Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 30: Chương 30: Nước mắt




Edit: Kogi

Lời này của Tô Bạch quá êm ái, Cố Trường Huyền kìm lòng không đặng, giữ hai tay Tô Bạch, ép qua đỉnh đầu, sau đó cúi người hôn cậu.

Nụ hôn tỉ mỉ kéo từ miệng xuống cằm rồi đến xương quai xanh, Tô Bạch bỗng khóc ra tiếng, thút thít nói: “Có phải huynh không thích ta?”.

Cố Trường Huyền ngừng lại, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Tô Bạch, trên khuôn mặt nõn nà của cậu vương hai giọt nước mắt, Cố Trường Huyền tê tái, vươn tay gạt đi, khẽ đáp: “Nói gì ngốc vậy, Tô Bạch, nếu ta không yêu ngươi, thế gian này đã không có ngươi rồi”.

“Vậy sao huynh không muốn ta?”. Tô Bạch chống thân thể ngồi dậy, ngón tay run rẩy vén vạt áo Cố Trường Huyền, vươn lưỡi liếm tai hắn, vừa nức nở khóc vừa nói: “Vì sao chứ…”.

Đây rõ ràng là dáng vẻ cầu hoan, Cố Trường Huyền sôi máu, cảm thấy cần một thứ gì đó để hạ nhiệt ngay lập tức, nhưng hắn vẫn giữ bàn tay đang muốn luồn vào trong của Tô Bạch, giọng nói bất đắc dĩ: “Ta sợ ‘làm’ hư ngươi”.

Tô Bạch đỏ bừng mặt, nhưng vẻ ngại ngùng chỉ trong chớp mắt, cậu lập tức lại sáp tới, vừa trịnh trọng vừa run rẩy nói: “Ta…ta ta không sợ…”.

Rốt cuộc mình đang nói gì a a, hôm nay có phải quá chủ động rồi không…Tô Bạch cảm thấy mình bị hơi rượu trên người Cố Trường Huyền ảnh hưởng, rõ ràng người uống rượu là hắn, vậy mà mình lại say.

“Nhóc ngốc”. Cố Trường Huyền hôn nhẹ lên trán Tô Bạch, đẩy ngã cậu để cậu ngủ, khẽ cười nói: “Ta còn không vội, ngươi vội cái gì?”.

Tô Bạch thực sự thấy mất mặt quá rồi, vì vậy không nói gì tiếp, lặng lẽ chôn đầu vào chăn.

Tô Bạch nghĩ, hôm nay quả nhiên là mình quá chủ động rồi sao…

Cố Trường Huyền kéo Tô Bạch lại ôm, cằm dụi vào mái tóc mềm mại của cậu, đến khi Tô Bạch sắp ngủ thiếp đi, hắn mới khẽ lẩm bẩm một câu: “Còn có thể vì sao nữa? Không phải là vì…quá thích ngươi sao”.

Vì rất thích, nên mới lo lắng, nên mới không nỡ.

Cố Trường Huyền mặc quần áo xong, sang phòng cách vách thắp đèn, gọi Úc Lũy và Thần Đồ tới.

“Ta muốn đi giết một người”. Cố Trường Huyền lạnh nhạt mở miệng.

“Ngài muốn giết kẻ nào, giao cho thuộc hạ là được, cần gì phải tự mình ra tay?”. Úc Lũy không đồng ý.

“Lần này không được”. Cố Trường Huyền lãnh đạm, lời nói ra vô cùng kiên quyết, “Ma giới tạo ra một Tiểu Bạch giả hòng đổi trắng thay đen, nếu các ngươi đi giết hắn, khó tránh khỏi còn sót vài kẻ ôm lòng thử vận, có thể đầu cơ trục lợi, chỉ có ta tự mình giết hắn, mới có thể làm tất cả trên trời dưới đất phải kinh hãi, đỡ xảy ra chuyện tương tự sau này”.

Thần Đồ gật đầu, Úc Lũy cũng hạ mắt chấp nhận, không nhiều lời nữa.

“Còn nữa”, Cố Trường Huyền cười lạnh, “Hiện giờ các giới chẳng phải đều đang đợi ta ‘thể hiện’ sao, nếu ta mãi không có hành động gì, chỉ sợ bọn chúng tưởng thời của ta đã qua, không được như ngày xưa nữa”.

“Thế lực của ngài rất hùng hậu, chiến tích một thời vẫn còn đó, bọn chúng dám không phục sao”. Thần Đồ cũng bắt đầu nghiêm túc, “Chỉ là quả thực ngài đã không xuất hiện hơn nghìn năm rồi, lần này tái xuất mà lại im hơi lặng tiếng như vậy, cũng khó bảo đảm có kẻ dã tâm tưởng pháp lực của ngài mất hết hay gì đó”.

Thần Đồ nói rất đơn giản, bởi vì y thực sự không lo lắng, tình trạng thân thể Cố Trường Huyền như thế nào, mọi người ở Minh giới đều rõ ràng. Trong mấy nghìn năm Cố Trường Huyền mất tích, khí tức của hắn quả thực rất mong manh, nếu không Minh giới cũng không giả vờ quy phục Thiên giới, lúc vừa trở lại sức khỏe hắn vẫn còn hơi yếu, nhưng qua mấy ngày tu dưỡng, thực lực của Cố Trường Huyền đã trở về thời kì đỉnh cao, thậm chí còn hơn cả thời kì đỉnh cao.

“Còn nữa, các ngươi phải nhớ kĩ”, Cố Trường Huyền xoa ngón cái và ngón trỏ với nhau, “Không biết hôm nào ta mới về, trước khi ta trở về, các ngươi tuyệt đối không được ra khỏi Dương thành một bước. Lát nữa ta sẽ thi pháp làm Tiểu Bạch ngủ say, nếu trong khoảng thời gian này các ngươi không nhìn thấy cậu ấy, cũng không cần hoảng hốt, chỉ cần ở yên trong Dương thành trông chừng Tiểu Bạch, theo dõi Dương Thanh Cửu và con ly quỷ kia”.

“Chúng ta sẽ không nhìn thấy Tiểu Bạch ư?”. Thần Đồ lắm miệng hỏi, nếu chỉ làm phép ngủ say, sao có thể không nhìn thấy được?

Cố Trường Huyền đứng lặng tại chỗ, lát sau nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạch không thể rời khỏi ta”.

Thần Đồ mù mờ không hiểu, mặc dù ngày thương rất nhanh trí, nhưng lúc này không thể hiểu được lời Cố Trường Huyền.

Tô Bạch đi ra tìm Cố Trường Huyền, từ xa nghe thấy đoạn đối thoại này, cậu mím môi, không nói gì, chỉ quay về giường nằm, giả vờ ngủ.

Cố Trường Huyền quay lại với Tô Bạch.

Thần Đồ vẫn chần chừ, lát sau, Thần Đỗ níu cánh tay Úc Lũy, nhíu mày nói: “Không đúng, tất cả phép thuật dùng với Tiểu Bạch đều không có tác dụng kia mà, ta cũng từng dùng chú ngủ mê, kết quả cậu ta chẳng có phản ứng gì cả”.

Úc Lũy nhìn qua nơi bị Thần Đồ níu, thấp giọng nói: “Chúng ta không thể tiếp xúc với Tô Bạch, nhưng chủ thượng thì có thể, vì vậy chủ thượng cũng sẽ có cách làm Tô Bạch ngủ say”.

“Ta còn đang nghĩ ‘không nhìn thấy’ tức là thế nào, một người đang yên đang lành, sao tự nhiên lại không nhìn thấy?”. Thần Đồ hoài nghi, mắt to trừng mắt nhỏ với Úc Lũy.

“Có lẽ là chủ thượng thi pháp làm chúng ta không nhìn thấy?”. Úc Lũy thấy Thần Đồ nghiêm túc, cũng phân tích giúp hắn, Thần Đồ lại lắc lắc đầu, “Ta nghĩ không phải”.

Cố Trường Huyền làm phép trên Tô Bạch, rồi hôn lên môi cậu, sau đó đi gặp Tập Lâu.

Sau khi Cố Trường Huyền rời đi thì Tô Bạch mở mắt, cắn môi một lúc, mới đứng lên đi ra cửa, cậu biết Cố Trường Huyền có chuyện cần làm, nhưng vẫn không chịu nổi xa cách như vậy.

“Trường Huyền…”. Tô Bạch khẽ gọi, giữa chân mày đầy vẻ lạc lõng.

Buổi tối trấn nhỏ không mấy nhộn nhịp, chỉ là chỗ này không có giờ giới nghiêm, lác đác có vài người đi trên đường, Tô Bạch đi lang thang không có mục đích, chỉ cảm thấy xung quanh mình thật tiêu điều, trong lòng lại càng trống vắng.

“Ấy!”. Một đạo sĩ râu trắng bày sạp bỗng vươn tay cản Tô Bạch, tất nhiên ông ta không thể cản được, Tô Bạch cứ như vậy đi xuyên qua.

“Chờ đã!”. Đạo sĩ râu trắng đứng dậy gọi Tô Bạch.

“Có chuyện gì không?”. Tô Bạch quay đầu lại, lộ ra gương mặt thiếu niên tuyệt sắc.

Đạo sĩ nhìn ngây người, sau đó cảm khái: “Kì quái, thật là kì quái!”.

“Sao vậy?”. Tô Bạch lơ mơ.

“Dương thành quả là một nơi thần kỳ”. Đạo sĩ vừa vuốt râu vừa đi quanh Tô Bạch, quan sát nói: “Mấy ngày trước ta vừa thấy một con quỷ bán hồn du đãng, đã cảm thấy rất thần kỳ rồi, nhưng mà công tử đây, trên người rõ ràng còn không có một chút hồn phách, làm sao có thể tồn tại trên thế gian này nhỉ?”.

“Không hồn…không phách…”. Tô Bạch nghi hoặc nhìn tay của mình.

“Đúng vậy, bình thường ai cũng có ba hồn sáu phách, dù là chúng sinh Minh giới, cũng đầy đủ ba hồn sáu phách”. Đạo sĩ kia lại đánh giá Tô Bạch hai lượt, sau khi không tìm ra kết quả liền từ bỏ nói: “Nhưng trên đời cũng tồn tại thứ gọi là con rối gỗ, chỉ là rối gỗ không chỉ chạm vào được mà con chậm chạp không linh hoạt, đâu có xuất sắc vô song như công tử đây”.

Tô Bạch nhíu mày.

Đạo sĩ vẫn nói mãi: “Ta từng đọc trong sách cổ, sách nói ý niệm mạnh mẽ cũng có thể tạo ra con người, chừng nào ý niệm còn thì người đó sống mãi, một khi mất ý niệm thì người cũng tiêu vong, không biết sự tồn tại của công tử liệu có liên quan đến chuyện này không?”.

Tô Bạch kinh ngạc, trong thoáng chốc, cậu bỗng nhớ tới câu nói của Cố Trường Huyền.

“Tô Bạch, nếu ta không yêu em, trên đời này đã không có em”.

“Tiểu Bạch không thể rời khỏi ta”.

Đúng là ta không thể rời khỏi huynh, vậy nếu huynh rời khỏi ta, thì sẽ thế nào?

Tô Bạch ngồi xổm xuống đất, che miệng lại, không kìm được rơi nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.