Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 203: Chương 203:   Chồng, em lạnh..




“Cái gì? Cậu muốn đi Phù Tạng?” Tịch Hạ buổi sáng vừa đến trường học, liền nghe được cô nói.

Tô Nhã Kỳ cúi đầu hai tay nắm chặt cùng một chỗ, rất là khẩn trương.

“Có gì sao?”

“Cậu nói đúng, chú ấy nói, muốn bảo vệ tớ, nên sẽ đợi tới khi tớ 18 tuổi!”

Tô Nhã Kỳ sắc mặt đỏ thấu.

Tối hôm qua cô vụng trộm lui về gian phòng rất là thất vọng, đợi cô vừa cúp điện thoại, Hoắc Vũ Hạo liền đến.

Anh ôm cô, nói cho cô, bởi vì thích, cho nên mới không muốn để cho cô sớm như vậy bị thương tổn.

Anh sẽ chờ cô, đợi cô tròn mười tám tuổi tròn, sẽ triệt triệt để để có được cô.

“Cho nên, tối hôm qua hai người ngủ chung?” Tịch Hạ là một người thông minh, lập tức liền hiểu.

Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, cắn chặt môi, cả người thẹn thùng không chịu nổi.

“Kia là chuyện tốt a, vậy cậu lo lắng cái gì?”

Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô, nhíu nhíu mày nhỏ giọng nói: “Tớ xem qua thật nhiều phim truyền hình, đều nói…… Đều nói……”

“Nói gì?”

“Đều nói mẹ chồng và con dâu quan hệ đều rất lạ, tớ tớ sợ mình không đủ ưu tú, tớ rất sợ mình không tốt, vạn nhất, vạn nhất mẹ của anh ấy không thích tớ thì làm sao bây giờ?”

“Phụt!” Tịch Hạ nhịn không được bật cười “Cậu lo lắng cái này sao?”

“Đúng thế, cậu không lo lắng điều này sao? Vạn nhất mẹ chồng tương lai của cậu không thích cậu thì làm sao?”

Tịch Hạ giật mình.

Mẹ chồng tương lai của cô sao?

“ Em đời này mơ tưởng thoát khỏi anh!”

Người đan ông ma quỷ kia sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Như vậy……

Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu là mẹ của cô biết quan hệ của cô cùng Nam Minh Nhật, có thể hay không bị tức đến nôn ra máu.

“Hạ Hạ…… Hạ Hạ……”

“Hả?” Tịch Hạ có chút không tập trung, nhìn về phía cô, xấu hổ cười một tiếng “Tớ à, tớ đi theo chủ nghĩa không cưới, tớ không có ý định kết hôn!”

“A? Tại sao lại vậy a, tìm một người thương cậu không tốt sao?”

“Ha ha” Tịch Hạ không biết trả lời như thế nào.

Cô cũng muốn tìm người yêu thương cô.

Thế nhưng là, những năm gần đây, phàm là có ai tới thổ lộ với cô hay tiếp cận cô.

Người đàn ông kia luôn lấy đủ các loại lý do, đánh người ta một trận, lấy danh nghĩa ‘anh trai’ uy hiếp áp bách.

Tình yêu……

Hai chữ này, đời này chỉ sợ không có duyên với cô thôi.

“Nhã Kỳ, cậu không cần phải lo lắng, cậu tốt như vậy, lại đáng yêu như thế, mẹ chồng tương lai của cậu khẳng định sẽ thích cậu!” Tịch Hạ nhìn về phía nói ra lời xuất phát từ nội tâm mình.

Dưới cái nhìn của cô, Nhã Kỳ giáo dưỡng gia thế, cùng với chính bản thân cô bé, đều rất khiến người ta yêu thích.

Cô một nữ sinh, đều cảm thấy rất thích cô ấy.

Chắc hẳn, mẹ chồng tương lai, nhất định cũng rất thích cô ấy.

“Thật sao?” Tô Nhã Kỳ rất không tự tin “Nhưng àm, thế nhưng là tớ vẫn rất khẩn trương…… Chú, chú còn có một em gái song bào thai, nghe nói là một nữ cường nhân tớ, tớ rất khẩn trương cùng sợ hãi……”

“Đừng sợ, cậu cứ bình tình, chú cậu thương cậu như thế, người nhà nhất định cũng rất tốt!” Nói rồi cười một tiếng “Abel cũng rất thích cậu không phải sao? Còn có cái kia gọi chị Tiểu Ưu cũng rất thích cậu đúng không?”

Tô Nhã Kỳ nghe vậy, nghĩ nghĩ, có vẻ đúng như thế.

“Tốt rồi, cậu đừng lo lắng nữa, hai ngày nữa cậu phải đi rồi, hai ngày này nhất định phải ăn ngủ cho tốt, sau đó lấy trạng thái hoàn mỹ nhất đi gặp mẹ chồng cậu!” Tịch Hạ nhìn cô mỉm cười.

Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, nhưng không thể phủ nhận chính là, nghe được Hạ Hạ nói như vậy, cảm giác khẩn trương của cô đỡ hơn rất nhiều.

――――

Hai ngày sau.

“Xuất phát, xuất phát thôi!” Mộ Chỉ Ưu sáng sớm liền dậy, cô ở đây ở hai ngày, đều sắp bị thức ăn chó làm đày bụng rồi.

Tô Nhã Kỳ cũng dậy sớm, cô kéo lấy một cái rương hành lý, tựa hồ có chút nặng, hành động có chút vụng về.

Người hầu vội vàng đi tới, hỗ trợ đẩy.

“Nhã Kỳ chỗ này” Tiểu Ưu ngồi ở trên ghế sa lon phất phất tay với cô.

Tô Nhã Kỳ liền cười đi tới “Chị Tiểu Ưu”

“Oa, em hôm nay mặc đáng yêu quá!” Mộ Chỉ Ưu nhìn về phía cô, hôm nay cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, khiến cô trông càng thêm trắng nõn, mái tóc đen dài được buộc lại bằng dây buộc tóc màu hồng nhạt, khiến nhìn qua cô trông càng thêm thanh thuần.

Tô Nhã Kỳ bị khen như thế, cảm thấy rất ngại ngùng “Chị Tiểu Ưu, chị, chị cũng nhìn rất đẹp!”

Mộ Chỉ Ưu nhìn về phía gương mặt thẹn thùng của cô, cười càng thêm vui vẻ “Nhã Kỳ em thật quá đáng yêu, khó trách anh cả say mê em như thế!”

“A?” Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô khó hiểu, đáng yêu?

Mà cái bộ dáng ngốc manh này của cô, quả thực khiến Tiểu Ưu nhịn không được ôm lấy cô “Ái chà chà, chị nếu là đàn ông cũng nhất định sẽ yêu thích em, thật sự đáng yêu chết đi được!”

Tô Nhã Kỳ bị Mộ Chỉ Ưu ôm, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Chị Tiểu Ưu, em nên biếu quà gì bây giờ?”

Mộ Chỉ Ưu buông cô ra, nhìn về phía cô “Qùa?”

“Vâng, hôm nay là…… Là sinh nhật của dì, em, em nên tặng cái gì đây, em, em mua rất nhiều quà, em đều để hết trong vali, nhưng mà em cảm thấy vẫn chưa tốt lắm……”

Cô đến cùng nên đưa cái gì mói được đây, mới diễn đạt được sự chân thành của mình đây!

“Ha ha, Nhã Kỳ, mẹ nuôi của chị ấy mà, xưa này không thích xa hoa, cũng không coi trọng là quà gì, đối với bà mà nói, chỉ cần là quà những đứa trẻ của bà tặng đều sẽ là món quà tốt nhất, mà em, không cần chuẩn bị cái gì, cứ tặng chính bản thân mình cho bà, làm con dâu của bà, đã là món quà to lớn nhất rồi!” Tiểu Ưu cười một tiếng.

Tô Nhã Kỳ nhíu mày lại, nhìn về phía cô, cắn môi nói: “Chị Tiểu Ưu, chị đừng có suốt ngay trêu chọc em như thế!”

“Ha ha”

“Thưa ngài!” Đúng vào lúc này, trong đại sảnh truyền đến tiếng người hầu chào hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Tô Nhã Kỳ cùng Mộ Chỉ Ưu liền xoay người nhìn sang.

Lần liếc nhìn này khiến Tô Nhã Kỳ ngây ngẩn cả người.

Đây là lần thứ nhất, anh không có mặc trang phục chính thức.

Anh mặc lên một bộ quần áo thường ngày, quần màu lâu, áo phông trắng, một đôi giày bình thường.

Trang phục bình thường như thế, trên cơ thể của anh lại…..

Tuổi trẻ, đẹp trai!

Mộ Chỉ Ưu nhìn một chút Hoắc Vũ Hạo, lại nhìn một chút Tô Nhã Kỳ đang ngốc nghếch ngắm nhìn, nhịn không được cầm ngón tay ở trước mặt cô lung lay “Hoàn hồn, hồn đâu mau quay lại a!”

Tô Nhã Kỳ lập tức hồi thần lại, cô nhìn về phía Mộ Chỉ Ưu, lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, toàn bộ khuôn mắt biến thành màu đỏ bừng như bị lửa thiêu.

Hoắc Vũ Hạo thấy thế, khóe miệng không khỏi giương lên, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

“Đẹp trai chứ gì?” Mộ Chỉ Ưu lôi kéo cô nhỏ giọng nở nụ cười “Em nhất định là kiếp trước đã từng cứu ngân hà nên mới tìm được anh chị, anh chị từ hồi bé đã rất đẹp trai rồi.”

Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, trái tim đang nhảy thình thịch trong lông ngực.

Lúc này, Bác Phan đã để sai người khiêng tất cả mọi thứ lên trên xe.

“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Bác Phan nói.

“Vâng, Thưa ngài, chúng tôi sẽ ở nhà đợi cậu trở về!”

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu, liền lên xe.

Mộ Chỉ Ưu cùng Tô Nhã Kỳ tự nhiên cũng đi theo lên xe.

Đây là một chiếc xe Lincoln dài hơn, có thể đồng thời ngồi mấy người, Hoắc Vũ Hạo ngồi ở kia bên cạnh trong tay lật xem tin tức hôm nay trợ lý đưa tới.

Tô Nhã Kỳ cùng Tiểu Ưu cùng ngồi một chỗ, Tiểu Ưu cũng đang nghịch điện thoại, cô đang vội vàng gửi tin hỏi thăm Hoắc Anh Vũ về tin tức của J Khôn.

‘Đích linh linh’ Mà đúng lúc này, điện thoại di động của Hoắc Vũ Hạo vang lên.

Anh nhìn thoáng qua màn hình, khóe miệng mỉm cười, liền nhận điện.

“Thằng cả, Nhã Kỳ có đến không?” Điện thoại vừa thông, liền truyền một giọng nữ rất ôn nhu, đó chính là mẹ của anh, Vân Tử Lăng.

“Có!”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Chờ các con a!”

“Vâng!”

“Trên đường phải chăm sóc cô bé cho thật tốt, con gái ngồi máy bay lâu sẽ rất mệt mỏi, còn có nhớ chăm sóc cho cả em gái con, mẹ nuôi và bố nuôi của con cũng đón máy bay đi rồi, hẳn sẽ đến sớm hơn mấy đứa.”

“Được, con đã biết!”

“Vậy được, bên này đang bận, mẹ không nói tiếp nữa, nhớ chăm sóc cho Nhã Kỳ và em gái con cẩn thật, biết chưa?” Vân Tử Lăng

“Vâng!”

Cúp điện thoại, Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Tô Nhã Kỳ, người đang nhìn chằm chằm vào anh, không khỏi cười nói: “Em nhìn anh chăm chú như vậy làm gì?”

Tô Nhã Kỳ vội vàng nghiêng mặt qua “Không, không có gì……”

Hoắc Vũ Hạo cười không nói.

――――――

Rất nhanh, bọn họ liền lên máy bay.

Bên trong khoang hạng nhất, Hoắc Vũ Hạo và Tô Nhã Kỳ ngồi cùng một chỗ.

Cô ngồi gần cửa sổ, người đàn ông thì ngồi bên ngoài.

Tiểu Ưu thì ngồi ở một bên khác, lên máy bay, Tiểu Ưu liền đắp lên mặt nạ nói muốn nghỉ ngơi cho khỏe.

“Đúng rồi, anh, bố em mẹ em có phải bay qua bên đấy rồi không?” Tiểu Ưu ngồi dậy nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

“Ừ, họ chắc sẽ đến sớm hơn chúng ta.”

“Được, tốt!” Nói rồi nhìn về phía Tô Nhã Kỳ nói: “Em cũng nghỉ ngơi đi, phải ngồi mấy tiếng liền đấy!”

Tô Nhã Kỳ nhẹ gật đầu, liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hoắc Vũ Hạo lên máy bay, liền mở ra máy tính, bắt đầu bận rộn.

Tô Nhã Kỳ nhìn một hồi phía ngoài cửa sổ, liền đem ánh mắt đặt lên người anh.

Người đàn ông ngón tay dài nhọn đang đánh chữ, bộ dáng anh hết sức chăm chú, phá lệ hấp dẫn người ta.

Cô không nói gì, cứ như vậy nhìn anh đang làm việc.

Có thể là cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoắc Vũ Hạo ngón tay hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhã Kỳ lập tức bị bắt tại trận.

Hơi đỏ mặt, trong nháy mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Một màn như thế, khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy buồn cười rất.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài cần phục vụ gì không?

Đúng vào lúc này, một tiếp viên hàng không đi tới, thanh âm đặc biệt ôn nhu.

Hoắc Vũ Hạo nhấc nhấc tay, không nói gì, ra hiệu không cần.

“Thưa ngài, ngài cần nước trà không?” Tiếp viên hàng không này hiển nhiên chưa hết hi vọng, bởi vì anh thật sự quá đẹp trai.

“Thưa ngài, máy bay chúng tôi nhiệt độ hơi thấp, tôi đi lấy cho ngài thêm chăn lông nhé?”

Hoắc Vũ Hạo vẫn không mở miệng, ánh mắt chính là nhìn chằm chằm bản bút ký.

Tiếp viên hàng không lộ ra ý cười hoàn mỹ nhất, cúi người đi lấy chăn lông.

Rất nhanh, chăn lông được đưa tới “Thưa ngài, đây là chăn lông của ngài….”

Tô Nhã Kỳ có chút nhíu mày, không khỏi nhìn lại, vừa nhìn, lập tức phát hiện vị tiếp viên hàng không này ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Chú Hoắc, ánh mắt kia……

Ánh mắt kia giống nhau thời điểm Chú Hoắc động tình nhìn chằm chằm vào cô.

【 Bên ngoài phụ nữ đều rất xấu, anh ấy không thích, cũng sẽ chủ động câu dẫn 】

【 Trước kia có rất nhiều người phụ nữ còn cởi hết đồ để câu dẫn anh của chị đấy 】

【 Thưa ngài vẫn luôn rất có mị lực, người theo đuổi cũng rất nhiều, đủ các loại cớ trên đời 】

Tô Nhã Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm cô tiếp viên hàng không đang cười tươi như hoa này, dùng thanh âm ôn nhu nhất kia một mực…. thả thính Chú Hoắc của cô.

Không hiểu, cô liền đến phát hỏa.

Một giây sau, cô liền khoác tay lên tay Hoắc Vũ Hạo, trừng mắt nhìn tiếp viên hàng không kia thở phì phò nói: “Chồng, em lạnh!”

Hoắc Vũ Hạo: ……

Tiếp viên hàng không: ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.