Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 871: Chương 871: Những người đó sẽ không bỏ qua cho cô




Edit: Như Ý

Beta: Gemini

————————

Khoảng thời gian này mọi chuyện cô đều cẩn thận, nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu của Tôn Bách Thảo, cô tin chắc dựa theo tình trạng này, thân thể của Tư Dạ Hàn sẽ không có vấn đề, nhưng mà, trước khi có kết quả, ai cũng không cách nào biết sẽ phát sinh cái gì…

Chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn không cách nào thay đổi quỹ đạo vận mệnh?

Vấn đề là ở chỗ…Ngộ nhỡ lần này Tư Dạ Hàn thật sự xảy ra chuyện…

Trong đầu của Diệp Oản Oản chứa đầy vô số suy nghĩ hỗn loạn.

Người đàn ông này… Cố chấp, nóng nảy, tính chiếm hữu đối với cô đáng sợ đến gần như bệnh hoạn…Tất cả mọi người đều nói anh không còn nhân tính…Tất cả mọi người đều e ngại anh giống như mãnh thú…

Nhưng, khi cô thử tìm hiểu, lại phát hiện anh không phải bụi gai không thể chạm vào, mà ngược lại vô cùng mềm mại…

Rõ ràng là một bạo quân đáng sợ, lại bởi vì một câu mềm mỏng của cô, chỉ một cái liền tùy tiện thỏa hiệp…

Vào lúc tất cả mọi người đều phỉ nhổ cô trang điểm khoa trương xấu xí, anh lại nói ”Vẫn ngon miệng như nhau”…

Khi tất cả mọi người đều đang nghi ngờ tư cách của cô, chỉ có anh sẽ hỏi cô, có muốn đi hay không…

Anh yên lặng vì cô trải tốt con đường…anh đưa cô đến căn gác đáng sợ trong ký ức, lại giao phó tín vật quan trọng nhất cho cô…

Từ lúc trọng sinh, cô nhận thức một Tư Dạ Hàn hoàn toàn bất đồng.

Rõ ràng cô đã từng chán ghét anh như vậy… Hận anh như vậy… Thậm chí hận anh sao không chết đi…

Giờ phút này cô ngồi ở chỗ này, lại sợ hãi mất anh……

………………………..

Rất nhanh đến rạng sáng, Hứa Dịch và cha Hứa Thường Khôn từ trên tầng cao nhất đi xuống.

Diệp Oản Oản nhìn về phía hai người: “Tình hình thế nào?”

Thấy Diệp Oản Oản vẫn không có đi, Hứa Thường Khôn vội mở miệng nói, “Oản Oản tiểu thư, đã trễ thế này, cô làm sao còn ở đây, hãy về nghỉ ngơi trước đi!”

Hứa Dịch lo lắng, “Đúng vậy, coi như cô một mực đợi ở chỗ này cũng vô dụng, chúng ta cũng không phải là bác sĩ, nếu như là tổn hại thân thể, chờ Cửu gia tỉnh lại, tôi làm sao cùng anh ấy giao phó! Hiện tại lão phu nhân cũng đã ngã xuống, cô muôn ngàn lần cũng không thể…”

Chờ anh tỉnh lại…Nghe thấy lời của Hứa Dịch, trong nháy mắt Diệp Oản Oản như thất thần.

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, gật đầu, “Được, tôi biết rồi, bên này làm phiền các người, chăm sóc kỹ bà nội, như có tin tức, ngay lập tức cho tôi biết.”

Hứa Dịch: “Oản Oản tiểu thư cô yên tâm đi!”

Cùng Hứa Dịch và Hứa Thường Khôn dặn dò một phen, Diệp Oản Oản đi ra khỏi bệnh viện.

Một trận gió đêm đánh tới, khiến cho khắp người phát lạnh.

“Này! Diệp Oản Oản!”

Diệp Oản Oản đang đi ở ven đường, một chiếc xe màu đen dường như chờ đợi đã lâu, lặng yên không một tiếng động dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một người đã lâu không gặp.

Ánh mắt Diệp Oản Oản hơi chăm chú, “Tư Hạ…”

Tư Hạ dừng xe, ánh mắt ra hiệu, “Lên xe!”

Thấy Diệp Oản Oản bất động, Tư Hạ hơi nhíu mày, “Tìm cô có chuyện, liên quan tới Tư Dạ Hàn.”

Diệp Oản Oản nhìn anh ta, mở cửa xe cạnh tài xế ngồi xuống.

Xe vững vàng chạy trên đường, Diệp Oản Oản nhắm mắt lại, không lên tiếng, cũng không hỏi anh ta muốn đi đâu.

Tư Hạ liếc mắt lên kính chiếu hậu nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp…

Một lát sau, hai người ngồi trong phòng khách của một nhà hàng.

Tư Hạ từ phía sau lấy ra một túi văn kiện thật dầy đẩy tới trước mặt cô.

Chỉ thấy bên trong là giấy tờ chứng minh thân phận mới, hộ chiếu, vé máy bay, còn có một tờ chi phiếu…

Mặt Diệp Oản Oản không thay đổi liếc mắt nhìn anh ta, “Có ý gì?”

Giữa hai lông mày của Tư Hạ thoáng qua vẻ tức giận, “Diệp Oản Oản, đều đã tới lúc này, cô thực sự là không biết hay giả bộ không hiểu? Tư Dạ Hàn vừa chết, cô cho là những người đó sẽ bỏ qua cho cô? Hay là cô cho rằng bà nội có thể bảo vệ được cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.