Có Một Không Hai

Chương 30: Chương 30




Tôi còn nhớ rất rõ rất nhiều chuyện tốt đẹp như vậy. Cũng nhớ rất rõ rất nhiều lần đối thoại tốt đẹp như vậy. Tốt đẹp đến mức chỉ cần hơi nghĩ đến một chút, là không thể ngừng lại được, như bị nghiện vậy. Về vấn đề tiền tài, từng có thời gian Diệp Tầm Tầm phân chia đàn ông thành bốn cấp, cấp thấp nhất là người đàn ông không sử dụng một chút tinh lực cũng như tiền tài nào lên người bạn, cái chuyện gọi là lấy vợ sinh con bất quá chỉ là phản năng sinh lý sau khi thành niên mà thôi, do đó người chồng như vậy chi bằng không cần; người đàn ông cấp cao hơn là người đàn ông đồng ý dùng một chút tinh lực và tiền tài lên người bạn, đó gọi là hôn nhân lấy lệ thôi; cấp cao hơn là người đàn ông sử dụng phần lớn tinh lực và tiền tài lên người bạn, hôn nhân như vậy mới thật sự ngọt ngào; đương nhiên người đàn ông cực phẩm nhất là người đồng ý dành tất cả tinh lực và tiền tài cho bạn, vắt óc tìm cách lấy lòng bạn. Nhưng người đàn ông như vậy trên đời này thật sự là trăm năm khó gặp.

Cuối cùng, Diệp Tầm Tầm liếc tôi một cái, bổ sung thêm: “Cậu xem, Cố Diễn Chi đã tốn không ít tinh lực và tiền tài cho cậu, điều đó cho thấy Cố Diễn Chi chính là người đàn ông cấp thứ hai. Cho nên cậu mới có thể ngọt ngào như vậy.”

Tôi cúi đầu nhìn mu bàn tay, khi ngẩng đầu lên, tôi phải cố gắng khắc chế không để khóe miệng vì bị kích thích mà nhếch lên: “Thật ra, hôm sinh nhật hai mươi tuổi của tớ, Cố Diễn Chi đã chuyển tất cả số bất động sản và tiền tiết kiệm của anh cùng với một nửa số cổ phần sang danh nghĩa của tớ. Hơn nữa trong hiệp nghị chuyển nhượng còn viết một câu, nếu ly hôn, tất cả tài sản trong hiệp nghị này chỉ thuộc về một mình Đỗ Oản. Anh ấy nói cái này coi như là một phần hiệp nghị trước hôn nhân, có hiệu lực pháp lý.”

“…..” Diệp Tầm Tầm trừng mắt với tôi, yết hầu như bị người ta bóp chặt, há mồm nghẹn ngào một lúc lâu, mới tìm lại được giọng nói, “ Vì cái gì mà Cố Diễn Chi phải làm như vậy?”

Tôi ừ một câu, nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ như không có chuyện gì: “Cũng không có gì cả. Khi đó anh ấy nói mười chữ, gia tăng cảm giác an toàn của tớ mà thôi.”

“…..”

Diệp Tầm Tầm sâu xa nhìn tôi một lúc lâu, u ám nói: “Tớ ghét nhất là phải nhìn mấy người yêu nhau ân ái.”

Diễn đàn lê quý đôn

Nếu ba ngày trước tôi khám lại ở thành phố A, nếu bây giờ chúng tôi còn ở thành phố T, như vậy đây chính là lúc cuối xuân ấm áp, dựa theo kế hoạch sớm đã định ra từ trước, tôi vốn nên cùng Cố Diễn Chi đi đến cửa hàng áo cưới mặc thử váy cưới rồi.

Từ hơn ba tháng trước áo cưới đã bắt đầu được lựa chọn, phải mất ba tháng làm bằng tay ở Milan. Tôi nhớ rất rõ bộ váy cưới đó. Chiếc găng tay bằng tơ lụa màu trắng, chiếc voan che đầu mờ mờ ảo ảo, chiếc đuôi váy yểu điện duyên dáng, cùng với một sợi kim tuyến tinh tế, toàn thân được trang trí bởi những bông hoa bách hợp. Tất cả đều đẹp đến mức khiến người ta mê luyến.

Tôi còn nhớ rất rõ tư thái Cố Diễn Chi lật mở từng trang váy cưới khi đó. Anh không chút để ý lật từng trang một từ đầu đến cuối, ngón tay anh thon dài đặt trên trang sách, hơi hơi cong lại, là bộ dạng cực kỳ tùy ý. Hình như những chiếc váy cưới mà nhà thiết kế đã sử dụng hết tâm tư vào nó cũng không thể lọt vào mắt anh. Rõ ràng tôi cảm thấy bất cứ một thứ gì, nhìn đều rất được. Mãi cho đến khi anh quăng quyển đó đi, lại lật một quyển khác, là những bộ váy cưới đệ nhất thế giới, ngón tay Cố Diễn Chi mới dừng lại, thân người hơi thẳng lên, đưa mắt nhìn sang, mỉm cười nhìn tôi: “Oản Oản, bộ này nhìn có được không?”

Từ nhỏ đến lớn, mỗi một bộ quần áo hay trang sức mà anh chọn lựa, đều rất tinh quý.

Tháng sáu năm nay, tôi sẽ tốt nghiệp đại học. Tháng chín năm nay, tôi vốn nên cử hành hôn lễ với Cố Diễn Chi. Thiếp mời đã thiết kế xong, chỉ chờ tôi trở lại thành phố T, ký tên lên thiếp mời cùng với Cố Diễn Chi là xong.

Tôi vắt hết óc nghĩ cách lấy lòng một người, hao hết tâm tư muốn anh ấy thích mình. Tôi cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng được một kết quả tốt. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến có một ngày tôi sẽ ly hôn với Cố Diễn Chi. Có thể bị anh oán hận, bị anh vứt bỏ. Hình dung anh cùng với người khác.

Bắt đầu từ đêm hôm qua, mỗi lần nghĩ đến như vậy, lòng tôi đều đau như cắt.

Một mình tôi trở lại khách sạn. Đến khi ăn bữa tối, tôi nhận được điện thoại của Yên Ngọc, không nhanh không chậm nói: “Đột nhiên anh nghĩ đến, sao em lại nói với Cố Diễn Chi ba ngày nữa mới trở về? Sao tối hôm nay em không đi luôn đi? Em chỉ còn có bốn tháng nữa thôi, em ở đây phát ngốc không làm gì, không bằng mau trở về thành phố T đi, ở chung với Cố Diễn Chi thêm vài ngày. Chờ anh chuẩn bị xong tài liệu sẽ trở về thành phố T giúp em, khi đó em có thể sẽ không có cả thời gian để tạm biệt đâu.”

Tôi nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út trầm mặc một lúc lâu, nói: “Bác sĩ Yên à, anh có còn tình thương không?”

“Hả?”

Tôi một hơi nói tiếp: “Anh cảm thấy một người vừa mới biết mình bị bệnh nan y, có thể ngay lập tức cực kỳ phấn chấn, trước mặt người mà cô ấy thích nhất có thể che giấu chân tướng, coi như cái gì cũng chưa phát sinh sao? Anh nghĩ rằng em và anh giống nhau sao? Anh cho rằng ai cũng có thể giống anh, mối tình đầu kết hôn vẫn có thể vân đạm phong khinh đi giày tây đến hôn lễ người ta vui vẻ trò chuyện rồi còn khẳng khái khoan dung mừng năm vạn nhân dân tệ sao? Chẳng lẽ anh cho rằng như anh mới là người bình thường sao? Anh không biết logic của anh không bình thường sao? Anh không tự biết rằng kỳ thật căn bản bác sĩ Yên Ngọc anh không có tình thương sao?”

“…..” Yên Ngọc bị tôi chặn họng, khi mở miệng, vẫn bình tĩnh lý trí đến mức trời đất không dung, “Em đã luyến tiếc như vậy, vậy thì cần gì phải suy nghĩ lung tung làm gì. Tóm lại xác suất thành công của cái kia rất nhỏ, lại còn hao phí tâm lực của anh. Không bằng bây giờ em trực tiếp chạy về nói với Cố Diễn Chi, em bị ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn lại bốn tháng, ngay cả bác sĩ Yên Ngọc giỏi nhất cả nước cũng không thể giúp được em. Anh tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ đau lòng mà che chở cho em gấp bội lần.”

Tôi bị anh nói đến trầm mặc.

Làm sao tôi có thể chưa từng nghĩ qua cơ chứ. Trên đời này không có người nào nguyện ý chịu đựng thống khổ cả. Tôi chỉ mong sao ngay bây giờ có thể trở về thành phố T, nhào vào lòng Cố Diễn Chi khóc lớn một trận. Đem nguyên nhân đau nhức xương gần đây, cùng với kết quả chẩn đoán của Yên Ngọc nói với anh. Tôi chỉ mong sao được anh lập tức ôm vào trong ngực nhẹ nhàng an ủi. Tựa như những khó khăn trong quá khứ vậy, khi nào không có biện pháp có thể nói với Cố Diễn Chi, đem tất cả những vấn đề khó khăn ném cho anh.

Chưa bao giờ tôi trải qua tình trạng như bây giờ. Một mình ở trong khách sạn, bốn phía yên tĩnh không một âm thanh. Mà vừa buổi trưa tôi mới biết tin chẩn đoán chính xác về căn bệnh nan y của mình.

Kỳ thật hiện tại tôi cực kỳ sợ hãi.

Tôi hy vọng biết bao rằng Cố Diễn Chi bây giờ cũng như trong quá khứ vậy, không chút để ý mà an bài tất cả mọi chuyện. Nhưng chung quy anh cũng không phải là thần linh.

Anh trầm ổn ung dung, không chút gợn sóng. Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu cũng được cả thế giới tôn sùng là thánh kinh, một hành động mờ ám của anh cũng khiến truyền thông ùn ùn kéo tới, mười một năm trước anh từng đưa một đứa trẻ từ vùng núi về thành phố T, về sau lại thay đổi cuộc sống của cô ấy đến long trời lở đất.

Anh làm được tất cả mọi chuyện. Chuyện duy nhất anh không thể làm được chính là chuyện sinh tử.

Nếu chuyện này phát sinh ở ba mươi năm sau, tôi sẽ không chút do dự mà nói với Cố Diễn Chi. Nhưng bây giờ, tôi thực sự không thể.

Vào sinh nhật tôi một năm trước, Cố Diễn Chi đưa tôi lên chùa, để định ra hôn lễ năm nay. Thời điểm lái xe xuống núi đã gần đến hoàng hôn, tôi nâng má nhìn bộ dạng anh vén tay áo lên chuyên chú lái xe, ỷ vào ngày hôm đó là sinh nhật của mình, một hơi hỏi anh rất nhiều chuyện.

Rõ ràng bản thân tôi cũng biết chình mình đang cố tình gây sự, vậy mà mỗi lần anh vẫn rất kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của tôi. Mà vấn đề cuối cùng tôi nói đến là: “Nếu em chết trước anh, anh có thích người khác không?”

Tôi cho rằng anh sẽ đáp lại một câu “Sẽ không”, nhưng anh lại từ chối cho ý kiến. Hơn nữa còn hỏi lại tôi: “Oản Oản, bốn chữ sinh lão bệnh tử, mỗi người đều sẽ phải đối mặt với chữ cuối cùng. Thời điểm đến lượt chúng ta, em hy vọng em sẽ sống lâu hơn anh, hay ngược lại?”

“…..”

Trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ qua về vấn đề này. Tôi nghĩ chuyện sinh tử cách rất xa với tôi. Cái gọi là giả thiết, cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Nhưng Cố Diễn Chi hỏi lại tôi như vậy, căn bản tôi không biết nên trả lời như thế nào. Rốt cục tôi mới ý thức được giả thiết vừa rồi tôi nói với Cố Diễn Chi có bao nhiêu tàn nhẫn. Chợt nghe thấy Cố Diễn Chi dịu dàng nói: “Anh hy vọng mặc kệ như thế nào, anh có thể sống lâu hơn em một chút, chỉ cần mấy ngày thôi. Chở anh tổ chức lễ tang thật tốt, sau đó sẽ đi theo em.”

Tôi giật mình trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu.

Trên núi là bầu trời tươi sáng rực rỡ. Khuôn mặt người trước mắt tôi vẫn luôn trầm tĩnh, giống như chuyện anh vừa nói là hết sức bình thường. Tôi mơ hồ hoài nghi có phải anh đã từng suy nghĩ rất lâu về vấn đề này không. Tôi nói không lên lời, một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng hỏi: “Nhưng là, nếu em mất rất sớm, nếu ba mươi tuổi đã mất thì sao? Chẳng lẽ anh cũng làm như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.