Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 111: Chương 111: Nốt nhạc thứ 111




"Tụi nó dám lên mặt với mình, sao tụi nó có thể thắng mình được chứ?" - Ông ta nổi điên

Bà ta khẳng định "Chắc chắn là tụi nó, con Tú Tuệ và thằng Minh Tuấn, chắc chắn tụi nó đã mua chuộc bọn mình mướn để lấy bản đấu thầu, nếu không thì sao bản đấu thầu của ta lại toàn giấy trắng?"

"Bọn nó cần trả giá, tôi sẽ cho tụi nó biết đối đầu với gia đình này sẽ có kết cục như thế nào" - Ông ta lấy điện thoại bấm số gọi ai đó "Tụi bây đến dạy bọn con Tú Tuệ cho tao, nếu có con Thư thì cứ việc xử tụi nó, không nghe lời con Thư mà dừng lại"

Bên kia thì không hay biết gì mà ngồi trong nhà ăn mừng, có cả Thư, nhỏ và hắn.

"Tất cả nhờ tụi con, cảm ơn mấy đứa, không say không về" - Ba nó vui vẻ

"Dzô" - Tất cả cụng ly vui cười, Thư e dè "Mọi người, lần này gia đình con thua, chắc chắn sẽ..."

"Có gì em cứ nói ra đi, không sao đâu" - Hắn

Thư thở dài "Ý của em là lần này họ thua nên chắc chắn sẽ có nguy hiểm đến với mọi người, đặc biệt là chị Tuệ và anh Tuấn, mặc dù lần này không quan trọng với Ba Mẹ nhưng đây lại là cơ hội để đánh đổ tất cả mọi người, khi mất cơ hội này chắc chắn họ rất tức giận"

Mẹ nó thở mạnh "Họ thật buồn cười, chúng ta nước sông không phạm nước giếng bao lâu nay, không tự nhiên họ giết ông bà của Nhi rồi đến Ba của nó, đáng ra chúng ta là người xử họ chứ không phải ngược đời như giờ"

"Thôi thôi dẹp đi mọi người, ăn uống đi, khỏi lo gì nữa, kệ hết" - Tuấn vừa nói xong thì có "bão táp" kéo đến, chính là tụi đàn em của ông ta. ít lắm, cỡ chừng 20 người à chứ nhiêu đâu

"Đứa nào là Phan Tú Tuệ, Triệu Minh Tuấn?"

Hương vừa ra thấy dao hàng đồ liền chạy vào "Ông bà, có đám người ở ngoài rất hung dữ đòi gặp cô Tuệ với cậu Tuấn"

Mọi người nhìn nhau, Tuệ với Tuấn bước ra, hình ảnh vui vẻ của Tuệ giờ đây đã là lạnh lùng

"Mấy người là ai? Đến đây làm gì?"

"Tụi bây không cần biết, đụng đến nhà họ Triệu thì tụi bây phải chết, xử nó cho tao"

Tụi nó phá cửa chạy vô, Khánh Du liền chạy ra giúp, hắn gọi người đến giúp rồi chạy ra luôn, không gian im ắng giờ đây toàn tiếng đánh đấm hốc búa. Thư với Ba Mẹ nó cùng Hương và nhỏ đang tìm cách dừng lại nhưng còn cách nào nữa?

Sau một hồi lâu, ai nấy cũng bầm dập, đám người đó cũng bị hạ hết, tên cầm đầu cầm con dao đi về hướng Tuệ, Tuấn đẩy cô ra đằng sau, tên đó và Tuấn đánh chém đấm giết nhưng may là Tuấn không bị gì. Tên đó cầm con dao tính đâm vào Tuấn thì bị anh chụp được, tay Tuấn cầm ngay đầu con dao và bàn tay anh bắt đầu có thứ màu đỏ rơi xuống (Máu đó)

"Đừng chơi dao, nguy hiểm. Tốt nhất đừng để tao thấy tụi bây, biến!"

Đám người đó chạy mất dép, Tuệ chạy lại giúp anh cầm máu, mặt nhăn mày nhó như muốn khóc.

"Anh đó, biết nguy hiểm còn lao vô, đau lắm đúng không? Anh biết nguy hiểm lắm không? Lỡ anh bị gì thì sao?"

Anh cười "Không sao, ổn mà"

Hắn thọc tay vào túi quần vẻ mặt căng thẳng "Không ngờ ông ta cho người tới thật"

Thư đi ra vẻ mặt lo lắng "Lần này thất bại chắc chắn lần sau cũng sẽ có nguy hiểm, anh chị nhớ cẩn thận, Ba em hay cho người đến ám sát lắm"

Nhỏ cười khẩy "Họ ngộ thiệt, thua thì thua chứ mớ gì ám sát, đúng là coi thường người ta mà"

"Thy, im lặng tí đi" - Khánh Du

Nhỏ cãi lại "Em nói có sai đâu, không biết đứa con thì như thế nào"

Thư vô nhà lấy túi xách rồi ra ngoài cố cười tươi "Thôi em xin phép đi, con chào 2 bác, chào anh chị"

Thư đi khỏi, nhỏ liền nhận được lời mắng từ Khánh Du và người khác.

"Sao em lại nói vậy trước mặt Thư? Em có biết làm tổn thương em ấy không?"

"Hơ, anh nghộ quá à, em nói sai sao? Gia đình ông ta làm chúng ta như thế này, em phải đề phòng chứ, ai biết đâu được cô ta làm quen mình chỉ muốn giúp họ? Gia đinh cô ta là xã hội đen, cô ta cũng phải có máu chứ, lỡ đâm sau lưng mình thì sao? Em chưa muốn chết đâu"

Khánh Du quát lại "Em im đi! Thư là em gái của Nhi, nếu như em ấy nghe những lời này sẽ rất buồn em biết không, đừng có cái gì cũng chỉ nghĩ cho mình, xem mình nói là đúng còn người ta nói thì sai."

Nhỏ câm nín, Mẹ nó thở dài "Đây không phải lúc mấy con cãi nhau, trong thời điểm này chúng ta cần đoàn kết, đừng cãi vã nữa, Minh Tuấn, vô đây bác thoa thuốc cho"

Tất cả vô nhà, còn nhỏ đứng đó tức giận giậm chân, tiếng chuông tin nhắn vang lên tư 1 người lạ.

"Nếu cô không muốn gia đình mình gặp nguy hiểm, đến địa điểm này gặp tôi."

"Ai vậy kìa? Sao lại đe dọa mình chứ?" - Nhỏ khó hiểu

.

.

.

Nhỏ đến địa điểm đó thì có 1 người con gái mặc áo ôm sát cơ thể, quần jean ngắn trông rất quyến rũ, nhỏ cất tiếng hỏi "Cho hỏi cô là...người hẹn gặp tôi à?"

Cô ta quay lại thì đó chính là...Ngọc Anh, cô ta làm gì ở đây? Cô ta là người đe dọa nhỏ sao?

"Hoàng Phương Thy, cô đến đúng giờ quá ha, tốt đó"

"Sao cô đe dọa tôi? Tôi có làm gì cô cơ chứ?"

Cô ta cười khẩy "Cô muốn trả thù không?"

Nhỏ khó hiểu "Trả thù ai? Sao tôi phải trả thù?"

"Lục Tuyết Nhi. Cô ta cái gì cũng hơn cô, xinh đẹp giỏi giang lại được nhiều người yêu quý như Khánh Du, Minh Lâm và...Thiên Vũ, còn cô thì...yêu đơn phương"

"Cô im đi. Khánh Du rất yêu tôi, Thiên Vũ thì tôi đã...từ bỏ"

Ngọc Anh cười to "Cô thật buồn cười, sao cô chắc rằng Khánh Du thật lòng với cô? Và cô có chắc mình đã quên được Thiên Vũ?"

"Tôi..." - Nhỏ hơi bị lung lay trước những lời nói của Ngọc Anh, thật sự cái gì nó cũng hơn nhỏ hết

"Thôi nào, dũng cảm dành lại tình yêu của mình đi chứ, Thiên Vũ là chồng chưa cưới của cô, là vị hôn phu của cô. Còn cô ta là vị hôn thê của anh trai cô cũng là chị dâu của cô, không phải sao?"

"Đúng vậy, tại sao tôi phải nhường tình yêu của mình cho cô ta chứ?"

"Phương Thy, cô phải đấu tranh cho mình, chỉ cần con nhỏ đó chết, Thiên Vũ sẽ là của cô mà thôi"

"Vậy cô muốn tôi làm gì?"

"Gián điệp"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.