Cơ Giới Khách

Chương 134: Chương 134: Một đêm dài (19)




_ Em chưa ngủ sao?

Aurora thổi tắt thêm một ngọn nến nữa, thắp nến để ngủ ban đêm là thói quen của mấy chị em, trong ánh nến lung linh, những câu chuyện cổ tích luôn đẹp hơn.

Đôi mắt long lanh, Aurora cúi đầu hôn Celia thêm một cái, con bé thật là, đến lúc ngủ cũng cười được.

Gian hàng tĩnh lặng, mái hiên trước đã hạ xuống, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng cười rúc rích trong mơ của Emily, không biết chiều nay nó trốn theo A Lang kia đi chơi những đâu. Nhưng có lẽ rất thú vị.

Còn mấy đứa Orla, Phoebe, Jena, Dalida thì rút đầu trong chăn, Aurora đến mệt với bọn nó, không biết ban ngày bọn nó kiếm đâu ra mấy tấm vải ren rồi tập tành may đồ công chúa cho búp bê. Đến tối thì tung tăng đủ kiểu, cuối cùng phải nghe kể hơn 5, 6 chuyện cổ tích mới bắt đầu lim dim.

_ Khuya lắm rồi, ngủ đi Donna.

Aurora một lần nữa nhắc nhở đứa em kính cận của mình.

_ Chỉ là mấy bức vẽ nhăng cuội thôi mà, có gì để sáng mai rồi xem tiếp

_ Dạ, em biết rồi. Nhưng mà, lạ lắm chị Aurora.

Donna tháo cặp kính dày cộm xuống, hai tay nắn nắn sóng mũi, chỗ gần trán, vươn vai bẻ người một chút. Từ trưa tới giờ Donna giữ nguyên tư thế ngồi chăm chú, làm sao mà không mỏi.

_ Có gì lạ nào Donna, chẳng qua tên A Lang đó có hoa tay, vẽ lại được gần giống thôi mà. Mà nhắc mới nhớ..

Cái mũi cong dọc dừa của Aurora lại hếch lên, giống như đang khịt khịt, đây là dấu hiệu cô đang nghĩ đến chuyện bực mình.

_ Tên A Lang đó lẻn đi đâu từ chiều tới giờ, không chịu phụ dọn hàng giùm. Làm biếng như vậy, đừng hòng chị tính đủ công cho.

_ Đúng đó chị, bắt hắn ở đợ trường kì luôn nha. Mà.. trong tiệm còn gì ăn không?

_ Tưởng em không biết đói.

Chị cả Aurora cười hiền hòa xoa đầu cô em Donna, con bé này mỗi lần chăm chú vào việc gì là quên hết trời đất. Có lần nó mãi đọc sách mà ngất luôn trong thư viện, may là không có việc gì.

Cầm lên cái bánh ngô nhún sữa, Donna siểm nịnh:

_ Bánh của chị Aurora là ngon nhất.

Măm, măm..

Chị, sau này chị đừng lấy chồng nha, cứ ở vậy mà làm bánh cho bọn em ăn. Nha, nha..

_ Cái con vô lương tâm này. - Gương mặt Aurora rạng rỡ, giọng giận hờn hiền dịu.

Ăn hết phần của cô đi. Sữa nữa, uống hết đi.

Ánh mắt để lên bàn, Aurora kéo cây nến sát lại một chút.

_Mà ba bức vẽ này có gì lạ mà em phải mất nhiều thời gian chăm chú đến như vậy. Không phải trong sách giáo khoa cũng in sẵn rồi sao.

Măm, măm,

Măm.

Donna đúng là đã đói bụng lắm rồi.

_ Chỉ bức đầu tiên mới có trong sách thôi. Nó chính xác như là bản in ra vậy.

Bức thứ hai thì em chưa được học, nhưng cũng xem bản mô phỏng chưng bày rồi. Hình như bản vẽ này còn đẹp hơn bản mô phỏng của ngài viện trưởng.

Măm, măm.

Măm

Còn bức thứ ba, em bó tay rồi. Đến nó vẽ gì em còn không biết,sao nói được nó vẽ đúng hay sai.

_ Có chuyện lạ vậy à. Hay là tại em chưa học tới.

Ực, cốc sữa cạn đáy, cuối cùng thì Donna cũng dùng xong bữa, người ngoài nhìn vào thì không thể nói cách ăn của cô giống thục nữ được.

_ Cũng có thể là vậy, ít nhất chương trình cấp tạo sư chưa dạy, có lẽ nó ở cấp đại sư. Tên A Lang đó, không ngờ đã từng là cu li giúp việc của một đại sư. Mơ ước của em là khi tốt nghiệp có thể tìm được một đại sư để theo học.

_ Ừ, nếu vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa. - Aurora bắt đầu dọn dẹp ly đĩa và vụn bánh trên bàn. - Tính ra A Lang đó cũng giỏi nhỉ, có thể vẽ lại tốt như vậy.

_ Mà chị có chắc A Lang không phải là cơ giới sư không? - No bụng rồi thì Donna bắt đầu dính mắt vào mấy bản vẽ mạch khắc.

_ A Lang là võ sĩ. Chú vệ binh mập nói vậy mà, nếu là người do gia gia lựa đến thì chắc không sai đâu. - Aurora lôi từ trong tủ ra túi đồ ngủ.

_ Vậy à. Tiếc nhỉ. Giá mà em cũng có thể vẽ tốt như hắn. - Đặt cái cằm dính vào cạnh bàn, gương mặt của Donna yểu xìu.

_ Cất mấy bức vẽ đó đi, ngủ nhanh mai còn dọn hàng nữa. - Aurora thổi tắt thêm một ngọn nến.

_ Chán quá, đến bao giờ em mới khắc mạch tốt được nhỉ. Em mà có khiếu như A Lang kia thì hay quá rồi. - Donna thơ thẩn.

_ Dễ mà, chị có cách. - Aurora cười tinh nghịch.

_ Hí hí, cách gì. - Donna hí hửng.

_ Bắt hắn ở với Donna cả đời, dạy Donna vẽ. - Vừa trải nệm Aurora vừa hí mắt nhìn Donna.

_ Đúng đó, bắt hắn dạy cả đời... Khoan đã, chị trêu em.

Cốc.

Donna lấy tay xoa xoa, cái búng trán của chị cả Aurora thật không chút nương tay.

_ Ngủ, không nói chuyện với chị nữa.

_ Ừm, ngủ đi.

(..)

_ Chị Aurora ơi.

_ Hở.

_ Mai mua đầm công chúa mới cho bọn nó đi, rồi dắt bọn nó đi dạo nha.

_ Ừm.

(..)

_ Chị ơi.

_ Hở.

_ Mai đi dạo xong thì mang bánh ra cổng nam cho gia gia luôn nha.

_ Ừm.

(..)

_ Chị ơi.

_Ngủ đi.

_ Để tên khổng lồ kia ngủ ngoài sân không sao chứ.

_ Biết sao giờ, hắn đâu có chui vừa cửa. Chị đưa hắn gối với mền rồi.

_ Chúc chị ngủ ngon.

(..)

_ Chị ơi...

Chị Aurora ơi.. Chị ơiiii

_Tối rồi, ngủ đi.

_ Kể chuyện em nghe đi.

.. Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa ngủ trong rừng...

..cuối cùng nàng công chúa cũng ngủ luôn ở trong rừng...

..còn chàng hoàng tử thì sống hạnh phúc suốt đời với mụ phù thủy...

..hết.

(...) hí hí, đừng thọt lét nữa, em ngủ,em ngủ nè.

(..)

Trong zone s, tại quán rượu mô phỏng thực tế ảo.

Cạch..

Lão nhị Bao Bất Đồng đặt cái ly cạn đáy xuống bàn, lưỡi liếm bọt bia còn dính trên mép.

_ Đội phó anh minh, 1 - 0 rồi, kì này chắc chắn anh em mình hốt bạc.

_ Đúng vậy, đúng vậy, đủ vốn về quê rồi. - Đám tám người kia hùa theo, hễ mỗi lần có chuyện tốt là bọn họ đủ mặt.

Lão nhất không uống bia, chỉ dùng rượu, chén rượu nho nhỏ hợp với phong cách trang nhã của y hơn.

_ Lạ nhỉ? Ta cá cược thì liên quan gì đến các ngươi. Ta nhớ là các ngươi cháy túi rồi nên mới xin khuất tiền lời tháng này. Bây giờ lại dư tiền để các cược nữa à.

Cái mũi ưng và cặp lông mày sắp dính vào nhau, là gương mặt đầy tính nghi ngờ.

_ Không có, không có, bọn ta là đang nói mừng cho đội phó đó chứ. Còn bọn ta là vui trên tinh thần thôi.

Rầm.

Cái quạt trắng đập mạnh lên bàn. ( muốn mô phỏng tư trang trong zone s thì phải trả thêm phí, cái đập bàn này chứng minh việc mô phỏng cái quạt không phải là lãng phí).

_ Tự giác hay chờ phát giác. Hử.!!

Diều hâu đã ngắm trúng thì đám thỏ con kia sao thoát được.

_ Đừng đội phó, đừng làm như vậy, hãy để chúng ta..tự giác.

_ 1, 2, 3..8 Hử, mới tám tờ vé cược. Còn một tờ nữa đâu.

Lão nhất ngẩn đầu lên: “ lão tứ, ngươi định đi đâu “

_ Ta..ta..đội phó ơi.- lão tứ thực hiện một cú trượt dài bằng đầu gối trên sàn rất đẹp.- Không phải đội phó đã nói sẽ xóa hết nợ cho ta rồi sao, còn nói sẽ cho thêm hậu lễ để ta cưới vợ nữa. Chỉ mới đây thôi mà..

_ Ồ. - Lão nhất ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhìn xa xăm như đang muốn kêu gọi một chút ký ức. - Ta có nói vậy à.

_ Chính là đội phó đã nói như vậy, tất cả ta cùng bọn họ đều nghe thấy mà. - Lão tứ như người thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Lão nhất hai tay nâng lão tứ đứng thẳng dậy: “ lão tứ ngươi cứ an tâm, đội phó ta lâu nay luôn là người biết trọng chữ tín, nếu thật sự ta có nói, đương nhiên là ta phải làm rồi. Nào, nào, đứng dậy đi.”

Gương mặt lão tứ rạng rỡ:

_ Ha ha, ta đương nhiên tin tưởng uy tín của đội phó rồi, cám ơn đội phó, chân thành cảm ơn đội phó.

_ Khoan cám ơn vội. Ngươi biết rồi đó, ta là người đã nói là làm. Bây giờ phải xem thử ta có nói không đã, hồi nãy ngươi nói có ai làm chứng nhỉ.

_ Là bọn họ, là cả đám người bọn họ.

Lão tứ chỉ tay vào đám người từ nhị đến thập đang sóng vai với mình.

Cái mũi diều hâu của lão nhất lại lia tới từng người trong đám.

_ Trí nhớ của ta dạo này không tốt, nếu thật ta có nói như vậy thì mọi người cứ cho ta hay, các người biết đó, chỉ cần nói thật với lương tâm của mình thôi, không có sức ép gì đâu.

Cái quạt trắng phe phẩy:“ là thật đó, không có sức ép gì đâu “.

Cả đám im lặng.

_ “ Nói đi mà, cứ nói thật lòng đi, thật không có sức ép gì đâu..

Giọng của lão nhất thật chân thành, êm dịu, giống như lúc người vợ hiền một tay cầm cái đó một tay cầm kéo nhấp nhấp hỏi chồng:“ anh cứ nói thật đi, tối qua anh đi với con nào, em không giận đâu, thật đó!”

Lão nhất ngồi im lặng trên bàn, tay cầm chén rượu nhỏ.

Lão tứ đứng ở giữa.

Đám người kia đang nhìn hắn.

Đám bọn họ đều độc thân, nếu lão tứ kia có thể yên bề gia thất. Bọn họ mừng thay cho hắn.

Anh em với nhau,nếu chuyện gì có thể giúp, đương nhiên họ sẽ giúp. Nụ cười ấm áp hiện lên trên tám gương mặt.

Chỉ là việc nhỏ, bọn họ chỉ cần nói thật lòng mình.

Lớn trước nhỏ sau, người đầu tiên lên tiếng là lão nhị Bao Bất Đồng:

_ Lão tứ đương nhiên sẽ không gạt đội phó rồi, ta biết hắn đã lâu, chúng ta đều vậy, hắn là người hiền lành trung thực,tuyệt sẽ không nói dối hay phản bội anh em.

Mặc dù cách nhấn giọng ở những từ cuối câu của lão nhị hơi lạ, nhưng những gì hắn nói cũng làm lão tứ cảm thấy yên lòng, trong đời tìm được một tri âm hiểu mình như vậy thật không dễ. Lão tứ gật nhẹ đầu cũng nụ cười hướng về phía lão nhị,thay cho lời cảm ơn.

Lão nhị cũng đáp lại bằng một nụ cười, anh em với nhau, cảm ơn làm gì cho dài dòng khách sáo.

_ Lão tứ. - Lão nhị nói tiếp. - Ta tin ngươi sẽ không nói dối, chỉ là lần này...

Lão nhị hít một hơi dài rồi thở ra thật chậm:

_ Ngươi đã nhớ nhầm rồi. Hai tai ta chưa bao giờ nghe đội phó nói gì tới việc xóa nợ cho ngươi cả. Liệu có phải ngươi ham có vợ quá đến nỗi tối ngủ mơ rồi ban ngày tưởng là thật hay không. An tâm ( lão nhị vỗ ngực), chỉ là hiểu nhầm nhỏ, đội phó rộng lượng chắc chắn sẽ không để bụng đâu. Đúng không đội phó.

Hử, chậc. Lão nhất đang bận nhấp thưởng thức từng ngụm rượu nên không tiện trả lời.

Là lão tam nói thay:

_ Đương nhiên rồi, việc nhỏ thế này làm sao ảnh hưởng gì đến đội phó. Đội phó là đại dương, chúng ta là con thuyền nhỏ, không ảnh hưởng, tuyệt đối là không ảnh hưởng.

Lão ngũ đang cầm ly bia nên không tiện vỗ vai lão tứ:

_ Uống nhiều bia chút lão tứ à, say rồi sẽ dễ ngủ hơn đó, bớt mơ mộng.

Lão lục:

_ Tên bợm ngươi uống thì cứ uống đi, đừng nói năng bậy bạ. Bia nào dễ ngủ, mẹ ta nói uống sữa nóng mới tốt. Lão tứ đưa cốc bia đây, ta uống dùm cho.

Lão thất:

_ Tối mơ về vợ sắp cưới cũng tốt thôi, nhưng đừng ngủ gần ta, nhớ đó, đừng có ngủ gần ta.

Lão bát cà lăm:

_ Cũng..cũng.. đừng..có úp..úp..úp.ta.

Lão cửu:

_ Nợ thì phải trả lão tứ à, đó là công đạo rồi. Có ngủ mơ cũng đừng nói ra chứ. Có cần ta cho ngươi ít thuốc ngủ không, hai hủ, mỗi tối uống hai hủ cỡ trăm viên, đảm bảo giấc mơ sẽ không bao giờ tới nữa.

Lão thập:

_ Giã thành bột, pha thêm thuốc mê rồi chích thẳng vào người, đảm bảo hiệu quả sẽ tốt hơn.

Lão nhất cuối cùng cũng nhấp xong chén rượu:

_ Thấy không lão tứ, anh em thật rất tốt với ngươi đó. Có huynh đệ như thế này, đảm bảo sẽ có lúc ngươi nhắm mắt rồi sẽ không muốn mở ra nữa đâu.

Phải...

Phải...

Lão tứ tâm thanh thản, giống như hố sâu không thấy đáy, đá rớt xuống không tiếng vang.

_ Cảm ơn anh em. Cảm ơn anh em đã giúp ta đối mặt với hiện thực.

Ơn này, tin ta đi.

Ta.

Suốt đời. Sẽ không bao giờ quên.

Sẽ.. Có lúc ( nghiến răng)..ta trả lại.

Nói rồi lão tứ đưa thẳng tay phải lên trời, hai mắt nhắm nghiền. Bất động vài giây.

Hành động này thật có chút kì lạ, làm đám người kia bất an.

Rồi lão tứ mở to hai mắt, trợn trắng, hét to lên một tiếng, làm nền nhà cũng phải rung chuyển.

Nhanh như sấm sét, cách tay đang đưa thẳng hạ xuống, thọc sâu vào bên trong lưng quần.

Giựt.

Giựt.

Trẹo bên phải.

Lẹo qua bên trái.

Thọc sâu hơn nữa, lượn vào bên trong.

Gương mặt lão tứ lộ rõ nét đau đớn. Là rất đau đớn.

Hai mắt trợn trắng như muốn nổ ra.

Lão tứ hét to thêm một tiếng nữa, cánh tay rút mạnh.

Lần thứ nhất không được.

Lần thứ hai cũng không.

Sau mỗi lần gương mặt càng thêm biến dạng.

Đến lần thứ ba, sau tiếng hét phá trời. Cuối cùng lão tứ cũng rút tay ra thành công.

Toàn thân lão tứ rung rẩy,lão đảo. Răng nghiến chặt, giữ tiếng rên không phát ra khỏi cổ họng.

Không trụ được nữa, lão tứ ngồi xuống, mông vừa chạm vào ghế thì á một tiếng, toàn thân giật bắn đứng lên.

Cuối cùng.

Một tay vịn bàn. Một tay cầm một viên tròn có màu lạ đưa đến trước mặt lão nhất.

Cái quạt trắng nhanh chóng phe phẩy, thổi đi vài thứ quăn quắn vừa đứt ra phừng phực dính vào.

_ Cái này là? Giọng lão nhất có chút ái ngại.

_ Chính phiếu cá cược của ta. - Lão tứ nhắm mắt, nghiêng mặt, lòng không nỡ khi sang ngang.

À.

À..

À..

9 lần à. Cả đám vỡ lẽ.

Những hành động tiếp theo của lão nhất mũi diều hâu vô cùng tự nhiên và thoải mái, đây không phải là lần đầu y gặp chuyện thế này. Sự thật thì có lần còn đẫm máu hơn cơ.

Chuyện kế tiếp không cần kể nữa. Chỉ cần biết là về kinh tế, tiềm lực ẩn dấu của đám người kia rất sâu. Giống như lý thuyết tảng băng trôi của một ông già có thù với cá mập.

(..)

_ Ông nói thử xem tên đó là ai? Chiêu kiếm đó, ta thật nghĩ không ra.

Tiên sinh Vô Vô Khoác đặt ly rượu xuống, bốc mấy hạt đậu vứt vào miệng, nói tiếp:

_ Kiếm thuật đã chết từ 500 năm trước rồi, đến Trương gia cũng không nghiên cứu ra thành quả gì....Phải không nhỉ?

Tiên sinh Vô Vô Khoác lại bốc đậu, lại tự nói:

_ Người cuối cùng thành danh từ kiếm, hình như là từ nhà Morgan đúng không? Ngài Lãnh tụ chưa chết, bọn họ lại định làm gì đây.

Một chiêu,! một chiêu? Cấp bạch ngân sao xuất kiếm nhanh được như thế nhỉ.

Này, nói gì đi chứ, câm rồi hả?

_ Hả! Ừ. Mà nhanh cái gì cơ. - Đang chăm chú quan sát thứ trong tay, bạn nhậu của tiên sinh Vô Vô Khoác giật mình.

_ Thẻ tiền à? Bao nhiêu thế? - Lần này tới phiên tiên sinh Vô Vô Khoác chăm chú.

_ Khặc khặc, 100 triệu.

_ Làm ăn tốt nhỉ, chả bù cho ta. Toàn mấy hợp đồng quảng cáo rẻ bèo. Cho mượn xem chút coi.

_Nè, hây! ( giật mình giật tay lại) ngươi mượn làm gì. Cái gì làm ăn, đây là lương hưu của ta đó. Đừng có manh động ( lật đật nhét vào túi áo).

_ Xìii. Đã biết ngươi không có nghĩa khí mà. Bỏ đi, coi như ta nhìn lầm vậy.

_ Ta mới là người nhìn nhầm. - Sau khi chắc chắn tấm thẻ tiền đã an toàn, vị bằng hữu kia bắt đầu uống rượu. - Nói đi, sao cứ rủ ta nhậu hoài vậy, thân phận ta cao quý, không như ngươi, ta bận nhiều việc lắm.

_ Nè nè, bình tĩnh tập trung đi. Là ta, Vô Vô Khoác, không phải người khác đâu, mấy câu đó cất lại để dành sài đi.

Vị kia không vì thế mà chậm chén rượu:

_ Có việc gì?

_Ngươi chưa xem trận đấu vừa rồi à?

_ Trận nào? Vừa rồi ta bận nghiên cứu nhân sinh, chăm chú lắm, không dứt ra được.

_ Phải, là ngươi nghiên cứu “ nhân sinh“. Không dám cãi, thôi xem đi.

Tiên sinh Vô Vô Khác mở thiết bị truyền hình lên.

(..)

(..)

_ Đó không phải là tuyệt chiêu.

_?

Gương mặt vị bằng hữu kia nghiêm túc.

_ Nói sao nhỉ? Đó chỉ là một động tác thôi, có thể gọi là một động tác phản xạ.

_ Ý ngươi là tên Bắc Đẩu kia chỉ vô tình mà ra một thức kiếm hợp lý. - Tiên sinh Vô Vô Khoác trầm ngâm.

_ Ta nghĩ là như vậy, tốt nhất là nên như vậy.

_ Vậy nếu không phải thì sao?

_ Ý ngươi là gì?

_ Hắn không dùng năng lượng để nội kích, tốc độ của đòn xoay kiếm đó quá nhanh. Lại quá chính xác, kể cả thời cơ. Ngươi không thấy có gì lạ sao.

_ Có! Vậy nên ta mới nói tốt nhất nên là hắn ăn may.

_ Còn nếu không?. Tiên sinh Vô Vô Khoác một lần nữa lặp lại câu hỏi.

_ Là “kiếm tâm “.

_ Kiếm tâm?

_ Trong tâm có kiếm, kiếm động như người động. Kiếm có suy nghĩ của kiếm, kiếm và người là hai, mà cũng là một.

_ Ý ngươi là “ nhân kiếm hợp nhất “?

_ Phải, chính là nhân kiếm hợp nhất.!

_ Ta có đọc về cái này rồi. - Tiên sinh Vô Vô Khoác cau mày suy nghĩ. - Hình như giống với ấn kí tinh thần mà chiến sĩ đặt lên thiết bị.

_ Ừ, cũng gần giống thế. - Vị bằng hữu kia cạn chén. - Chỉ khác là ấn ký phụ thuộc vào chiến sĩ, còn kiếm tâm..nó có thể tồn tại độc lập, đã từng nghe chuyện kiếm tự đi giết người chưa?

_ Đó là lưu truyền của thời đại trước, thời mạt pháp. Tự nó đã khai tử nó rồi. Đây là thời đại năng lượng tinh thần,giống như cá, làm sao sống được trên đất liền... Ngươi say chưa đó.?

_ Ừ, già rồi. Uống chút là say.

Một khoản lặng.

_ Mà ngươi cho ta mượn tấm thẻ tiền xem chút đi.

_ Biến.

(..)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.