Có Phỉ

Chương 15: Chương 15: Xuống núi.




“Đều tại đứa nhi tử không nên thân của lão thái bà này gây thêm phiền phức cho đại đương gia.” Vương lão phu nhân run rẩy thở dài: “Tháng ba năm ngoái, nó nói với ta ở trong trại rất chán, muốn ra ngoài tìm chút chuyện để làm, đúng dịp lúc đó trong trại có khách quý, cần phái người đi đón, nó lại xin đi, nói là trong vòng sáu tháng sẽ đón được người, cuối cùng tháng mười ta nhận được phong thư, nói là đã đến vùng Động Đình, có thể về ăn Tết, sau đó thì không còn tin tức gì nữa.”

“Xin lão phu nhân đừng nhắc hai chữ “phiền phức”, vốn Thần Phi chỉ làm việc giúp Tứ Thập Bát Trại ta thôi.” Lý Cẩn Dung dừng một chút rồi nói tiếp: “Khách quý năm đó chính là gia quyến của Trung Vũ tướng quân Ngô Phí năm xưa, sau khi Trung Vũ tướng quân bị kẻ xấu ám hại, phu nhân mang theo hai đứa con côi một nam một nữ lánh đến Chung Nam, năm ngoái vì chỗ ẩn thân bị người tiết lộ, bất đắc dĩ mới cầu ta giúp đỡ. Trại của ta đã phái mười ba người đi trước, đều là cao thủ.”

Vương lão phu nhân khẽ nói: “Thật hổ thẹn.”

“Vùng Động Đình trộm cướp hoành hành, vốn không dễ đi, cũng chưa biết chừng vì phải mang theo gia quyến của Ngô tướng quân nên mới khiến cuộc hành trình bị trì hoãn, lão phu nhân không cần lo lắng, lúc này có lẽ họ đã không còn xa, lão phu nhân đưa người nghênh đón họ một đoạn là được.” Lý Cẩn Dung khoát tay, lại nói với Chu Phỉ và Lý Thịnh: “Vốn lần này không cần dẫn hai kẻ phiền phức các con theo, là ta mặt dày xin lão phu nhân tiện đường mang cả hai ra ngoài trau dồi kiến thức, ra ngoài rồi, không được phép tự quyết định mọi việc, dám kiếm thêm chuyện cho ta thì cẩn thận cái chân chó của mình. Ta không muốn nói những lời dư thừa, ngoài ra tuổi tác lão phu nhân đã cao, dọc đường cả hai phải biết chú tâm một chút, đừng chuyện gì cũng chờ người ta dặn dò... ta nói con đó, Chu Phỉ.”

Chu Phỉ lén trợn mắt, buồn bực đáp: “Vâng.”

Lý Thịnh vội nói: “Cô cô yên tâm.”

Sắc mặt Lý Cẩn Dung dịu đi đôi chút, bà cau mày suy nghĩ, rõ ràng có không ít lời muốn dặn, thế nhưng lại lần lượt loại bỏ từng lời, cảm thấy nói ra câu nào cũng đều chỉ là những thứ vụn vặt, không quá cần thiết, liền nói với Lý Thịnh: “Thịnh Nhi tiễn Vương lão phu nhân thay ta, A Phỉ ở lại một lát.”

Chờ Lý Thịnh nhận lệnh đỡ Vương lão phu nhân rời đi, Lý Cẩn Dung mới nói với Chu Phỉ: “Qua đây.”

Chu Phỉ hơi thấp thỏm, trơ mắt nhìn bóng lưng của nhóm người Lý Thịnh, luôn cảm thấy việc đại đương gia giữ một mình nàng lại không phải chuyện gì tốt... theo kinh nghiệm từ trước đến giờ, suy nghĩ này vô cùng có căn cứ.

Lý Cẩn Dung mang nàng tới tiểu viện mà nàng và Lý Thịnh, Lý Nghiên cùng nhau luyện công, lấy một thanh trường đao từ trên giá binh khí xuống, cầm trong tay nhìn thử rồi hỏi Chu Phỉ vẫn đang chẳng hiểu gì: “Phái Minh Phong sống thu mình, rất ít khi qua lại với người khác, cổng lớn quanh năm đóng chặt, theo ta được biết, rất hiếm khi bọn họ chịu luận bàn tỷ thí với người khác, huống hồ Minh Phong còn không có đao pháp đàng hoàng, con học được từ đâu?”

Đầu tiên Chu Phỉ sững sờ, sau đó rất nhanh đã phản ứng kịp, bởi vì Ngư lão từng nói, cả ngày nàng cứ lăn lộn trong Khiên Ky, đao pháp đã dính không ít tà khí của Minh Phong, trông “người không ra người quỷ không ra quỷ”.

“Con không qua đó, không phải họ không cho người khác vào sao?” Chu Phỉ đáp: “Đều là học từ Khiên Ky đấy.”

Lý Cẩn Dung thầm cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi Chu Phỉ không phải là một hài tử vừa gặp qua đã nhớ, năm đó lúc nàng theo Chu Dĩ Đường đọc sách, muốn nhét chút sách vở vào đầu nàng có thể nói là như đòi mạng người, vừa dạy xong, ngủ một giấc là nàng sẽ quên, nhưng trong võ học, nàng lại có thiên phú kỳ dị... không hẳn có thể nhớ hoàn chỉnh những chiêu thức mình từng gặp, nhưng có thể lựa ra được chỗ quan trọng nhất, thường có thể nắm được những tinh hoa thật sự bên trong, lúc về lại phỏng đoán những điều vừa lĩnh ngộ, dựa theo cách của mình mà hiểu được đạo lí… cũng không biết là giống ai.

Lý Cẩn Dung gật đầu, nhưng trên mặt không có chút ý khen ngợi, giọng bà thay đổi, nói thêm: “Phá Tuyết Đao tổng cộng chín thức, do ngoại công con tự tay chỉnh sửa, là đao pháp cực kỳ mạnh mẽ, tư chất của ba đứa các con đều kém hoặc nhiều hoặc ít nên ta mới không truyền lại... Thời trẻ, Ngư lão từng bị thương, lại thêm lớn tuổi, sức lực hơi kém, thế nên…”

Bà còn chưa dứt lời đã rút trường đao trong tay ra, xoay người dùng hai tay chống đỡ, chợt phát lực.

Đao phong rít một tiếng 'vù' thảm thiết như cơn gió bạo ngược nhất nơi Tắc Bắc, gió cuốn tuyết, tạt vào mặt... chính là chiêu mà Chu Phỉ đã dùng trên đài hái hoa.

Chu Phỉ không tự chủ lùi nửa bước, có ảo giác như máu toàn thân đều bị đông cứng lại.

Lý Cẩn Dung hạ một đao xong mới chậm rãi nói: “Phá Tuyết chân chính, cho dù trong tay con chỉ là một mảnh sắt, cũng sẽ không vỡ, bởi vì nó không phải là loại công phu ngọc đá cùng tan.”

Chu Phỉ bật thốt, hỏi: “Vậy là gì?”

Lý Cẩn Dung bình tĩnh nói: “Là “không gì không phá”.”

Chu Phỉ trừng lớn mắt.

“Người đã có tuổi, chuyện gì cũng chừa lại đường lui, bởi vậy đao pháp của Ngư thái sư thúc con có rất nhiều chỗ xoay chuyển, Phá Tuyết Đao chỉ có hình, không có nghĩa.” Lý Cẩn Dung liếc Chu Phỉ rồi lại nói: “Còn con, lòng biết rõ một đao kia sẽ gãy, nhưng lại không hề sợ hãi, vì con biết ta sẽ không làm gì con, chỉ cần kéo dài một lát là có thể lấy được giấy hoa đỏ, thứ con dùng không phải Phá Tuyết Đao mà là khôn vặt.”

Dù lời Lý Cẩn Dung nói không tốt đẹp gì mấy, nhưng hiếm khi trong ngữ điệu lại không mang ý trách móc... bởi xưa nay bà cho rằng khôn vặt cũng là khôn, cho dù thế nào, đạt được mục đích nghĩa là nó hữu hiệu.”

“Đợi đến lúc thực sự, nếu con chưa ra tay mà lòng biết đao sẽ vỡ thì lòng sẽ không khỏi bị dao động.” Lý Cẩn Dung nói tiếp: “Đừng cãi, con người đều sợ chết, dao động nhẹ đến đâu vẫn là dao động.”

Chu Phỉ không hiểu, đáp: “Nhưng dù con nghĩ thế nào, chắc chắn thanh đao ấy vẫn sẽ gãy mà.”

Vì dù nàng có ngâm mình dưới sông Tẩy Mặc ba năm nữa, cũng không thể nào thắng được Lý Cẩn Dung, giống như con kiến dù có học công phu lợi hại nhất trên đời, cũng không thể địch lại voi. Không quan tâm đến việc tin hay không tin, đây chính là sự thật, chẳng lẽ Phá Tuyết Đao là một môn đao pháp dạy người ta không biết tự lượng sức mình?

Đầu mày Lý Cẩn Dung khẽ động, như đã nhìn thấu sự nghi hoặc trong lòng nàng, bỗng chốc lại để lộ một nụ cười hiếm thấy.

Bà nhẹ nhàng chống mũi trường đao xuống đất, nói: “Con có biết trên đời này có bao nhiêu cao thủ không?”

Chu Phỉ không biết câu hỏi này từ đâu mà đến, trong vô thức đầu đã lướt qua rất nhiều truyền thuyết giang hồ mà các trưởng bối trong trại kể lại cho nàng, gì mà “Bắc Đẩu Thất Tinh”, các đại môn phái, các trận đấu kinh tâm động phách… Còn có một truyền thuyết về đại đương gia bọn họ.

Chu Phỉ đáp thành thật: “Rất nhiều.”

“Không sai, rất nhiều.” Lý Cẩn Dung nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, vĩnh viễn không có ai dám tự xưng mình là thiên hạ đệ nhất. Nhưng con phải biết rằng, mỗi một tòa núi cao đều do cha nương mình sinh ra, đều tạo thành từ xương thịt, đều từng bi bô tập nói, khởi điểm của mỗi người đều bắt đầu từ những bước đi đầu tiên, không ai nhiều hơn con điều gì cả, sỏi đá của hôm nay, chính là quá khứ của núi cao, con của hôm nay chính là quá khứ của chúng ta. A Phỉ, tứ phương trừ quỷ thần ra, kẻ cất bước giữa thế gian đều là người phàm, vì sao con không thể tin rằng đao trong tay mình có thể không gì không phá?”

Chu Phỉ ngẩn người.

Lý Cẩn Dung nói: “Con xem cho kỹ, ta chỉ dạy một lần, nếu sau này còn hỏi nữa, không biết đến lúc nào ta mới rảnh được.”

Ba ngày sau, Chu Phỉ và Lý Thịnh thu dọn bọc hành lý đơn giản, theo Vương lão phu nhân xuống núi trong làn nước mắt ngập tràn Kim Sơn tiễn biệt mười tám dặm của Lý Nghiên.

Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn cánh cửa sắt năm đó khóa nàng bên trong, không biết có phải vì mấy năm nay nàng cao thêm mấy tấc hay không, nàng cảm thấy như cánh cửa sắt đó không còn cao như trước nữa.

Chuyến đi này có thể thuận lợi không?

Hai, ba tháng có thể trở về không?

Sẽ gặp phải những gì… có thể nghe thấy tin tức của cha mình không?

Chu Phỉ và Lý Thịnh đều là dân quê chưa từng vào thành, tiểu tử Lý Thịnh kia vờ như mắt nhìn thẳng, nhưng thật ra thừa dịp lúc người khác không chú ý cũng đảo mắt nhìn tứ tung, còn phải nỗ lực kìm chế bản thân, phòng ngừa bản thân lại để lộ dáng vẻ ngốc nghếch nào đấy.

Tuy thôn trấn bên ngoài trong phạm vi hai mươi dặm của Tứ Thập Bát Trại trại vẫn là phạm vi thế lực của họ nhưng phong cảnh đã khác với trong trại rất nhiều.

Tuy trong trại cũng người đến người đi, nhưng đều vô cùng nghiêm túc, các đệ tử sinh hoạt nghỉ ngơi như bình thường, một ngày ba bữa đều đúng giờ đúng chỗ, đâu nào như dưới núi, loại người gì cũng có, nam nữ già trẻ chen chúc nối đuôi, khi họ đến vừa hay đang lúc họp chợ, đoàn người rộn rộn ràng ràng, giọng nam điệu bắc, đầy đủ các cách nói chuyện, các tiểu thương lớn tiếng hét to, tiểu hài tử nghịch ngợm chui qua chui lại dưới chân người lớn hết đám này tới đám nọ, va phải người khác cũng không xin lỗi, ríu rít chạy về phía xa.

Tiếng cò kè mặc cả, tranh cãi cười đùa, mời chào buôn bán... khắp nơi đều là tiếng người

Chu Phỉ đi một mạch, không biết khi nhìn đông nhìn tây đã nghe được bao nhiêu tiếng “tránh đường”, các tiểu thương dọc theo con phố tựa như từng đàn cóc nhái mồm năm miệng bảy kêu “ộp ộp” với nàng.

“Cô nương mau tới xem xem vải nhà chúng ta có đẹp hơn nhà khác không?”

“Cô nương mua một chiếc vòng tay về đeo nhé?”

“Bánh nướng đường đỏ nóng hổi đây, nếm thử nhé? Không mua cũng không sao, nếm thử một miếng thôi…”

Chu Phỉ: “...”

Nàng không biết những tiểu thương này đang thuận miệng chào khách hay chỉ đang bắt chuyện với nàng, nàng cảm thấy không để thì không hay, nhưng ngẩng đầu thấy mấy chục cái mồm đóng đóng mở mở thì để ý không xuể, quả thực thật tay chân có chút luống cuống, may mà Vương lão phu nhân sai người tới lôi nàng ra.

Nhóm người bọn họ dừng chân ở một tiệm cầm đồ duy nhất trong trấn, lúc này Chu Phỉ mới biết, tiệm cầm đồ này chính là nơi thu và truyền tin trong trại thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.