Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 42: Chương 42: Việt nhãi con cao lớn deep troai




Tạ Trọng Tinh thấy hắn lớn tiếng nói xong, cả người an tĩnh lại bèn an ủi nói: "Cậu sẽ không trọc, yên tâm đi, nếu chỉ rụng tóc thôi thì thức đêm mệt nhọc đúng là sẽ rụng tóc, chỉ cần làm việc và nghỉ ngơi bình thường kèm theo dinh dưỡng ổn định, hẳn là sẽ không có vấn đề gì về phương diện này."

Tần Chung Việt thất thần đồng ý.

Tạ Trọng Tinh thấy hắn thật sự để ý mới đại phát từ bi nói: "Nếu cậu lo lắng như vậy, về sau có thể ngủ sớm nửa tiếng."

Tần Chung Việt vui vẻ, "Ngủ sớm nửa tiếng?"

Tạ Trọng Tinh: "Sau đó bốn giờ dậy."

Tần Chung Việt: "......"

Ồ vậy thì không cần ha.

*

Thời gian lại trôi nhanh qua mười ngày, rất nhanh, khoảng cách kỳ thi đại học chỉ còn ba ngày.

Tạ Quốc Húc thuê một cái phòng trọ ở gần Ngũ Trung, cũng không ra ngoài đi làm——hiện tại thanh danh ông ta ở thành phố A xem như thúi lắm rồi, mà ông ta lại xem trọng mặt mũi, càng không muốn thấy người khác châm biếm mình nên mới cùng Lưu Tú hai người giúp con trai thi cử.

Hiện tại Tạ Tử An không dám oán trách trường học dạy không tốt, giờ bộ dáng gì của cậu ta ba mẹ đều biết hết rồi, bị tàn nhẫn bắt đi học cũng không dám nói gì nữa.

Tất nhiên cũng từ bỏ trò chơi, nhưng dưới sự khuyên bảo của Lưu Tú, Tạ Quốc Húc không tịch thu điện thoại của Tạ Tử An.

Đúng là vì như vậy mà Tạ Tử An mới có cơ hội tiếp tục nhắn tin cho Kim Nhụy.

Đương nhiên, tất cả tin nhắn đều không được trả lời lại, nhưng Tạ Tử An tự nhận là còn hiểu biết Kim Nhụy, khẳng định cô nàng không phải xuất phát từ chính ý nguyện của mình mà chia tay với cậu ta, không bị cô kéo vào danh sách đen chính là chứng cứ, bởi vậy cậu ta rất ăn vạ.

Đến bây giờ, Kim Nhụy đã bắt đầu đáp lại cậu ta. Tuy rằng chỉ trả lời một ít "Ừm" "Ồ" đơn giản nhưng Tạ Tử An càng thêm tin tưởng.

Kỳ thi đại học sắp tới, vốn dĩ cậu ta phải nên chuyên tâm, nhưng lời Kim Quỳ nói thì cậu ta còn nhớ, cô nàng nói Kim Nhụy muốn ra nước ngoài.

Cái từ ra nước ngoài này cách cậu ta rất xa, gia đình có thể cho con ra nước ngoài thì giàu cỡ nào chứ?

Nếu cậu ta có thể bắt lấy Kim Nhụy, có phải cũng có thể ra nước ngoài hay không?

Tạ Tử An đầy đầu đều là ý tưởng bám váy con gái đàn bà, bởi vậy càng thêm vội vàng muốn giữ được cô.

Mấy ngày nay Tạ Tử An hao hết miệng lưỡi, cuối cùng vẫn hẹn được Kim Nhụy ra ngoài.

Trường Ngũ Trung trước khi thi đại học sẽ được nghỉ hai ngày, sau buổi tan học chiều nay thì không còn tiết nữa, sau khi thi đại học xong mới được nghỉ thật sự.

Tạ Tử An được nghỉ học thì gọi điện thoại cho Lưu Tú nói chuyện này, Lưu Tú có chút chanh chua nói: "Nếu mày có thể thi đậu trường đại học nào tốt tốt, mấy con bé như vậy còn không phải tùy tiện mày chọn à, con mắt mày cũng bé quá rồi đó."

Tạ Tử An nói vài câu cho có lệ rồi cúp điện thoại, trong lòng bị lời Lưu Tú nói làm cho bực bội và buồn bực.

Vóc dáng cậu ta không tốt, không đến1m7, chỉ có một khuôn mặt coi như nhìn được nhưng cũng chỉ thanh tú mà thôi.

Đương nhiên làm ba mẹ đều cảm thấy con trai mình ngàn tốt vạn tốt, thậm chí Lưu Tú còn cảm thấy cậu ta đẹp hơn Tạ Trọng Tinh đẹp ngàn vạn lần, nhưng cậu ta biết, thật ra bản thân mình lớn lên không đẹp bằng Tạ Trọng Tinh, cậu ta cực kỳ mờ nhạt khi ở trước mặt Tạ Trọng Tinh, ít nhất hai người họ đi ra ngoài, ánh mắt mọi người đều sẽ dừng trên người Tạ Trọng Tinh, mà không phải cậu ta.

Đối với triển vọng yếu ớt của mình, Tạ Tử An cảm thấy Kim Nhụy hẳn là đứa con gái điều kiện tốt nhất mà cậu ta có thể bắt lấy.

Tạ Tử An tới địa điểm mình đã hẹn với Kim Nhụy rồi, nhưng nhìn thấy lại là hai người Kim Nhụy và Kim Quỳ.

Tạ Tử An thấy Kim Quỳ thì sắc mặt lập tức xụ xuống, Kim Quỳ thấy cậu ta thì cười tủm tỉm nói: "Không ngại khi tôi cùng đến đây chứ?"

Kim Nhụy ở bên cạnh hơi áy náy đáp: "Em gái tôi nói muốn tới."

Tạ Tử An cố rặn nụ cười, nói: "Không ngại."

Kim Quỳ tựa như lơ đãng mà nhắc tới: "Anh của anh thi thử đã có thể đạt 735 điểm rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thủ Khoa tỉnh chính là anh ấy, thật đáng mừng đó nha, Tạ gia có được Thủ Khoa tỉnh, mộ phần tổ tiên sắp có khói xanh* rồi ha."

*Thuật ngữ người Tung Của: dùng để chỉ người có công lớn hoặc trở thành quan chức cấp cao. Nhưng nó cũng chỉ một sự châm biếm và nguyền rủa.

Sắc mặt Tạ Tử An nhăn nhó một chút, âm dương quái khí đáp: "Chưa thi đại học thì chưa biết được, lỡ như không phát huy tốt thì ngay cả một trường cũng vào không nổi, vậy rất mất mặt."

Kim Quỳ nói: "Anh không cần lo lắng cái này, tôi tin tưởng anh của anh cho dù dùng chân giải bài thi cũng có thể làm tốt hơn anh."

Tạ Tử An cả giận: "Kim Quỳ, có phải cô cố ý tới chọc tức tôi đúng không!?"

Kim Nhụy ở bên cạnh hoà giải, "Thôi thôi, bớt tranh cãi đi."

Kim Quỳ không nghe Kim Nhụy, nói: "Em nói thật hết mà."

Ngực Tạ Tử An kịch liệt phập phồng nhưng cũng không nói gì tiếp.

Kim Quỳ nói: "Không phải anh mời chị tôi xem phim à? Mau xem xong rồi về thôi, chúng tôi còn muốn ôn tập nữa."

Tạ Tử An bất mãn thanh toán tiền vé xem phim cho ba người, nhân lúc Kim Quỳ đi WC, cuối cùng cậu ta cũng tìm được cơ hội nhỏ giọng nói với Kim Nhụy: "Xem phim xong, anh dẫn em đi chỗ này."

Kim Nhụy cực kỳ do dự nhìn bóng dáng Kim Quỳ rời đi, Tạ Tử An tiếp tục nói: "Em nói một tiếng với em gái em, để nó về nhà trước đi."

Kim Nhụy nhỏ giọng nói: "Không được đâu, em tôi sẽ tức giận đó."

Tạ Tử An có chút bực bội, trước kia Kim Nhụy rất nghe lời cậu ta, hiện tại nhà cậu ta vừa xảy ra chuyện thì cái gì cũng thay đổi, cậu ta nỗ lực đè lửa giận bất mãn xuống, giọng điệu mềm đi vài phần, "Nhụy Nhụy, em gái em vẫn luôn đi theo chúng ta, giống cái bóng đèn vậy đó, em không thấy ngại hay sao?"

Thấy Kim Nhụy không nói gì, Tạ Tử An mới nói tiếp: "Anh biết là lúc trước chuyện của Tạ Trọng Tinh bị làm loạn có hơi lớn, nhưng nếu ba mẹ anh thật sự ngược đãi nó thì nó cũng sẽ không bình an lớn lên như giờ, hơn nữa việc học cũng không cho nó thiếu thốn, nó có thể lớn đến cái tuổi này, ba mẹ anh không có công lao cũng có khổ lao, em đừng nghe người khác nói, đó đều là giả hết đó. Anh tốt với em bao nhiêu em còn không rõ sao? Anh biết em còn thích anh......"

Cậu ta còn chưa nói xong thì đã nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, sống lưng cậu ta đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tạ Trọng Tinh.

Dáng người Tạ Trọng Tinh cao gầy thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nên không ít cô bé nhỏ tuổi trong rạp chiếu phim liên tục nhìn về phía y, nghiễm nhiên y đã trở thành một phong cảnh.

Lớn lên xinh đẹp chính là sự ưu đãi này, con gái xinh đẹp cũng sẽ vì nó mà khom lưng, Tạ Tử An đã biết rõ sự thật này, nhưng khi thật sự thấy hai cô gái diện mạo xinh đẹp khí chất ưu nhã đi đến chỗ Tạ Trọng Tinh và một chàng trai đẹp trai cao lớn khác thì trong lòng vẫn giống như đá phải bình nước chứa đầy độc khiến nó ngã lăn ra, lộc cộc lộc cộc sủi bọt khí.

Nếu gương mặt kia của Tạ Trọng Tinh cho mình thì tốt rồi.

Rõ ràng cha hai người bọn họ là song bào thai, tại sao diện mạo cậu ta và Tạ Trọng Tinh có thể khác nhau như trời với đất như vậy.

Tạ Tử An ghen ghét đến nổi cơn điên khiến Kim Nhụy ở bên cạnh bị sắc mặt có chút khiếp người của cậu ta dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước cũng chưa phát hiện.

Tạ Trọng Tinh không chú ý tới sự tồn tại của Tạ Tử An, y đang nói chuyện cùng Tần Chung Việt, "Cậu muốn xem phim gì?"

Tần Chung Việt nhìn một vòng trên poster tuyên truyền, duỗi tay chỉ chỉ poster cách đó không xa, "Muốn xem cái này."

Tạ Trọng Tinh nhìn qua đó rồi đọc lên: "Lâu đài bay của pháp sư Howl, cậu muốn xem cái này à?"

Tần Chung Việt hỏi: "Cậu từng xem nó chưa?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Có xem một đoạn ngắn, chưa coi xong."

Lúc y qua nhà hàng xóm làm giúp việc nhà thì có xem qua bộ phim này trên ti vi của cháu trai nhà hàng xóm, bởi vì phong cách đặc thù nên y vẫn có nhiều ấn tượng.

Tần Chung Việt vỗ tay nói: "Vậy xem cái này đi, cái này đẹp."

Tạ Trọng Tinh đồng ý nên muốn đi mua vé, lúc này có hai cô gái mắc cỡ đỏ mặt đi tới, hỏi bọn họ xin số điện thoại.

Tần Chung Việt nói không uyển chuyển lắm: "Thật xin lỗi, tôi không thêm người xa lạ đâu."

Nhưng ngược lại, Tạ Trọng Tinh chú ý tới trang điểm tinh xảo và phong cách ăn mặc trưởng thành của các cô mới nói: "Chúng em là học sinh cấp 3."

Cô gái đầu tiên có chút kinh ngạc, cô nhìn Tạ Trọng Tinh một xíu rồi lại nhìn nhìn Tần Chung Việt vóc dáng càng cao lớn hơn, hỏi hắn: "Em cũng là học sinh cấp 3 à?"

Lần này tới lượt Tần Chung Việt hỏi: "Em không giống học sinh cấp 3 sao?"

Cô gái đáp: "...... Chị cứ nghĩ ít nhất em cũng là sinh viên rồi."

Tần Chung Việt làm một động tác tay, "Em 17 tuổi, vị thành niên."

Lời này vừa nói ra, lập tức thuyết phục được hai cô gái này rời đi.

Tần Chung Việt nhìn các cô rời đi mời nói: "Thì ra cái lý do học sinh cấp 3 này dùng được như vầy à."

Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu rất được hoan nghênh đó."

Tần Chung Việt cười nhẹ với Tạ Trọng Tinh, "Cái này không thể trách tôi nha, do ba tôi lớn lên quá bảnh, mẹ tôi quá đẹp, mới sinh ra một tôi đẹp trai như vậy."

Một câu xấu đẹp còn chưa tính, hắn còn muốn thừa dịp mà vịnh ngâm: "Nếu đẹp trai là một loại tội lỗi, như vậy tội của tôi đã không thể tha thứ được nữa rồi, không hẹn thành bước."

"......" Khóe miệng Tạ Trọng Tinh hơi co rút một chút, vẫn là nhịn không được mà bật cười.

Tần Chung Việt nhìn y, nói: "Cậu lại cười kìa, hình như bây giờ mỗi ngày đều cười."

Sau đó nghiêm túc nói: "Cậu cười rộ lên thật là đẹp mắt."

Tạ Trọng Tinh được hắn khen lâu rồi nên cũng có miễn dịch, y thu lại nụ cười, nói: "Cậu chờ xíu, tôi đi mua vé."

Tần Chung Việt còn nhớ y không có tiền đó, lập tức nói: "Đừng, để tôi đi mua."

Tạ Trọng Tinh lắc đầu: "Cậu cũng đừng so đo nhiều với tôi như vậy."

Không đợi Tần Chung Việt phản ứng đã bước về phía quầy bán vé trước rồi.

Tạ Trọng Tinh mới vừa mua được vé thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vui sướng gọi y: "Học trưởng!"

Tạ Trọng Tinh khựng lại rồi xoay người qua, thấy Kim Quỳ.

Kim Quỳ chạy đến trước mặt y, hỏi: " Anh tới đây xem phim một mình ạ?"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Tần Chung Việt cũng tới."

Kim Quỳ quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tần Chung Việt, cô nàng ngoan ngoãn cũng hô một tiếng Tần Chung Việt học trưởng rồi lại nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai rực rỡ kia của hắn.

Tần Chung Việt thấy Kim Quỳ thì lập tức bày ra khuôn mặt chù ụ.

Từ khi hắn biết Tạ Trọng Tinh thích khác phái, trong lòng đã dâng lên một cảm giác nguy cơ.

Lúc trước không biết nên thấy có nữ sinh tỏ tình với Tạ Trọng Tinh, hắn còn cảm thấy có là con gái cũng vô dụng thôi, dù sao Tạ Trọng Tinh thích con trai mà!

Tuy có mùi chua chua vì trân bảo của mình bị người khác mơ ước nhưng cũng không đến mức tức muốn hộc máu.

Nhưng hiện giờ Tạ Trọng Tinh nói thích con gái, trong lòng ghen tuông hắn mà không phải chỉ là ghen tuông thôi đâu, đó quả thực là buồn bực tột đỉnh luôn mà.

Hắn ước gì mau chóng tách Kim Quỳ và Tạ Trọng Tinh ra, tốt nhất là vĩnh viễn không nhìn thấy đối phương mới được.

Bởi vậy bản mặt chù ụ mới cực kỳ rõ ràng không thèm che giấu.

Điểm này cũng bị Kim Quỳ chú ý tới, cô nàng chần chờ một chút vì không biết đã đắc tội Tần Chung Việt ở chỗ nào, đang muốn nói thêm chút gì đó thì đã nghe Kim Nhụy ấm giọng gọi cô nàng ở sau lưng.

Kim Quỳ phản ứng lại mới vội vàng xoay người, không màng đến Tạ Tử An ngăn cản mà kéo Kim Nhụy đến trước mặt Tạ Trọng Tinh và Tần Chung Việt, "Học trưởng, đây là chị gái Kim Nhụy của em, chị, đây là Tạ Trọng Tinh, chắc là chị đã biết anh ấy rồi."

Lúc trước Kim Nhụy từng xem qua ảnh chụp của Tạ Trọng Tinh, cũng từng thấy gương mặt tuấn tú xinh đẹp kia của y ở trong TV, nhưng hiện tại mặt đối mặt nhìn gần mới biết được y lớn lên rốt cuộc đẹp bao nhiêu.

Anh ấy không ăn ảnh nha...... Kim Nhụy một bên nghĩ, một bên ngăn không được mà mặt đỏ tim đập.

Tạ Tử An đuổi theo thấy mặt Kim Nhụy hồng hồng, lại nhìn Tạ Trọng Tinh, sắc mặt càng thêm khó coi, "Tạ Trọng Tinh!"

Tạ Trọng Tinh thấy cậu ta thì nhẹ nhàng nhíu mi một chút, y lớn lên đẹp, dù làm vẻ mặt này cũng sẽ khiến người khác muốn đem hết tất cả thứ tốt nhất nâng đến trước mặt y, "Tạ Tử An, sao cậu ở chỗ này?"

Giọng điệu Tạ Tử An phẫn nộ uất ức đáp trả: "Mày thấy tao cũng không thấy chột dạ sao? Nhờ mày ban tặng mà hiện tại nhà của tụi tao cũng không còn, chỉ có thể ở trong phòng cho thuê, mày vui vẻ chưa, vừa lòng chưa? Mày thật sự quá ác độc, ba mẹ tao nuôi mày mười tám năm, mày còn có thể nhẫn tâm đến nước này, quả thực là lòng lang dạ sói, không bằng heo chó!"

Tạ Trọng Tinh còn chưa kịp phản ứng thì Tần Chung Việt đã vươn tay, một tay xách cậu ta lên giống như xách gà con vậy, "Mày đang nói cái khỉ gió gì đó? Mày lặp lại lần nữa tao nghe?"

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Tao cũng chưa dám mắng vợ của tao, mày dám mắng? Lợn rừng phẫn nộ.jpg

Hôm nay lại là một ngày có lực bạn trai, mặc kệ, mau quên khả năng Việt nhãi con sẽ trọc đi (ba ẻm còn chưa trọc nha!) lớn tiếng cùng tui nói: Ẻm siêu soái! QuQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.