Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân

Chương 5: Chương 5




Tiếng chuông tan tầm vang lên, Thư Cẩn Dư đem một phần văn kiện cuối cùng để lên kệ, sau đó mở ngăn kéo, bắt đầu thu dọn vật dụng cá nhân, chuẩn bị về nhà.

Hôm nay là sinh nhật của cô, Hạo Luân đã đáp ứng thời gian hôm nay của hắn đều là của cô, hắn sẽ ở bên cô qua cả một đêm, thẳng đến bình minh!

Cô rất cao hứng, bởi vì từ lâu cô với hắn chưa từng ở với nhau qua đêm, đối cô mà nói, đó là một buổi đêm vạn phần đáng giá chờ mong!

Trên mặt cô nở một nụ cười vui sướng, cước bộ nhẹ nhàng bước trên đường về nhà.

Hôm nay cô không để Hạo Luân tới công ty đón, mà yêu cầu hắn trực tiếp đến chỗ ở của cô, bởi vì cô muốn về trước chuẩn bị tốt, tạo cho hắn một cảm giác mới mẻ.

Khổ tâm của cô không có uổng phí, khi hắn nhìn cô cố ý ăn mặc xinh đẹp, trong mắt toát ra sự tán thưởng không chút nào che dấu, cô biết mình làm đúng rồi!

Vì sinh nhật của cô, Đinh Hạo Luân đưa cô tới một hàng ăn vô cùng độc đáo ở ngoại thành, thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, nhà hàng này được biết đến với không gian lãng mạn cùng thức ăn ngon, hơn nữa hắn còn tặng cô chín mươi chín đóa hồng, cùng một chiếc vòng cổ kim cương thanh lịch, càng làm cho cô vui vẻ từ đáy lòng không thôi.

Vốn tưởng rằng đây mới chỉ là khúc nhạc dạo cho buổi tối tốt đẹp, không ngờ tới khoái hoạt của cô vừa mới bắt đầu, liền kết thúc ngay! Bởi vì điện thoại của hắn lại vang lên vào đúng lúc này.

Thư Cẩn Dư buông dao nĩa, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng tràn ngập bất an.

Căn cứ kinh nghiệm trong dĩ vãng, khi có điện thoại gọi đến, cứ mười cuộc thì có đến chín cuộc không phải chuyện tốt, cơ hồ đều là người của Đinh gia gọi cho hắn, Đinh Thuần Thuần lại xảy ra chuyện gì, cho nên bình thường hắn chỉ cần tiếp điện thoại, rồi ngay lập tức rời đi.

Quá khứ cô có thể chịu được, nhưng hôm nay là sinh nhật của cô, cô luôn có lòng tham muốn chiếm được toàn bộ chú ý của hắn, hoàn toàn không muốn bị quấy nhiễu!

“Đừng tiếp được không?” Cô giữ tay Đinh Hạo Luân, nhẹ giọng cầu xin.

Cô hy vọng hắn niệm tình hôm nay là sinh nhật của cô, ở lại ít nhất là đêm nay cũng tốt lắm rồi!

“Nhưng là…” Đinh Hạo Luân nhìn ánh sáng từ màn hình không ngừng lóe lên, trong lòng nôn nóng bất an.

Hắn đáp ứng với Cẩn Dư, đêm nay chỉ ở bên cô, nhưng số điện thoại này là từ người nhà của hắn, mà hắn biết rõ, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại đến quấy rầy hắn hẹn hò, trừ phi là Thuần Thuần xảy ra chuyện, bọn họ mới có thể vội vã gọi điện thoại tìm hắn.

Nội tâm hắn hai bên tranh đấu, muốn tiếp, lại không thể tiếp, lo lắng trong chốc lát, vẫn là nhanh chóng cầm điện thoại.

“Hạo Luân…” Thư Cẩn Dư vội vàng gọi tên hắn.

“Có lẽ không có việc gì, em đừng khẩn trương!” Hắn không để ý ánh mắt cầu xin của cô, vẫn cố ý ấn nút nghe.

“Alo, mẹ? Chuyện gì… Cái gì? Thuần Thuần té xỉu ở bệnh viện?”

Nghe được tiếng kinh hô của Đinh Hạo Luân, Thư Cẩn Dư biết, buổi tối tốt đẹp của cô sắp sửa tan biến.

“Được! Con lập tức qua đó.”

Đinh Hạo Luân cắt đứt điện thoại, lập tức đứng dậy nói: “Thuần Thuần ngất ở bệnh viện, anh phải qua đó ngay!”

“Xin anh đừng đi được không? Anh rõ ràng đã đáp ứng với em, hôm nay toàn bộ đều ở cạnh em, vì cái gì đột nhiên lại thay đổi? Anh đã quên lời hẹn của mình sao?” Thư Cẩn Dư buồn rầu nhìn hắn.

Cô thật sự chịu đủ những lần hẹn hò đều bị người khác quấy nhiễu, em gái hắn đã trưởng thành, hắn hẳn là phải buông tay để cô ấy độc lập chứ!

Đinh Hạo Luân đương nhiên biết mình hứa hẹn cái gì, trong lòng cũng thập phần áy náy, chỉ là vì nghe được lời nói chỉ trích của cô, tính phòng vệ lợi ích lập tức trỗi dậy, chống đỡ lời lên án của cô mà.

“Anh biết mình đã đáp ứng cái gì, nhưng nay tình huống bất đồng! Thuần Thuần té xỉu, chuyện như vậy rất nghiêm trọng, anh không thể không lo!”

“Còn có hai bác không phải sao? Anh là anh trai của Thuần Thuần, nhưng bọn họ là cha mẹ của Thuần Thuần nha! Chẳng lẽ trừ anh ra, vốn không có người nào có thể hỗ trợ xử lý chuyện của Thuần Thuần sao?”

“Em đang nói cái gì? Em sao lại có thể nói ra như vậy!” Đinh Hạo Luân giận lên trách cứ nói: “Lòng dạ của em thật sự hẹp hòi đó! Thuần Thuần là em gái anh, cô ấy xảy ra chuyện, anh lập tức qua đó xử lý thì có gì là không đúng? Em như thế nào lại so đo cùng một bệnh nhân đang té xỉu? Anh thực thất vọng về em!”

“Em vẫn tự bảo mình không cần so đo, cho nên trong quá khứ, anh trên đường rời đi, em đều không oán mà để anh đi, nhưng hôm nay là sinh nhật em, ở sinh nhật một ngày này, em chỉ muốn anh không lo nghĩ gì mà chuyên tâm ở bên cạnh em, như vậy là quá đáng sao?”

“Này căn bản là hai chuyện không giống nhau, em đừng đánh đồng.” Hắn thấy phiền toái, không muốn nhìn gương mặt rơi lệ của cô.

“Hạo Luân, em là người, không phải là thần, em cũng có cảm xúc vui buồn, hờn giận, ghen tị, anh không thể yêu cầu em, cho dù có bị xem nhẹ cũng không có phản ứng gì. Nghe tin Thuần Thuần té xỉu, em đương nhiên cũng lo lắng, nhưng cô ấy ngất không phải lần đầu tiên, cô ấy chỉ nhìn thấy máu tươi là té xỉu, đây là chuyện ai cũng biết! Nhưng cô ấy là y tá, cơ hội thấy máu tươi so với người thường nhiều hơn, vì thế thường xuyên té xỉu là chuyện không thể tránh, anh cần gì phải quá mức khẩn trương?”

“Đúng vậy! Thuần Thuần không phải em gái em, em đương nhiên có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy!” Hắn lạnh lùng lẫn trào phúng nói:

“Anh vốn tưởng, nếu tương lai không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em sẽ là chị dâu của Thuần Thuần, nhưng nay xem ra, em không có đủ rộng lượng để cất chứa Thuần Thuần! Anh có thể thành thật nói cho em, địa vị của Thuần Thuần ở trong lòng anh, so với cái gì cũng là quan trọng nhất, anh có thể buông tha cho thứ quý giá nhất trong tay, duy nhất không thể buông tha cho cô ấy! Nếu em còn muốn kết giao với anh, thì phải hiểu rằng, trong lòng anh, không có bất kì kẻ nào, chuyện nào có thể so được với Thuần Thuần.”

“Nhưng anh có thể bảo hộ cô ấy được bao lâu đâu? Thuần Thuần cũng là người trưởng thành rồi, tương lai cũng sẽ có bạn trai, thậm chí kết hôn, sinh con, anh không có khả năng bảo hộ cô ấy cả đời!”

“Cô ấy sẽ không!” Hắn cương lãnh nghiêm mặt, không dám tưởng tượng có ngày Thuần Thuần hắn yêu thương sẽ rời đi, cái loại cảm giác này thật đáng sợ.

“Cô ấy đương nhiên sẽ có! Thiếu nữ trưởng thành, sẽ tìm được chốn về riêng của họ, Thuần Thuần cũng không phải ngoại lệ…”

“Anh nói cô ấy sẽ không!”

“Hạo Luân, anh không phải nghĩ sẽ bảo hộ cô ấy cả đời chứ? Tương lai cô ấy sẽ gặp được người mình thích, đến lúc ấy anh có muốn giữ cũng không giữ được…”

“Câm mồm!” Đinh Hạo Luân đột nhiên cuồng loạn hét lớn, dọa Thư Cẩn Dư choáng váng.

“Hạo Luân?”

“Anh bảo em câm mồm! Thuần Thuần sẽ không gả cho người khác, cô ấy sẽ không rời bỏ anh!” Đinh Hạo Luân xoay người trốn tránh, đi ra phía cửa. “Anh phải đi xem Thuần Thuần thế nào, không muốn nhiều lời nữa!”

“Hạo Luân!” Thư Cẩn Dư sắc mặt tái nhợt nhìn theo bóng hắn rời đi.

Trước kia cô như thế nào không phát hiện, bạn trai của mình đối với em gái hắn vốn là tình cảm cố chấp?

Đây là lần đầu tiên cô phát hiện tình cảm hắn dành cho Thuần Thuần thật dị thường, trước kia cô cũng không cho rằng điều này có gì không đúng, anh trai yêu thương em gái là chuyện thường tình, chỉ là hắn so với người thường càng thêm yêu thương em gái thôi! Vốn không có gì lạ hay kỳ quái.

Nhưng hiện tại… Cô thật sự cảm thấy càng lúc càng khả nghi.

Hắn thật sự rất sủng ái Thuần Thuần, sợ cô ấy lạnh, sợ cô ấy đói, một cô gái lớn hai mươi mấy tuổi, hắn còn kiên trì mỗi ngày đưa đón cô ấy đi làm, vô luận cô ấy làm cái gì, nhất định sẽ cẩn thận chú ý từng hành động, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, nhất định lập tức dứt bỏ hết thảy, đuổi tới bảo vệ thân thể cô ấy.

Trong quá khứ, loại tình hình này không chỉ phát sinh một lần, khi đó cô đều nghĩ rằng đó là vì hắn yêu thương em gái, cho nên chưa bao giờ cảm thấy quái dị, nay cẩn thận suy nghĩ, sự tình xác thực không hoàn toàn như vậy.

Hắn đến tột cùng là thương em gái, hay là…yêu em gái?

Khi ý tưởng hoang đường này dâng lên trong lòng cô, lập tức liền bị cô lắc đầu xua đi.

Cô sao lại có thể có suy nghĩ vớ vẩn như vậy? Hắn đương nhiên chính là thương em gái! Nếu hắn đối với em gái mình có tình cảm gì khác ngoài tình anh em, đó không phải là loạn luân rồi sao?

Cô tin tưởng con người hắn, hắn tuyệt đối không thể như vậy, đó chỉ là hồ đoán loạn tưởng của cô thôi, không có khả năng là sự thật.

Đúng!

Tuyệt đối không thể…

Vốn tưởng rằng ngày đó tranh chấp chỉ là hắn nhất thời không khống chế được cảm xúc, chờ thêm vài ngày tâm tình của hắn khôi phục bình tĩnh, tự nhiên sẽ tìm đến cô.

Thư Cẩn Dư vẫn ôm chặt loại ý tưởng này, chiều nào đến giờ tan tầm cũng hy vọng, hy vọng khi ra đến cửa công ty sẽ thấy thân ảnh tuấn dật quen thuộc, nhưng…

Nháy mắt mười ngày trôi qua, cô vẫn không có nhìn thấy hắn xuất hiện, cô từng thử gọi điện thoại cho hắn, nhưng thư kí của hắn luôn nói hắn không rảnh nghe, tuy rằng nói vậy, Đinh Hạo Luân lại một lần cũng không hồi phục.

Cô sầu lo, khẩn trương, bi thương, có nhiều loại cảm xúc đan xen, cô bắt đầu sinh bệnh rồi.

Cô bỗng trở nên không thèm ăn, ăn cái gì liền nôn cái đó, thân thể vốn đã gầy nay càng thêm gầy yếu, cuối cùng bạn tốt Tuyết Lương cùng Quyên Linh đến gặp, thấy bộ dáng của cô mới ép cô đi bệnh viện, lúc ấy cô phát hiện ra một chuyện kinh người.

“Cậu mang thai rồi?” Tô Tuyết Lương cùng Đào Quyên Linh thét chói tai.

Không thể nào! Mới một khoảng thời gian không gặp, mà cô đã thành mẹ rồi?

“Mình mang thai rồi?” Thư Cẩn Dư chính mình cũng thực kinh ngạc.

Bọn họ vẫn có dùng biện pháp tránh thai, trừ bỏ có một lần hắn uống rất nhiều rượu, nửa đêm đột nhiên chạy đến chỗ ở của cô, lần đó bọn họ căn bản không kịp sử dụng biện pháp tránh thai…

Chẳng lẽ là lần đó?

Taycô khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, khó có thể tưởng tượng bên trong có một sinh mệnh nho nhỏ.

Úc! Sinh mệnh thật sự là kỳ diệu.

“Cẩn Dư, hiện tại cậu tính làm sao bây giờ?” Tô Tuyết Lương thật cẩn thận hỏi. “Cậu sẽ không … bỏ đứa nhỏ đi chứ?”

“Đương nhiên không có khả năng!” Thư Cẩn Dư tràn ngập tình thương của mẹ bảo vệ bụng của mình.“Nó là con của mình, vô luận như thế nào, mình đều phải sinh nó.”

“Đinh đại thiếu gia biết không?” Đào Quyên Linh vẽ rắn thêm chân, bổ sung một câu. “Đứa nhỏ hẳn là của hắn chứ?”

Những lời này vừa phát ra, Tô Tuyết Lương liền đưa đến một ánh mắt rất rõ ràng. “Cậu nghĩ Cẩn Dư là người tùy tiện như vậy sao? Cậu ấy cả đời này chỉ có một bạn trai là Đinh Hạo Luân thôi!”

“Mình biết! Vậy, Cẩn Dư, cậu có muốn nói cho Đinh Hạo Luân biết không?” Đào Quyên Linh lại hỏi.

“Mình… Chắc là sẽ nói thôi!”

“Đúng vậy! Loại sự tình này nhất định phải nói cho nam nhân biết, bọn họ đừng tưởng rằng có thể gieo mầm mống ở mọi nơi, mà không chịu trách nhiệm!”

“Tuyết Lương!” Đào Quyên Linh cùng Thư Cẩn Dư thiếu chút nữa té xỉu.

Đây là điều mà một cô gái nói ra sao?

“Vốn chính là vậy thôi! Cẩn Dư, cậu cứ việc đi tìm Đinh Hạo Luân, chọn đúng thời điểm, mình có thể cùng cậu đi!”

“Cũng không phải đi lấy lại công đạo, cậu đi theo làm gì? Vẫn là an phận một chút, để Cẩn Dư cùng Đinh Hạo Luân tự mình xử lý là tốt rồi!”

Đào Quyên Linh hiểu rõ, những đôi tình nhân trong lúc đó sẽ không thể quyết đoán, theo lý mà nói sẽ còn phát sinh tâm tình phức tạp, duy nhất chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình cảm giác rõ ràng mà thôi.

“Được rồi! Cẩn Dư, nếu cậu cần bọn mình hỗ trợ, thì đừng khách khí, cứ tận lực mà nói nhé!”

“Mình biết, cám ơn các cậu!”

Thư Cẩn Dư cảm kích cười.

Chỉ là nhớ tới Đinh Hạo Luân đã biến mất gần hai tuần, hoàn toàn không có liên lạc, cô đột nhiên có loại cảm giác bất an.

Nếu hắn biết cô mang thai thì sẽ nghĩ như thế nào?

Hắn sẽ vui vì đứa nhỏ sao?

Lại đợi thêm một tuần, Đinh Hạo Luân vẫn không hề có tin tức, Thư Cẩn Dư rốt cục nhịn không được lại đến Đinh gia.

Đinh mẫu nghe thấy người giúp việc nói cô đến đây, gương mặt vốn đang đang ưu sầu lập tức lộ ra nụ cười hoan nghênh.

“A, là Cẩn Dư à? Mau vào đi!” Đinh mẫu mở rộng cửa giúp cô đi vào.

“Bác gái, cháu đến tìm Hạo Luân. Xin hỏi anh ấy có nhà không ạ?”

“Nó ở bên trong. Cháu vào nhà rồi nói sau!”

Thư Cẩn Dư tiến vào phòng khách, trước là vấn an Đinh phụ, sau đó mới quay sang nhìn chăm chú Đinh Hạo Luân.

“Hạo Luân?”

Hắn ngồi trên sô pha, sắc mặt ảm đạm, hai mắt vô thần, hắn một mạch chăm chú nhìn vách tường phía trước, một bộ dạng không còn biết đến cái gì vui trên đời. Biết cô đến đây, cũng chỉ là nghiêng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm vách tường.

Thư Cẩn Dư nhìn dáng vẻ của hắn không vui, nhịn không được quay đầu hỏi Đinh mẫu: “Bác gái, Hạo Luân rốt cuộc làm sao vậy?”

“Hắn… Aiz, chuyện này có liên quan đến Thuần Thuần, hẳn là nên bắt đầu từ nó. Thuần Thuần, con bé…”

Dưới sự giải thích của Đinh mẫu, Thư Cẩn Dư mới hiểu được bí mật Đinh gia đã che giấu hơn hai mươi năm.

Hóa ra Thuần Thuần cũng không phải cốt nhục của Đinh gia, mà là bọn họ nhận nuôi từ cô nhi viện, vốn chuyện này vẫn bị giấu diếm rất kỹ, ngay cả bản thân Thuần Thuần cũng không biết, nhưng anh trai của Thuần Thuần đến đây không lâu, hắn hy vọng em gái nhận thức tổ tông, Thuần Thuần khi biết mình không phải con gái của Đinh gia, liền bỏ đi.

Đinh mẫu nói từ sau khi Thuần Thuần bỏ đi, Đinh Hạo Luân chưa từng trở về phòng nghỉ ngơi, vẫn ngồi ở phòng khách chờ em gái trở về.

Thư Cẩn Dư hiểu rằng trong lòng hắn đang chịu thống khổ, hắn yêu thương Thuần Thuần như thế, nhất định không muốn nhìn đến sự thật bị tố giác! Cô đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, ôn nhu nói với hắn: “Hạo Luân, anh phải phấn chấn lên! Em biết anh luyến tiếc Thuần Thuần rời đi, nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù khổ sở, thống khổ, cũng vô ích, không bằng vực tinh thần dậy, đối mặt chuyện kế tiếp thật tốt. Anh nghĩ xem có đúng hay không?”

Tầm mắt Đinh Hạo Luân chuyển hướng đến cô rồi dại ra, làm như không thấy mặt cô.

“Thuần Thuần đi rồi.” Hắn đờ đẫn nói.

“Em biết.”

“Cô ấy sẽ không trở về.”

Ngữ điệu hắn tuyệt vọng, làm mũi cô cay cay như muốn khóc.

“Sẽ không! Cô ấy nhất định sẽ trở về.” Cô kích động bảo chứng, nắm tay hắn, kề sát vào ngực mình. “Tin tưởng em! Thuần Thuần không phải người vô tình, hiện tại cô ấy không thể chấp nhận chuyện này, chờ cô ấy nghĩ thông suốt xong, nhất định sẽ trở về!”

“Phải không?” Hắn vẫn không ôm hy vọng.

Thả chú chim nhỏ ra khỏi lồng, làm gì có chuyện nó sẽ bay về?

“Đương nhiên! Anh phải tin tưởng em, cũng tin tưởng Thuần Thuần, cô ấy tuyệt đối không thể bỏ mọi người, cô ấy tuy rằng không phải cốt nhục của Đinh gia, nhưng cũng là người ở cùng nhà hai mươi mấy năm, cô ấy đối với cả nhà nhất định là có tình cảm nồng hậu, không thể dứt bỏ, cho nên em nghĩ cô ấy nhất định sẽ trở về!”

Đinh Hạo Luân nghe xong lời của cô, trầm mặc không nói, bất quá hiển nhiên đã nghe hiểu được.

Đinh mẫu cảm kích vạn phần hướng Thư Cẩn Dư nói lời cảm tạ: “Cám ơn cháu, Cẩn Dư.” Lời của cô thật sự cho mọi người không ít an ủi!

Đúng lúc này… Không biết là trùng hợp hay ông trời nghe thấy lời nói của Thư Cẩn Dư, Thuần Thuần rời nhà hai ngày nay đã trở lại!

“Ba, mẹ, con đã trở về!” Đinh Thuần Thuần vừa vào cửa hốc mắt liền rưng rưng kêu lên.

“Thuần Thuần?!”

Thấy Thuần Thuần trở về, người trong Đinh gia mừng rỡ, đều ôm cô khóc rống.

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”

Đinh phụ cùng đinh mẫu hốc mắt cũng đã ươn ướt, bọn họ nhìn đứa con gái ra đi nay đã về, vội cảm tạ ông trời không để bọn họ mất đi cô.

“Thuần Thuần…”

Đinh Hạo Luần cô đơn tiều tụy vừa thấy cô trở về, lập tức chạy lại bắt lấy tay cô vui sướng hô: “Thuần Thuần, em đã trở lại! Thật tốt quá, đừng rời xa anh nữa, được không?”

“Anh, anh làm em đau!”

“Không được rời xa anh! Thuần Thuần, những gì hắn cho em, anh cũng có thể cho, em đừng đi theo hắn, ở lại bên cạnh anh, anh yêu em!” Hắn lại bắt lấy tay cổ tay cô, cuồng loạn mà dồn dập năn nỉ nói.

“Anh, anh không cần nói bậy! Mau thả em ra, đau quá!” Đinh Thuần Thuần vô cùng kinh ngạc, dùng sức bỏ tay hắn ra, bỗng nhiên cô thấy Thư Cẩn Dư sắc mặt tái nhợt dọa người, thật sự cảm thấy khổ sở thay Cẩn Dư.

Anh trai vì cái gì mà không biết quý trọng?

“Anh,… Sao anh có thể nói với em những lời này? Anh đã có chị Cẩn Dư rồi mà!”

“Không! Em đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ là người thay thế em thôi, căn bản anh không thương cô ấy!”

“Anh nói cái gì?!”

Lời Đinh Hạo Luân vừa nói ra, những người có mặt ở đấy lập tức chấn kinh, đương nhiên người chịu tổn thương nhất, chính là Cẩn Dư!

“Lúc trước em hy vọng anh có bạn gái, mà bộ dạng cô ấy lại trùng hợp có điểm giống em, anh mới có thể cùng cô ấy kết giao. Kỳ thật người anh yêu thật sự là em, không phải cô ấy!”

“Không…”

Đinh Thuần Thuần sợ hãi nhìn người mà cô gọi là anh trai suốt hai mươi mấy năm, trong mắt hắn chỉ toàn là cuồng loạn, sự cố chấp liều lĩnh này làm cô sợ hãi.

“Không cần nói như vậy! Xin anh đừng nói như vậy…” Cô một mặt lắc đầu, một mặt lui về phía sau.

“Thuần Thuần, anh có thể lập tức rời bỏ cô ấy, chỉ cầu em trở lại bên cạnh anh!” Đinh Hạo Luân vẻ mặt cuồng loạn bước tới gần. “Anh không thể mất em! Nếu mất em, anh nhất định sẽ phát điên mà chết.”

“Anh là anh trai của em. Em chỉ xem anh như anh trai thôi!”

“Nhưng đó không phải ý muốn của anh! Anh yêu em, anh muốn em ở bên cạnh anh. Gả cho anh, Thuần Thuần!”

“Anh, đừng nói ra những lời đáng sợ như vậy!” Cô sợ hãi, người cô luôn gọi là anh trai nay lại muốn lấy cô làm vợ?

“Thuần Thuần, đừng bỏ anh! Được không?” Đinh Hạo Luân kích động nhanh chóng cầm lấy tay nàng, cô thấy đau vội hô một tiếng, nhịn không được liền khóc. “Đau quá…”

“Buông cô ấy! Nếu không tôi liền chém đứt tay anh.”

Đi phía sau Đinh Thuần Thuần, một nam tử cao lớn tuấn lãng, phát hiện hắn làm đau Thuần Thuần, sắc mặt phát lạnh, lập tức bảo hộ phía trước, đem cô giấu trong lòng.

“Đinh Hạo Luân, cô ấy đã nói rõ ràng rồi, anh còn nghe không hiểu sao?! Cô ấy không thương anh, từ đầu tới cuối, người cô ấy yêu không phải là anh, cho dù anh có chết cũng vô dụng, cô ấy sẽ không trở lại Đinh gia, càng không thể gả cho anh, bởi vì cô ấy sẽ là vợ của Thần Dã Lam ta!” Đinh Hạo Luân giống như bị đả kích lớn, hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn vài giây, mới chậm rãi quay đầu nhìn Đinh Thuần Thuần.

“Hắn nói là thật sự? Em… Thương hắn?”

Đinh Thuần Thuần không chút do dự gật đầu. “Đúng vậy, em thương hắn! Đời này, em chỉ thương một người, là hắn!”

Thần Dã Lam thỏa mãn lại đắc ý tà nghễ nhìn Đinh Hạo Luân. “Như thế nào? Cái này anh nên tin tưởng, cô ấy dù có như thế nào cũng không thể ở cùng một chỗ với anh? Tôi khuyên anh vẫn nên từ bỏ đi, huống hồ… Cô gái bên cạnh anh cũng không tệ!”

Hắn cố ý nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của Thư Cẩn Dư, liếc mắt một cái, ám chỉ bảo Đinh Hạo Luân nên quý trọng thật tốt.

Nhưng… Đinh Hạo Luân hoàn toàn không liếc mắt nhìn Cẩn Dư một cái, hắn bị tình yêu của Đinh Thuần Thuần với Thần Dã Lam đánh bại rồi.

“Nói hết lời rồi, chúng ta đi thôi!” Thần Dã Lam kéo tay Đinh Thuần Thuần, đi ra khỏi cửa Đinh gia.

“Thuần Thuần, đừng đi! Anh không thể mất em, Thuần Thuần…”

Đinh Hạo Luân đột nhiên chạy lên trước, ý đồ cản Thần Dã Lam mang Thuần Thuần rời đi. Tiếc rằng vô luận hắn có điên cuồng gào thét như thế nào, Thần Dã Lam cũng không để Thuần Thuần quay đầu lại, Đinh Hạo Luân lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, biết chính mình rốt cuộc không giữ được Thuần Thuần.

Hắn thật sự mất đi Thuần Thuần rồi!

Giấc mộng của hắn bị phá hủy rồi, mà Thư Cẩn Dư cũng không biết làm sao. Cô không thể thừa nhận chuyện bạn trai không yêu mình, thừa dịp mọi người đang hoang mang, tán loạn, cô như du hồn rời Đinh gia.

Đây là mộng sao?

Người bạn trai mà cô yêu, cô kết giao ba năm, trong lòng có yêu thương một người con gái nhưng lại không phải là cô, mà là em gái không cùng quan hệ huyết thống của hắn!

Cô dựa vào chút sức lực cuối cùng để chống đỡ về nhà, sau đó suy sụp té xỉu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.