Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 135: Chương 135: Mộ Dung giáo chủ tính tình khá tốt




Người quan phủ đến nơi đây vừa thấy tức khắc đều choáng váng. Hàn lão gia, Nghê đại nhân phủ Khai Phong, còn có đại công tử Kính Vương phủ đang ẩu đả. Nghe nói còn động thủ đánh người, còn có thật nhiều hộ viện lực lưỡng tham gia.

Quan sai đầu đầy mồ hôi. Bọn họ tuy rằng không dám trêu chọc Hàn lão gia, nhưng Nghê Diệp Tâm chính là quan lục phẩm, chưa kể Triệu Mục là qua tứ phẩm. Mà dù không tính phẩm cấp, thân phận đại công tử Kính Vương phủ, người được Hoàng đế trọng dụng, ai biết về sau có thể biến thành Vương gia hay không. Vậy Triệu Mục chính là hoàng thân quốc thích.

Hàn lão gia không nghĩ tới người quan phủ cũng sợ bọn họ, căn bản không có khả năng giúp ông ta. Nhiều nhất người nha môn cũng chỉ điều tiết một chút, để hai bên đều nhượng bộ, nói chuyện mà thôi.

Nghê Diệp Tâm ra một bộ dáng rộng lượng, nói:

“Chúng ta vốn dĩ không phải người bụng dạ hẹp hòi. Hơn nữa chuyện này lại không phải chúng ta làm lớn lên, chỉ cần người Hàn gia phối hợp điều tra, việc này cũng cho qua, chúng ta sẽ không so đo.”

Hàn lão gia mặt đen sì, tức giận đến cả người phát run. Nhưng không có cách nào khác, ông ta vung tay áo thật mạnh, hừ hừ, không nói lời nào liền quay đầu rời đi.

Nghê Diệp Tâm lập tức lại nói:

“Từ từ Hàn lão gia, ta nói còn chưa xong đâu. Nếu muốn phối hợp điều tra, như vậy xin Hàn lão gia cho chúng ta mấy gian phòng khách đi. Chúng ta ở khách điếm cũng xa, chạy tới chạy lui quá phiền toái.”

Hàn lão gia vừa nghe thiếu chút nữa xỉu. Quả nhiên Hàn lão gia bị chọc tức đến chết khiếp, run run rẩy rẩy.

“Ngươi, ngươi, ngươi....”

Nhưng nói không ra lời.

Quan sai vừa thấy nhanh chóng nói:

“Phá án quan trọng, phá án quan trọng. Hàn phủ rộng lớn như vậy, cũng không thiếu phòng. Hàn lão gia lệnh hạ nhân thu dọn một chút đi.”

Hàn lão gia tức giận đến nói không ra lời, sau đó thật sự phất tay áo bỏ đi.

Quản gia chạy tới, vừa thấy không có biện pháp, đành phải cúi đầu cúi người nói:

“Mấy vị đại nhân xin chờ. Ta liền nói người đi thu dọn phòng khách. Mấy vị đại nhân đừng vội.”

Nghê Diệp Tâm giơ giơ cằm, cảm giác trong lòng thư giãn nhiều.

Vốn dĩ bọn họ ở khách điếm, căn bản không cần đến Hàn phủ. Bất quá hiện tại trời lạnh như vậy ở trong phòng ấm áp nghỉ ngơi trong chốc lát cũng tốt.

Hàn Kỳ có chút xấu hổ nói:

“Thật là xin lỗi, phụ thân ta……”

Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, bưng chén trà uống một ngụm, rồi nói:

“Hàn công tử không cần giải thích, ta cũng không để ở trong lòng.”

Hàn Kỳ cảm kích cười cười. Lúc này có hạ nhân vào, nói là lão gia gọi hắn đi. Hàn Kỳ vừa nghe, lập tức cáo từ, liền đi theo hạ nhân.

Nghê Diệp Tâm nhìn theo, có chút lo lắng, nói:

“Vừa rồi Hàn Kỳ đi theo chúng ta, không phải phụ thân hắn kêu trở về vừa đánh vừa mắng chứ?”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói:

“Ngươi thật tốt, quan tâm xong cái này lại quan tâm cái kia.”

Nghê Diệp Tâm vẻ mặt lấy lòng, nhanh tay rót cho Mộ Dung Trường Tình một ly trà nóng, nói:

“Đại hiệp thời tiết lạnh, uống một ngụm trà nóng ấm áp thân thể.”

Trong phòng không chỉ có hai người bọn họ, tất cả đều ở đây. Mấy người kia nghe hai người nói chuyện, không biết vì cái gì đều cảm thấy mặt đỏ tai hồng. Lời nói rất bình thường, nhưng nói ra từ miệng hai người này đều làm người ta cảm thấy thực tình tứ.

Hơn nữa Triệu Doãn còn đắm chìm trong suy nghĩ về thân phận Mộ Dung Trường Tình, ánh mắt cũng có chút chấn kinh.

Nghê Diệp Tâm luôn gọi đại ma đầu Mộ Dung Trường Tình là Mộ Dung đại hiệp. Triệu Doãn đang suy tư, chính mình cũng từng xưng hô bao nhiêu lần Mộ Dung đại hiệp, thật sự là……

Quá xấu hổ.

Hết thảy đều là Nghê đại nhân sai. Triệu Doãn đang tự thôi miên chính mình, nếu không phải Nghê đại nhân kêu Mộ Dung Trường Tình là Mộ Dung đại hiệp, ai sẽ kêu theo như vậy.<HunhHn786>

Triệu Mục cũng đã nghe qua tên tuổi Mộ Dung Trường Tình. Trước kia hắn cảm thấy ma đầu không phải thứ tốt, bất quá hôm nay gặp Mộ Dung Trường Tình đã bội phục phong thái của hắn. Triệu Mục là người tính tình cương trực, thật ra đối với Mộ Dung Trường Tình không có thành kiến. Hắn khẳng định những người trong giang hồ nói hươu nói vượn, quả nhiên không thể tin.

Triệu Doãn rối rắm thật lâu rốt cuộc vẫn là không nhịn được, nói:

“Nghê đại nhân, xin nói chuyện riêng với ta một chút.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe chợt sửng sốt, sau đó nhìn biểu tình rối rắm của Triệu Doãn đột nhiên liền hiểu hắn muốn nói gì, lập tức gật gật đầu.

“Chúng ta đi sang phòng bên cạnh nói chuyện, dù sao chỗ này đều là của chúng ta.”

“……”

Nghê Diệp Tâm nói như chủ cả thật là làm người ta không quá thích ứng.

Nghê Diệp Tâm vừa muốn đứng lên, đã bị Mộ Dung Trường Tình nắm cổ tay. Nghê Diệp Tâm cúi đầu thấy, dùng một tay khác vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, nói:

“Ta lập tức liền trở về. Không gặp trong chốc lát, đại hiệp đừng quá nhớ ta.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình có thể nghĩ đến Triệu Doãn muốn nói gì. Hắn không muốn Nghê Diệp Tâm đi nói ma đầu thì thế này thế kia. Bất quá Nghê Diệp Tâm mở miệng, Mộ Dung đại hiệp liền hối hận, cũng lập tức buông lỏng tay ra.

Nghê Diệp Tâm cùng Triệu Doãn đến phòng bên cạnh, đóng cửa lại nói chuyện.

“Triệu Doãn, ngươi muốn nói gì? Thổ lộ thì đừng nói, ta nghe sẽ thẹn thùng.”

“……”

Triệu Doãn vừa muốn mở miệng, thiếu chút nữa đã bị Nghê Diệp Tâm làm nghẹn chết. Hắn trừng lớn mắt.

Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Sao không nói? Không phải thật sự thổ lộ chứ?”

Triệu Doãn siết chặt nắm tay, giọng bình đạm nói:

“Nghê đại nhân đã sớm biết Mộ Dung…… thân phận Mộ Dung giáo chủ?”

“Cũng không sớm. Bọn ta là nhất kiến chung tình, kỳ thật biết nhau cũng không tính là lâu. Dù sao không có lâu bằng các ngươi.”

“……”

Nghê Diệp Tâm nói một câu, Triệu Doãn lại bị nghẹn một chút, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Bọn họ ở nói chuyện ở phòng bên cạnh. Tuy rằng ngăn cách một bức tường, bất quá đám người ở đây đều có võ công cao, tĩnh khí ngưng thần đều nghe được rành mạch.

Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm rời đi, đột nhiên trong lòng có chút thấp thỏm. Đây chính là cảm giác trước kia hắn không có. Lần đầu tiên bởi vì thân phận mà cảm thấy do dự. Mộ Dung Trường Tình chưa bao giờ giấu giếm thân phận, bất quá cũng khinh thường rêu rao khắp nơi. Nghê Diệp Tâm vẫn luôn gọi hắn là Mộ Dung đại hiệp, hắn thiếu chút nữa đã quên người khác cũng không biết mình rốt cuộc là ai.

Vừa rồi Mộ Dung Trường Tình tự báo danh tính, cũng không cảm thấy hối hận. Hắn cũng không phải người sợ hãi rụt rè. Nhưng lại lo lắng khi Triệu Doãn tìm Nghê Diệp Tâm nói chuyện này.

Nghê Diệp Tâm chính là quan viên triều đình, cùng Giáo chủ Ma giáo giang hồ đi chung với nhau, suy nghĩ một chút cũng thấy không tốt lắm.

Mộ Dung Trường Tình tự hỏi rất nhiều. Nhưng mà rất mau, hắn nghe được Nghê Diệp Tâm cùng Triệu Doãn nói chuyện. Tức khắc lo lắng vừa rồi đã bị đánh tan, cũng không biết tại sao mình nghĩ đâu đâu.

Hắn tuy rằng không có nhìn thấy bộ dạng Nghê Diệp Tâm khi nói chuyện, nhưng đã tưởng tượng ra vẻ mặt làm tức chết người của Nghê Diệp Tâm, tức khắc đau đầu không thôi. Hiện tại hắn chỉ có thể nói là may mắn khi Triệu Doãn cùng Nghê Diệp Tâm không phải ở chỗ này nói chuyện. Bằng không hắn thật sự không thể làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Trì Long, Triệu Mục cùng Cố Cửu cũng không phải muốn cố ý nghe lén, nhưng mà trong phòng thực an tĩnh, nhất thời không ai nói chuyện, mọi người liền không tự chủ chú ý tới động tĩnh phòng bên cạnh.

Nghê Diệp Tâm mở miệng, mọi người đều biến sắc, đều lộ ra biểu tình xấu hổ.

Cái gì là nhất kiến chung tình!

Mặt Mộ Dung Trường Tình đã đen rồi tím, tím lại đen, tức giận đến nắm chặt tay nắm, hận không thể đem Nghê Diệp Tâm về đây đánh một trận.

Nghê Diệp Tâm là tự đắp vàng lên trên mặt. Bọn họ sao có thể là nhất kiến chung tình?

Ban đầu Mộ Dung Trường Tình là khinh thường Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm bị sắc đẹp Mộ Dung đại hiệp mê hoặc.

Tuyệt đối không thể nói là nhất kiến chung tình!

Triệu Doãn thở hổn hển, rốt cuộc lời ít mà ý nhiều, mặt lạnh nhạt nói:

“Nghê đại nhân, Mộ Dung Trường Tình là Giáo chủ Ma giáo, đại nhân phải cẩn thận với hắn.”

Nghê Diệp Tâm lộ ra biểu tình khó hiểu, nói:

“Vì cái gì?”

“Bởi vì hắn……”

Nghê Diệp Tâm không để hắn nói xong, cắt ngang.

“Triệu Doãn à, ngươi quan sát thật là không cẩn thận. Ngươi xem ta cùng Mộ Dung Trường Tình ở chung lâu như vậy, ta cũng không thiếu cánh tay thiếu cái chân nha, không phải vẫn tốt sao? Mộ Dung đại hiệp như thế nào ta rất rõ ràng.”

Ở trên giang hồ, lời đồn về Mộ Dung Trường Tình rất nhiều, nghe xong thật sự làm người ta giật mình. Triệu Doãn vẫn có chút lo lắng, muốn nói “Tri nhân tri diện bất tri tâm“.

Bất quá Nghê Diệp Tâm không đợi hắn mở miệng, liền biết hắn muốn nói gì, vỗ vỗ ngực, nói:

“Ngươi yên tâm, ta hiểu biết Mộ Dung đại hiệp quá sâu, toàn thân từ trên xuống dưới nơi nào ta không nhìn thấy qua? Có chỗ nào không rõ ràng? Không ai có thể so với ta về mức độ hiểu biết Mộ Dung đại hiệp!”

Nghê Diệp Tâm khẳng khái nói lý do thoái thác làm Mộ Dung Trường Tình nghe xong trên mặt biến sắc.

“Bốp”

Vỗ bàn một cái, Mộ Dung Trường Tình liền đứng lên.

Buổi tối Triệu Mục cũng nghe được động tĩnh, cũng đại thể đã biết quan hệ Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm. Thật ra hắn cũng không cảm thấy bọn họ có cái gì không ổn, cảm giác họ thực hợp nhau. Nhưng hiện giờ nghe được Nghê Diệp Tâm tùy tiện nói như vậy, vẫn đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng cực kỳ.

Trì Long nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình vỗ bàn, nhanh chóng đứng lên, nói:

“Triệu Doãn đi đã khá lâu, có lẽ đã nói xong, ta đi tìm hắn.”

Trì Long bình tĩnh nhất, một bộ dạng như chưa phát sinh gì. Lời nói ra liền biểu lộ thái độ, nói cho mọi người biết vừa rồi cái gì cũng chưa nghe được.

Trì Long lập tức đi ra ngoài giải cứu Triệu Doãn, bằng không chỉ sợ bọn họ đều nhìn không thấy mặt trời của ngày mai.

Triệu Mục xấu hổ cực kỳ, nhìn Trì Long đi rồi, cũng nhanh đứng lên nói với Cố Cửu.

“Cố Cửu thân thể ngươi còn chưa có khôi phục, ta đỡ ngươi đi về phòng nghỉ ngơi.”

Cố Cửu không có biểu tình gì nhìn Triệu Mục, sau đó gật gật đầu. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy rất xấu hổ, cũng muốn mau nhanh chóng rời đi.

Tất cả đều chạy, chạy nhanh như bay.

Phòng bên cạnh, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Triệu Doãn vẻ mặt phát ngốc, còn thao thao bất tuyệt.

“Ngươi không tin sao? Ta đây nói nhỏ cho ngươi biết, mông Mộ Dung đại hiệp có một nốt ruồi đen. Ha ha, ở bên trái!”

“……”

Triệu Doãn đột nhiên cảm thấy mình lo lắng vô ích. Với tính tình của Nghê đại nhân ở bên Mộ Dung Trường Tình mà còn sống như vậy chắc có nguyên nhân. Nghê Diệp Tâm còn đủ tay chân tuyệt đối là kỳ tích.

Triệu Doãn cảm thấy Mộ Dung Trường Tình quả nhiên là người tốt. Nếu đổi là hắn, nói không chừng đã nhịn không được đánh Nghê đại nhân mềm xương.

“Rầm”

Trì Long không kịp gõ cửa bởi vì Nghê đại nhân còn liên tục tìm đường chết. Hắn trực tiếp đẩy cửa ra, lớn tiếng nói:

“Ta còn tưởng rằng các ngươi nói xong rồi. Thật là xin lỗi, ta trực tiếp vào luôn.”

“Nói xong rồi.”

Triệu Doãn mặt không đổi sắc nói.

“Nói xong rồi thì tốt. Nghê đại nhân, ta cùng Triệu Doãn ở phòng này, Nghê đại nhân tự mình tìm phòng khác đi.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, rộng lượng nói:

“Được, ta đi phòng bên cạnh.”

Triệu Doãn cùng Trì Long nhìn thấy Nghê Diệp Tâm rời khỏi đều thở phào nhẹ nhõm. Trì Long cười nói:

“Ngươi hiểu cả chưa?”

“Hiểu cái gì?”

Trì Long cười nói:

“Hiểu Mộ Dung giáo chủ tính tình tốt bao nhiêu.”

“……”

Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng không thể không thừa nhận. Nghê đại nhân còn chưa có chết, chứng tỏ Mộ Dung giáo chủ tính tình thật đúng là khá tốt.

Chơi thực vui vẻ Nghê Diệp Tâm liền về phòng. Đẩy cửa cũng chỉ nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình mặt đen, hoàn toàn không có người khác. Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

“Triệu Mục cùng Cố Cửu đâu? Sao cũng không thấy.”

“Không biết.”

Nghê Diệp Tâm chạy tới ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, cười hì hì nói:

“Đại hiệp ghen sao? Ta chỉ cùng Triệu Doãn đi ra ngoài nói chuyện một lát mà thôi.”

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới cái này Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa thật sự động thủ vặn gảy cổ Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình sao không biết mông mình có nốt ruồi đen?

Tuyệt đối là Nghê Diệp Tâm nói lung tung!

Nghê Diệp Tâm thò đầu lại gần, vừa muốn nói nữa, đột nhiên đã bị Mộ Dung Trường Tình ôm. Nghê Diệp Tâm lập tức kêu lên.

“À, đại hiệp muốn làm gì?”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, đem Nghê Diệp Tâm nhấc bổng như xách cổ gà, sau đó ném tới giường.

Nghê Diệp Tâm choáng váng, sau đó liền cảm giác được Mộ Dung Trường Tình ngăn chận phía sau lưng, lập tức không thể động đậy.

Mặt hạ xuống mông nhô lên, động tác quá nguy hiểm. Là một người luôn ảo tưởng làm cường công như Nghê đại nhân mà nói, tư thế này thật sự rất kỳ quái.

Nghê Diệp Tâm lập tức giãy giụa, kêu lên:

“Đại đại, đại hiệp muốn làm gì? Đừng xằng bậy.”

“Nhìn xem mông ngươi có nốt ruồi hay không?”

Nghê Diệp Tâm lập tức kêu to hơn.

“ Đại hiệp nghe lén ta cùng Triệu Doãn nói chuyện! Đại hiệp! Đừng lột quần!”

Mộ Dung Trường Tình lột quần, sau đó duỗi tay đánh lên mông Nghê Diệp Tâm một cái.

“Chát”

Một tiếng này quả thực có thể nói thanh thúy dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.