Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 104: Chương 104: Đúng vậy thì sao?




“Lại sao nữa?” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu: “Tính của Trầm Thành, anh biết rõ hơn tôi mà. Ở bên anh ấy, tôi tin chắc anh ấy sẽ đối xử tốt với tôi, và cũng sẽ tốt với Bối Nhi.”

“Em thật sự muốn ở bên cậu ta?” Cố Học Võ nhíu mày, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển một lúc lâu rồi đột nhiên kéo cô về phía anh. Bàn tay to bằng sức lực rất lớn nắm lấy chiếc cằm của cô khiến Kiều Tâm Uyển hơi đau: “Em muốn ở bên Trầm Thành, trừ phi anh chết.”

“Vậy anh chết đi.” Kiều Tâm Uyển bị anh siết đau nên lời nói ra cũng không khách khí: “Anh không có quyền ngăn cản tôi làm gì hết.”

“Chết tiệt!” Lại một lần nữa, Cố Học Võ chặn miệng cô lại, hoàn toàn bá đạo, cường thế, không để cho cô một cơ hội tránh đi. Anh hôn cô nồng nhiệt thậm chí mang theo vài phần thô bạo.

Bởi vì trong lòng đang tức giận, lại tưởng tượng đến cảnh Kiều Tâm Uyển và Trầm Thành liếc mắt đưa tình, đầy tình ý, anh bức xúc đến nỗi muốn đem cô vùi vào trong người mình, không cho bất kỳ ai được mơ tưởng đến cô, không cho bất kỳ ai tiếp xúc với cô.

Môi của Kiều Tâm Uyển bị cắn đến tê dại, hai tay đặt ở bờ vai của anh giãy dụa, muốn đẩy anh ra nhưng không thể. Nghĩ đến mình từ trước tới nay luôn trong thế bị động, cô nâng lên chân dẫm mạnh đầy tức giận xuống chân Cố Học Võ. Lúc cô vào cửa, còn chưa cởi giày cao gót, nên giẫm một cái là Cố Học Võ liền đau đớn mà buông cô ra.

Ngay khi Kiều Tâm Uyển được thả tự do liền lập tức lui ra sau, trừng to đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, anh thật đê tiện.”

“Kiều Tâm Uyển.” Một cước kia của cô không hề do dự mà đạp một phát thật mạnh, có thể nhìn ra được trong lòng cô hận anh đến cỡ nào.

“Em muốn anh chết?”

“Đúng vậy thì sao?” Kiều Tâm Uyển cũng không muốn chuyện phát triển thành như vậy, nhưng Cố Học Võ cứ từng bước ép sát khiến cô cảm thấy không chịu nổi: “Cố Học Võ, tôi là một con người, không phải một món đồ chơi, không phải anh muốn làm gì thì làm. Anh đừng tưởng anh dùng cơ thể là có thể làm cho tôi khuất phục, cái đó nhiều nhất cũng chỉ là nhu cầu xác thịt chứ hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.”

Cố Học Võ im lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển một lúc lâu: “Ý của em là, cho dù thế nào em cũng không tin anh, không cho anh cơ hội?”

“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cô hoàn toàn không tin Cố Học Võ. Bây giờ cô chỉ muốn cùng con gái sống một cuộc sống bình lặng, những thứ yêu hận cô không muốn dính tới nữa.

Cố Học Võ đứng đó bất động, chỉ nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển, sự dứt khoát trong mắt cô còn mạnh mẽ hơn cả anh nghĩ. Một Kiều Tâm Uyển như vậy, anh chưa từng gặp qua.

“Em hận anh?”

“Không hận.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Cố Học Võ, tôi không hận anh.”

“Nếu không hận thì vì sao lại không thể tái hợp với anh?”

“Bởi vì tôi mệt.” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, lần đầu tiên cô trải lòng ở trước mặt anh: “Cố Học Võ, tôi mệt lắm rồi. Thật sự mệt lắm rồi, tôi không còn hơi sức đâu mà đi đáp lại sự yêu thích của anh.”

Thở sâu, cô buộc bản thân phải bình tĩnh, hai tay siết chặt, tầm mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Học Võ: “Tôi không phủ nhận, trước kia tôi rất yêu anh, lúc nào cũng yêu. Tôi cũng thừa nhận, vì để có được anh, tôi đã dùng một ít thủ đoạn. Chỉ vì mong muốn một cơ hội ở bên anh.”

Những việc đã làm trước kia, cô chưa từng hối hận, nhìn vào đôi mắt đen của Cố Học Võ, giọng điệu của cô mỏi mệt chưa từng thấy: “Ba năm, Cố Học Võ, có cần tôi kể cho anh nghe ba năm đó tôi đã sống như thế nào không? Anh không một lần nhìn tôi. Anh không bao giờ quan tâm tới tôi. Anh còn nhớ không? Ngày kỷ niệm kết hôn, tôi cố ý mua áo ngủ gợi cảm, cố ý đi qua đi lại trước mặt anh, vậy mà anh lại coi như không thấy.”

Cố Học Võ mím môi thành đường thẳng, muốn nói nhưng không nói nên lời. Kiều Tâm Uyển tiếp tục nói: “Ngày sinh nhật anh, tôi cố gắng vào bếp muốn cùng anh chúc mừng. Nhưng anh đã làm gì, anh nói anh bận, đừng làm phiền anh, sau đó thì cúp máy không thương tiếc.”

“Sinh nhật tôi, tôi cũng có mong gì nhiều đâu, tôi chỉ cần anh nhớ đến rồi cùng tôi ăn bữa cơm. Nhưng anh đã làm gì? Anh căn bản không biết tới ngày sinh nhật của tôi. Trong ba năm, anh không có lấy một bó hoa hay một món quà tặng, ngay cả khi muốn cùng anh ăn một bữa cơm cũng phải nhờ người khác mở miệng mới được.”

“Ba năm, anh đã bao giờ cười với tôi một lúc nào chưa, còn tôi thì cứ chờ, rồi lại chờ. Tôi đã nghĩ tôi có thể chờ được đến khi anh quay lại nhìn tôi, chú ý đến tôi. Nhưng anh không hề như vậy. Ngay cả trong mơ, anh cũng chỉ gọi tên Chu Oánh.”

Kiều Tâm Uyển không muốn khóc, nhưng hốc mắt lại nóng ran, cay xè. Cô siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cố Học Võ, ba năm, thời gian ba năm ấy, tôi không nhận được một chút chú ý, một chút yêu thương nào từ anh. Bây giờ anh lại nói với tôi là thích tôi, anh lại để ý đến tôi, muốn tái hợp với tôi, anh coi tôi là cái gì?”

Cố Học Võ im lặng, không thích nhìn Kiều Tâm Uyển như vậy: “Anh nói rồi, anh thích em.”

“Nhưng tôi từ bỏ rồi!” Kiều Tâm Uyển đáp nhanh: “Tôi không cần tình cảm của anh nữa, tôi không cần anh, anh có nghe thấy không? Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn lằng nhằng với anh nữa.”

Không có một chút ý nghĩa sẽ chỉ cô càng ngày càng lạc lối: “Lâu quá rồi, thời gian đã lâu quá rồi. Tôi mệt lắm, thật sự mệt chết đi được. Bây giờ tôi chỉ muốn cùng con gái sống cuộc sống yên bình. Nếu anh thật sự thích tôi thì xin anh hãy thành toàn cho tôi.”

Thành toàn, cô mà lại dùng hai chữ này? Cố Học Võ nhìn cô, cảm thấy lồng ngực anh đau đớn tựa kim đâm, đang dần dần rách ra.

“Anh thừa nhận, cuộc hôn nhân ba năm đó, anh không hoàn thành nhiệm vụ của người chồng, nhưng đó đã là quá khứ. Em muốn cùng con sống cuộc sống yên bình thì ít nhất em cũng phải cho con một gia đình đầy đủ chứ.”

“Tôi sẽ dành cho con đầy đủ tình yêu thương, chăm sóc con khỏe mạnh. Nhiều người cũng ly hôn vẫn một mình nuôi con tốt đó thôi.” Kiều Tâm Uyển thấy chẳng có gì là bất ổn: “Cố Học Võ. Buông tay đi.”

Buông tay?

Cố Học Võ nhìn cô, nếu có thể buông tay, anh đã buông từ lâu.

“Kiều Tâm Uyển, cuộc hôn nhân ba năm đó không phải một mình anh có lỗi. Anh cũng không biện giải cho việc anh đã làm trước kia. Nhưng bây giờ, anh không muốn buông tay.”

“Anh như vậy, là đang ép tôi sao?” Kiều Tâm Uyển bộ dạng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành: “Hay là anh muốn xem tôi dùng thủ đoạn cực đoan để chống lại anh?”

Cố Học Võ chấn động, nhìn chằm chằm vào mắt Kiều Tâm Uyển một lúc lâu: “Em, em sẽ không.”

“Nếu anh cho rằng tôi sẽ không, tôi đây cũng chỉ có thể nói, anh không hiểu hết tôi.” Kiều Tâm Uyển cười lạnh: “Cố Học Võ, không có việc gì tôi làm không được. Đừng tưởng chỉ có anh mới có thể. Tôi đây cũng có thể làm được.”

Cố Học Võ lần đầu tiên thấy cô dùng lý lẽ uy hiếp, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc lâu. Cuối cùng gật gật đầu. Nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Được rồi. Nếu đây là điều em muốn, anh sẽ thành toàn cho em.”

Là sao? Kiều Tâm Uyển nhìn anh, anh cũng nhìn cô một cái thật sâu sau đó xoay người, rời đi, bước chân kiên quyết, không chút lưu luyến.

Kiều Tâm Uyển hoàn toàn bất ngờ. Cô không ngờ rằng Cố Học Võ lại dễ dàng buông tha cho cô như vậy, cô cũng không ngờ…

Lần này là anh thật sự bỏ qua? Hay là mưu kế của anh? Giống lần trước, rõ ràng nói buông tay, rồi lại ở lúc cô muốn rời đi níu cô lại?

Kiều Tâm Uyển không biết, mặc kệ là thế nào, bây giờ cô đều không có hứng thú muốn biết. Nằm vật xuống giường, nước mắt đột nhiên không kiềm chế được mà lăn dài. Cô không biết, về sau cô phải đối mặt với cái gì, nhưng cô không hối hận.

Trong đầu lại hiện lên một năm kia, sinh nhật cô, cô đặt một chỗ tốt, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, muốn cùng Cố Học Võ cùng ăn bữa cơm. Gọi đến cuộc điện thoại thứ năm, anh nói anh sẽ đến. Nhưng ngày đó, cô cứ ngồi trong nhà hàng chờ mãi cho đến mười một giờ. Năm tiếng, cô đợi anh suốt năm tiếng. Vậy mà anh không tới, gọi điện thoại cho anh, anh lại tắt máy.

Cô lo lắng, sợ anh gặp chuyện không may, nhưng anh đang làm gì? Anh cùng Đỗ Lợi Tân đi uống rượu. Ở trong lòng anh, có người nhà, có bạn bè, có công việc, nhưng không hề có cô – Kiều Tâm Uyển.

Kiều Tâm Uyển bây giờ rất mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, cô không xác định được cô có thể kiên trì được nữa hay không. Cô không xác định được tình cảm của Cố Học Võ có thể duy trì được bao lâu. Nếu anh chỉ nhất thời thấy mới mẻ, nếu bởi vì Bối Nhi, thì cô thà rằng anh chưa bao giờ chú ý tới cô.

Nước mắt thấm ướt gối, cô sụt sịt mũi, tự bảo mình bình tĩnh. Mặc kệ thế nào, anh đi rồi, về sau sẽ không còn quan hệ gì với cô nữa. Kiều Tâm Uyển, mày phải kiên cường đứng lên, mày không thể bị Cố Học Võ đánh ngã. Chính là như vậy. Mặc kệ thế nào, anh ấy có thích mày hay không, có yêu mày hay không, mày đều là mày. Trừng mắt, lau khô nước mắt, nếu quyết định từ sớm thì bây giờ đã không đau như vậy.

Ngày mai, một ngày mới lại bắt đầu, cô vẫn là Kiều Tâm Uyển…

. . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

Mấy ngày kế tiếp, Kiều Tâm Uyển ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Trầm Thành, buổi chiều đến công ty làm việc, cố gắng làm cho cuộc sống bận rộn. Cố Học Võ không xuất hiện nữa, nghe Trầm Thành nói, Cố Học Võ sau này thường xuyên mua quà vào bệnh viện thăm anh, nhưng cũng là sau khi Kiều Tâm Uyển về mới đến.

Kiều Tâm Uyển tin Cố Học Võ biết cô ở trong bệnh viện cùng Trầm Thành, cho nên mới không xuất hiện. Có lẽ, anh đã thật sự quyết định buông tay.

Vết thương của Trầm Thành đều là vết thương ngoài da. Một tuần sau là có thể xuất viện. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện cũng có chạm mặt Trầm mẹ, thái độ của bà đối với Kiều Tâm Uyển vẫn rất khách sáo.

Sau khi con mình bị thương, bà dường như cũng hiểu được con bà đối với Kiều Tâm Uyển e là rất khó buông tay. Nếu đã thế thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Kiều Tâm Uyển có năng lực làm việc, nếu thật sự ở bên Trầm Thành, cũng sẽ trở thành mẹ hiền vợ đảm.

Ngày, cứ như vậy quá khứ, đảo mắt một cái mà đã đến sinh nhật Hồ Nhất Dân. Vết thương của Trầm Thành cũng đã bình phục, tất nhiên phải tham dự. Cái kia tên, thật đúng là muốn làm một vũ hội hoá trang. Trên giấy mời còn nói tất cả mọi người tham dự phải hoá trang rồi mới đến tham dự.

Trầm Thành vừa mới nằm viện, sắc mặt còn hơi tái nhợt. Kiều Tâm Uyển hóa trang cho anh thành ma ca rồng. Còn cô thì hóa trang thành phù thuỷ, đội một cái mũ thật to. Gương mặt trang điểm thật đậm, gần như không thể nhìn ra gương mặt vốn có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.