ham mê vị trí Hoàng đế.” Lê Phong ngéo ngéo môi, lại để ý tóc nam nhân nhà mình, cảm xúc đột nhiên vui vẻ hơn.

“Ngươi muốn như trước kia, chúng ta có thể rời khỏi cái triều đình chết tiệt gì đó, tìm một nơi không ai quen biết mà sinh sống đi?” Mỗi lần thấy một thân đầy vết sẹo của tướng công nhà mình, nàng có suy nghĩ vô cùng mãnh liệt như vậy, “Không nghĩ đến sao?”

“... Làm sao không chứ?” Lưu Quý nuốt xuống một ngụm trà, “Thiện hạ này vị trí gì đều có thể nói không muốn, chỉ riêng vị trí Hoàng đế này, ha, có thể nói không cần là không cần được sao?”

“Không thể nào... Vậy ngươi giả vờ là một tên Hoàng đế với bộ dạng ngu ngốc vô độ để làm gì chứ?” Lê Phong cười trêu đùa, “Tuy rằng không dám bàn tán công khai nhưng trong dân gian ngầm truyền sôi nổi... Hiện nay thánh thượng thế nào thế nào thế nào...”

“... Chỉ cần dùng một chút công phu là được.”

“Có thể đồn đại cũng tốt, ngươi chờ ta suy nghĩ một chút...” Nữ tử nghịch tóc của nam nhân, im lặng một lúc, sau đó mím môi nói, “Lưu Quý, ngươi có nghĩ đến việc giả chết hay không?”

“Giả chết? Làm thế nào được?”

“Không phải... Ta có thể... Làm ra loại thuốc như vậy. Kiểu như giống như một người chết trong một thời gian nhất định nhưng thực ra vẫn còn sống.”

“...” Lưu Quý chợt đứng dậy, “Thật chứ?”

“Tất nhiên là thật.” Nữ tử cười, “Trước đây nhìn thấy trong sách, còn thực hành trên chuột bạch nữa.”

“... Cách này thật hay... Cũng không ai nghĩ đến.”

Lê Phong rất may mắn ở dị thế này không có loại thuốc như vậy, dễ hơn nhiều so với bản thân nghĩ.

“Nhưng mà...” Nghĩ đến nguyên tắc nữ nhân nói chuyện nam nhân không được xen miệng vào, Lê Thư vẫn im lặng, lúc này lại chần chừ mở miệng, “Nước không thể một ngày không có vua...” Nói xong lại cúi đầu cắn môi.

“... Ừm...” Điều này, không có kinh nghiệm xã hội ở thế giới này, chỉ mang theo suy nghĩ của người Trung Hoa là “Người lãnh đạo qua đời sẽ tìm một cái thôi”, đúng là nàng không nghĩ đến.

“Chuyện này không có gì nghiêm trọng.” Lưu Quý cũng đã tính trước kỹ càng chuyện này, “Tiên Hoàng yêu mến phụ hậu, chỉ cưới một mình hắn...” Giống như nghĩ đến sự si tình của mẫu thân với cha, trên mặt Lưu Qusy từ từ hiện lên ý cười “Lúc phụ hậu sinh sản xong thân thể vẫn không tốt, cũng không tiếp tực có thai nữa. Trừ ta ra, hoàng gia đã mất người thừa kế chính thống, cho nên, chuyện ngôi vị Hoàng đế, chỉ có thể để cho ta lập di chiếu. Chỉ cần ta chọn ra người thừa kế, như vậy mặc dù sẽ loạn một chút sau khi giả chết, nhưng cũng sẽ không lâu lắm.”

“Như vậy hả....” Trong lòng Lê Phong nhẹ nhõm hẳn.

“Nhưng mà...” Lưu Quý nhíu mày, “Các ngươi sẽ không bước vào triều chính nhỉ.”

“Tất nhiên là không rồi!”

“... Vậy thì hơi rắc rối.” Nữ nhân cúi đầu, “Trong ba năm nay, liên tiếp có chiến loạn giữa Trung Nam và Bắc Triều Tiên. hai vị Trấn quốc đại tướng quân cùng lúc chết trận... Nếu không phải vì thế, Lê Thư cũng không được lên chức.” Nắm chặt lấy cốc, “Trừ Lê Thư ra, Trung Nam Quốc, thật sự không còn ai có thể dùng để...”

“Cái gì... Không phải còn có vài vị Tướng quân khác sao?”

“Đều là những người tài trí bình thường, cho đi cũng chỉ là chịu chết mà thôi!” Lưu Quý để lại cốc đặt lên bàn, “Nếu không như vậy, cũng không yếu thế đến nỗi phải hòa thân.”

“Muốn tướng tài, không thể cưỡng cầu... Thật đáng ghét...” Lê Phong trề môi, tức giận đá tường, sau đó xoay người ôm lấy nam nhân nhà mình, “Thư Nhi... Thật dáng ghét...”

Lê Thư vuốt nhẹ lưng đối phương, suy nghĩ nghiêm túc một chút cuối cùng mở miệng: “Ừm...Tướng quân, cũng không phải không có.”

“Hả?” Nữ tử đang vùi đầu vào lồng ngực của nam tử ngẩng đầu mạnh lên, “Ai cơ?”

“Hàn Triều.”

“... Cái gì chứ....” Nữ tử thở dài, “Thư Nhi, ánh mắt ngươi nhìn kiểu gì vậy... Nữ nhân kia ngay cả việc làm thế nào để sỉ nhục ta cũng không biết, chỉ biết giống như hài tử mười một mười hai tuổi vậy.”

“Hả?” Tay Lê Thư đang vuốt ve tay nữ tử chợt ngừng lại, “Nàng sỉ nhục ngươi sao?”

“Không phải...” Nữ tử miễn cưỡng lắc đầu, “Nàng còn không có khả năng làm như vậy ~”

“Đúng vậy đó, Lê Thư.” Lưu Quý cũng cười khẽ, “Cũng giống như lần đầu chúng ta gặp nàng, nàng có bản lĩnh đem lời nói dối nói như thật, cũng không giống như người có thể dễ dàng bị người sỉ nhục đâu mà!”

“... Ta có thể nghĩ rằng ngươi đang khen ta không?”

Thấy thê chủ nhà mình hình như không bị bắt nạt, Lê Thư thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói, “Mặc dù tính cách Hàn Triều ngay thẳng, nhưng khi dùng binh có có cách kiến giải riêng. Hơn nữa, có một người có thể là một quân sư rất tốt, có thể giúp đỡ.”

“À! Ai vậy?”

“Thường Đình, Thường ngự y.”

“Thường Ngự Y?”

“Đúng, suy nghĩ của hắn kín đáo khác người thường, lại có sự trầm ổn bình tĩnh khó có, thật người quân sư thích hợp đáng để chọn.”

“Như vậy...” Lưu Quý nhếch môi “Là được rồi hả?”

“Tiếu Ninh càng dễ giải quyết, tự tử là được.”

....

“Thư Nhi ~ ta thật vui vẻ ~!” Lưu Quý vừa đi, nữ tử nhào lên người nam nhân, “Chúng ta có thể rời đi kinh thành đúng hay không? Mặc dù không thể trờ về đầu thôn như trước...” Nữ tử chạm lên đầu ngón tay, “Thế nhưng có thể đi đã rất tốt rồi, nhất định có thể gặp được người tốt giống như mấy người Vương Thành tỷ tỷ... Đáng tiếc nhất định cách xa, nếu không có thể quay lại thăm họ...”

“Lại nói Thư Nhi này, lúc nào ngươi lại có thể nói chuyện sâu sắc như vậy...”

“Thôi ~ không sao, lúc bình thường không như vậy là được ~”

Nữ tử nói líu ríu không ngừng, nam nhân ôn nhu như nước, cười khẽ, để mặc đối phương tùy ý lăn lộn trêu trọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.