Cô Nàng Cá Tính

Chương 4: Chương 4: Gặp Lại Mỹ Nam (2)




Trên bục giảng... hai chàng trai... Trời ạ chính xác là cái tên mỹ nam ngang ngược và bạn của cậu ta trong quán ben to hôm trước. Hèn gì nãy giờ tôi cứ nghe bọn con gái trong lớp xì xào rồi nhìn hắn với đôi mắt... trìu m, ến ( mắc ói quá ). H..hình như hắn thấy tôi thì phải, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên - Xin lỗi cô, bọn em tới trễ!

Cô Vi gật nhẹ đầu, chỉ chờ có thế hắn cùng tên bạn liền đi xuống và ngồi ở chiếc bàn cạnh... bàn của tôi. Oh no!

Thế là cả lớp quay xuống nhìn tôi với ánh mắt quỷ dị. (Huhu)

Đến giờ về, mỹ nam đã quẩy cặp về trước. Tôi thở phào. Đang thu dọn tập vở thì một cô bạn khá dễ thương chạy tới kéo tay tôi :

- Nguyên sướng ghê, được ngồi gần Minh Khôi.

- Khôi?

- Ừm - cô nàng mỉm cười - cậu ấy là hoàng tử của tất cả nữ sinh trong trường Hồng Hà này đó. Vừa đẹp trai nè, học giỏi nè, chơi thể thao cũng cừ nữa.

Hầy, dù không muốn nhưng tôi cũng phải thừa nhận nhan sắc của câu ta không tồi tí nào.

- Mà lạ một điều, dù được rất nhiều nữ sinh theo đuổi nhưng tất cả đều bị Minh Khôi từ chối, mà theo thông tin mình được biết thì cậu ta chưa có bạn gái. Đúng là kì bí mà..... ????????

Trên đường về....

- Ê Nguyên, sao mày im re vậy?

- Tao đang suy nghĩ

- Gì nữa đây? Bộ mày mới mò được quyển sách mới hả? Thiệt, mày chẳng khác gì con mọt hết.

- Mọt cái đầu mày. Mày có tin là tao thảy mày xuống xe không hả?

Đúng là oan gia ngõ hẹp. Ông trời đang muốn troll tôi đây mà. Ai ngờ cái người mà mỗi lần nghĩ tới tôi đều muốn lột dép phi thẳng vào mặt lai học chung lớp với tôi chứ. Mà qua cuộc nói chuyện hồi nãy tôi có thể mường tượng ra lượng fan của hắn khổng lồ cỡ nào rồi. Lạng quạng là bị " làm thịt" chứ chẳng chơi

RẦM.......!!!!!

- AI DA, đau quá. - tôi nhăn mặt

- Xin lỗi , hai cậu có sao không?

Cậu bạn đụng trúng tôi vội chạy tới đỡ.... con bạn tôi ( hơi bị quê rồi nha). Tôi phủi lớp bụi trên áo rồi nhìn kĩ người trước mặt:

- Cậu có phải là bạn của cái tên mỹ nam ngang ngược đó không?- tôi nhíu mày

- Mỹ nam ngang ngược? À - như đã hiểu ra, cậu ta gật gù - Hôm trước do có chuyện bực mình nên nó mới hành xử như vậy, cậu bỏ qua đi nhé, Tôi là Quang , làm quen được không?

Tôi chưa kịp nói gì thì con Huyền đã nhảy vào

- Được chứ, tụi mình rất vui!

Trời trời, coi nó kìa. Đúng là cái đồ mê trai bỏ bạn. Con gái con đứa gì mà thấy boy là mắt sáng rỡ. Tôi tự hỏi nó đã chơi với tôi hơn chục, năm rồi mà sao không học được từ tôi đức tính nào hết vậy nhỉ? Haizzzzzzz

- Vậy nhé, hẹn mai gặp lại

Quang cười hiền rồi đạp xe về. Tôi quay qua con Huyền. PHẬT ƠI! Em ý vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, mơ màng nhìn theo. Tôi nhẹ nhàng vuốt vai áo nó

- Bạn à, hoàng tử đã đạp xe về rồi. Giờ bạn có đứng tới mai chàng ấy cũng không đạp xích lô quay lại đâu.

Bị tôi lôi tuột về thực tại , nó cười hì rồi leo lên xe.

- Bộ mày bị tên Quang kia hớp hồn rồi hả, sao cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy?

- Đâu...đâu có đâu, mày tào lao quá ! -Nó đập vào vai tôi

-Á đau, không đúng thì thôi làm gì dữ vậy? Tới nhà mày rồi kìa, xuống đi

Gì chứ, tôi không dễ dụ vậy đâu, chắc chắn là nó đã bị cậu Quang kia làm cho ngơ ngẩn rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.