Cô Vợ Dễ Thương

Chương 22: Chương 22: Lại gặp chung tấn duy




Sân sau quả thật đã có không ít đất được xử lý sạch sẽ, trồng rất nhiều rau xanh và đậu đũa tươi mới.

Không biết vì sao, Tô Dương Dương nhìn thấy những cây thực vật nhỏ bình thường này trong lòng lại đột nhiên trở nên an tâm.

Cửa nhà họ Hàn có lẽ cũng không khó vào như trong tưởng tượng của cô và ba mẹ.

Ngay từ đầu nhà họ đã không lấy thái độ từ trên cao nhìn xuống để nhìn cô và người nhà cô, họ vẫn luôn dùng góc độ bình đẳng để chung sống với nhau.

Thời khắc này cô đã tin rồi.

**

Buổi tối, Tô Dương Dương về nhà nói tất cả những gì mình biết về nhà họ Hàn cho Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên.

Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên rất lâu không lên tiếng, cuối cùng Tô Thạch Diễn nói: “Người nhà như vậy không có vấn đề.”

Tô Dương Dương cười.

Lưu Mộc Miên nói: “Sau đó chính là hôn lễ của các con rồi. Bảo bối à, con muốn hôn lễ thế nào? Nói cho mẹ, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị thật tốt, váy cưới cũng phải đặt trước.”

“Hàn Khải Uy nói đã cho người đặt may váy cưới rồi mẹ.”

“Ồ ồ, vậy các thủ tục khác trong hôn lễ thì sao? Thiệp mời các thứ con có ý kiến gì không?”

“Con không có ý kiến gì. Trước đây con muốn khi kết hôn sẽ đơn giản một chút, chỉ cần người nhà hai bên cùng nhau ăn cơm, mời một vài người bạn đặc biệt tới ăn cùng. Những cái khác, thật sự là con không nghĩ gì cả.”

Tô Dương Dương nói đều là lời thật lòng.

Mấy năm nay cô nhận được không ít thiệp mời đi dự đám cưới.

Trong đó không thiếu những bạn học nhiều năm không liên lạc, đến khi kết hôn mới gián tiếp thêm cô rồi gửi thiệp mời cho cô.

Ban đầu, cô không đi tham dự nhưng sẽ cho người đưa phòng bì tới, cũng gọi điện thoại chúc mừng.

Nhưng cô và họ cũng không có giao thiệp gì mấy nên sau đó cũng không còn liên lạc.

Có vài người sau đó còn gọi đến tham dự lễ đầy tháng của con hoặc buổi tiệc trăm ngày.

Dù sao nhận phong bì rồi sẽ liên lạc một chút, không nhận sẽ không liên lạc.

Thời gian lâu dần, cô không những không chờ mong những thiệp mời này mà ngược lại còn có chút phiền chán.

Vì cô biết, khi kết hôn cô sẽ không mặt dày gửi thiệp cho những người thường ngày không liên lạc cũng như người không thân.

Điều này có ý nghĩa là, những phong bì cô ném ra đều đổ xuống sông xuống biển.

Lưu Mộc Miên nghe vậy thì oán giận: “Con bé này, về nhân tình thì vẫn phải đi chứ. Kết hôn đâu phải chuyện của hai người, đó cũng là một màn so đấu nhân tình đấy.”

“Lão Phật gia à, mẹ nói đúng lắm. Vấn đề này mẹ hãy bàn bạc với ba mẹ Hàn Khải Uy, mọi người sắp xếp là được rồi. Nếu như quyết định phải mời bạn bè và đồng nghiệp, đến khi đó con sẽ liệt kê danh sách.”

“Cũng được.”

“Vậy con đi đánh răng rửa mặt rồi ngủ đây.”

“Đi đi.”

**

Thứ hai, sau khi Tô Dương Dương thay áo khoác trắng thì đi tìm phòng.

Vừa về đến phòng làm việc liền thấy tiểu Yên vội vội vàng vàng chạy vào: “Chị Tô, không ổn rồi không ổn rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bên phía phòng cấp cứu vừa tiếp nhận một bệnh nhân tự sát, chủ nhiệm bảo chị qua đó giúp một tay.”

“Chị qua đó ngay.”

Tô Dương Dương nghe vậy lập tức đi về phía phòng phẫu thuật.

Bên phía phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong.

Trên ghế dài ngoài phòng phẫu thuật có hai người là người nhà bệnh nhân khuôn mặt tiều tụy ngồi đó, Tô Dương Dương nhìn thấy liền mau chóng đi qua, cô sợ phải nhìn vẻ mặt bi thương của họ.

Sau khi Tô Dương Dương đi vào phòng phẫu thuật, phát hiện người mổ chính lại là chủ nhiệm, nghi hoặc: “Chủ nhiệm, ngài đích thân xử lý ạ?”

“Cơ hội không nhiều, nhìn cho kỹ nhé.”

“Vâng.”

Tô Dương Dương và y tá cùng nhau chuẩn bị những công việc trước khi làm phẫu thuật.

Trong quá trình chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật và thuốc, Tô Dương Dương từ đồng nghiệp bên phòng cấp cứu biết được bệnh nhân tự sát do uống a-xít sun-phu-rit, được người nhà kịp thời phát hiện đưa đến bệnh viện.

Khi đi tới bàn phẫu thuật, Tô Dương Dương lướt mắt nhìn qua bệnh nhân đang chìm vào hôn mê.

Người đó còn đang mặc đồng phục trường Nhất Trung, hiển nhiên là một học sinh.

Khuôn mặt thằng bé vẫn còn mang nét trẻ con nhưng giờ đây đã không còn sức sống nằm trên bàn phẫu thuật, không rõ sống chết.

Tô Dương Dương cũng chỉ cảm khái lúc đó, rất nhanh đã quay lại tập trung vào công việc.

Tô Dương Dương ở bên cạnh giúp chủ nhiệm làm phẫu thuật, cũng không ngừng quan sát phương án giải quyết của chủ nhiệm trong lúc phẫu thuật.

Trước khi phẫu thuật bọn họ sẽ có phương án điều trị, không ít phương án đến lúc thật sự phẫu thuật đều có sự thay đổi.

Phương án thay đổi có hợp lý không thì phải xem kinh nghiệm của bác sĩ mổ chính.

Tình hình hiện nay của bệnh nhân là, a-xít sun-phu-rit đã ăn mòn một khoảng lớn trong khoang miệng và cổ họng, từ ngoài mặt có thể thấy ở vị trí hai má và cổ họng đã xuất hiện hiện tượng bị đen với mức độ khác nhau.

Tình hình này còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của họ trước đó, ngoài việc rửa dạ dày còn phải thay yết hầu nhân tạo cho bệnh nhân, vết thương ở khoang miệng cũng phải xử lý ổn thỏa.

Như vậy cần làm phẫu thuật hai lần, mà lần phẫu thuật đầu tiên làm đến mức độ nào, cô không có khái niệm cụ thể, tất cả đều dựa vào chủ nhiệm phán đoán.

**

Sau một hồi bận rộn giải phẫu, Tô Dương Dương thấy các y tá đã đẩy giường ra khỏi phòng mổ.

Chủ nhiệm mồ hôi đầm đìa đứng bên cạnh bàn phẫu thuật đã trống rỗng, quay đầu nhìn Tô Dương Dương: “Học được cái gì?”

Tô Dương Dương suy nghĩ một lát, không trả lời.

Sau khi chủ nhiệm nhìn cô một hồi lâu mới nói: “Cô rất thông minh, thứ có tính kỹ thuật sau này cô sẽ hiểu, tôi cũng không vội đưa những thứ đó cho cô.”

“Chủ nhiệm...”

“Làm một bác sĩ, tôi rất tán thưởng khả năng đồng tình của cô với bệnh nhân, cũng rất hài lòng cô trong công việc hàng ngày, không hề mất đi lòng yêu thương và trách nhiệm của một người làm y sĩ. Nhưng tôi luôn phản đối việc đặt quá nhiều tình cảm vào bệnh nhân, như vậy với người làm y sĩ mà nói không phải một chuyện tốt, hy vọng cô có thể hiểu.”

Tô Dương Dương tỉ mỉ suy nghĩ rất lâu: “Cảm ơn chủ nhiệm.”

“Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, nói nữa lại thành nói nhảm, cô cũng không nghe vào.” Chủ nhiệm nói xong thì xoay người đi vào phía phòng thay đồ trong phòng phẫu thuật để thay quần áo.

Tô Dương Dương vẫn ngồi chỗ đó, một lần nữa đưa mắt nhìn về phía trên bàn phẫu thuật trống không rồi cũng xoay người ra ngoài.

**

Buổi chiều tan làm, Tô Dương Dương đi xuống bãi đỗ xe bệnh viện.

Khi sắp đi tới chỗ cô đỗ xe, bước chân cô hơi dừng lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Chung Tấn Duy đang đứng bên cạnh xe cô.

Chung Tấn Duy nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn Tô Dương Dương: “Tiểu Duyệt.”

Tô Dương Dương nhàn nhạt nói: “Anh đến đây làm gì?”

“Anh muốn nói chuyện với em.” Chung Tấn Duy nói xong muống đưa tay cầm lấy tay Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương lùi về sau vài bước, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta: “Thái độ của tôi vào bảy năm trước đã biểu hiện rõ ràng rồi.”

“Khi đó anh không còn cách nào khác, em không thể trong lúc anh bó tay đành chịu mà phán cho anh án tử hình như vậy được.”

“Không còn cách nào?” Tô Dương Dương cười lạnh: “Vì không còn cách nào nên anh mới để tôi chuyển tiêu chuẩn ra nước ngoài cho anh; vì không còn cách nào nên sau khi anh thành công đi du học đã lập tức một cước đá văng tôi đi, lựa chọn Dạ Thiển cùng đi du học với anh? Giờ đây anh lại muốn đá Dạ Thiển đi, bắt đầu tìm tới tôi? Bây giờ tôi còn giá trị gì để anh coi trọng tôi nữa?”

Trên mặt Chung Tấn Duy hiện lên vẻ lúng túng: “Người anh yêu từ trước đến nay vẫn luôn là em, Dạ Thiển cô ta chỉ là...”

Tô Dương Dương nhắm mắt lại, ngắt lời Chung Tấn Duy: “Nếu như tôi không có quan hệ gì với Hàn Khải Uy, chỉ là một bác sĩ điều trị bình thường, anh có như bây giờ không?”

“Không liên quan gì đến Hàn Khải Uy, mấy năm nay anh đã hối hận rồi, em cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em. Anh có thể giúp em giành lấy một chức vị trong bệnh viện chúng ta, em là trợ lý cho anh cũng tốt hơn làm một bác sĩ điều trị ở bệnh viện nhỏ. Tiểu Duyệt, anh đang nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống sau này của hai ta đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.