Cô Vợ Thay Thế

Chương 29: Chương 29: Cố tình trêu ghẹo




Hạ Diệp Chi giả ngốc giả xấu ở nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, người nhà họ Hạđã bị bộ dáng ngốc nghếch, đần độn của cô làm cho mờ mắt rồi.

Nhưng nhà họ Mạc trăm năm hiển hách, đến người giúp việc cũng đều rất thông minh, lanh lợi, chứ đứng nói anh em họ hàng Mạc Đình Kiên và “Mạc Gia Thành.”

Cô giả ngốc căn bản không thể lừa được bọn họ, vì thế ngay từ đầu cô cũng không có ý định giả ngốc.

Bởi vậy, vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Mạc, cô cũng không cần giấu giếm quá nhiều.

Mạc Đình Kiên quay đầu, bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của cô cũng không qua được mắt anh.

Dường như cô rất sợ liên quan, dính líu đến “Mạc Gia Thành.”

Mặc dù biết người cô ghét là em họ “Mạc Gia Thành” mà anh tạo ra, nhưng trong lòng anh vẫn có chút buồn bực, khó chịu không biết vì sao.

Kít----

Xe phanh gấp, bánh xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng đinh tai.

Hạ Diệp Chi ngả người về phía trước theo phản xạ có điều kiện, sau đó bị đập người vào ghế ngồi.

Cô cố kìm nén tức giận, hung dữ quay đầu nhìn “Mạc Gia Thành”: “Anh đang làm cái gì vậy?”

Mạc Đình Kiên tự nhiên như không mở miệng nói: “Trượt tay.”

“Anh...”

Lời giải thích không chút thành khẩn của anh khiến Hạ Diệp Chi không còn gì để nói.

Gặp phải cậu ấm chuyên gây rắc rối thế này, thì ngoài nhẫn nhịn ra còn có thể nói gì được chứ?

Mộ Đình Hiên nhìn bộ dạng kìm nén của cô, trong mắt xoẹt qua tia cười đắc ý.

Hạ Diệp Chi thấy cô và “Mạc Gia Thành” nhất định là bát tự không hợp, gặp anh ta chẳng có chuyện gì tốt đẹp, càng khiến cô thêm chắc chắn phải tránh xa anh ta.

...........

Xe dừng lại trước cổng biệt thự của Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi không thèm “Cảm ơn”, mở cửa xe chạy vào biệt thự.

Cô hỏi vệ sỹ đứng ngoài cổng: “Cậu chủ có ở đây không?”

Cô dám trở về nhà họ Hạ tràn đầy tự tin, nhưng Mạc Đình Kiên đã có lòng để “Mạc Gia Thành” đến đón cô, trong lòng cô cũng vô cùng cảm kích.

Vệ sỹ liếc nhìn Mạc Đình Kiên đang cầm chìa khóa xe theo sau, mặt không nghiêm túc nói: “Cậu chủ ra ngoài có việc, vẫn chưa về.”

“Vậy thì...”

Hạ Diệp Chi ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Nếu anh ấy trở về, các anh nói với tôi một tiếng nhé!”

Cô muốn nói lời cảm ơn trước mặt Mạc Đình Kiên.

Vệ sỹ cung kính nói: “Vâng.”

Mạc Đình Kiên bước lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Diệp Chi, nói với vệ sỹ: “Cô ấy nói gì thế?”

“Cô chủ hỏi cậu có ở nhà không, đợi cậu trở về thì báo với cô chủ một tiếng.”

Vệ sỹ thành thật đáp lời.

............

Hạ Diệp Chi trở về phòng bèn đăng nhập vào hòm thư xem có thư mời phỏng vấn nào không.

Có vài công ty nhỏ gửi thư mời đến phỏng vấn.

Sau khi cô lên đại học đã không cần tiền nhà họ Hạ, năm nay vừa mới tốt nghiệp nên lương cũng không cao, chỉ đủ nuôi sống bản thân.

Cô gả vào nhà họ Mạc nhất định nhà họ Mạc đã cho nhà họ Hạ không ít lợi ích, nhưng cô một phần cũng không thấy đâu, hơn nữa vì phải kết hôn mà cô bị mất việc.

Nhìn sơ qua thì thấy những công ty gửi thư mời quy mô cũng không lớn lắm, nhưng đối với người mới vừa tốt nghiệp không lâu như cô mà nói thì cũng không tệ, vì vậy cô định đi phỏng vấn.

Tắt máy tính, cô bước ra khỏi phòng đi đến cửa cầu thang, nhìn xuống sảnh thì thấy vẫn không có ai.

Vừa nãy cô không nghe thấy tiếng xe, chắc Mạc Đình Kiên vẫn chưa về.

Cô đành phải trở về phòng đợi vậy.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống vẫn không thấy Mạc Đình Kiên về.

Hạ Diệp Chi nghĩ một lúc bèn đi vào phòng bếp.

Mạc Đình Kiên chắc sẽ về nhà ăn cơm chứ nhỉ? Cô nấu cơm để cảm ơn anh là được rồi.

Từ lúc cô vào nhà đến bây giờ, đi đi lại lại trong biệt thự cũng chỉ có mấy anh vệ sỹ, số lần cô ăn cơm ở biệt thự rất ít, bình thường Mạc Đình Kiên ăn cơm cũng đều là do mấy người vệ sỹ này làm sao?

Mạc Đình Kiên quả là một người đàn ông kỳ quái, đến người giúp việc cũng không thèm thuê.

Quả nhiên, cô vừa mới bước vào nhà bếp đã có vệ sỹ bước tới: “Cô chủ đói rồi à? Cô muốn ăn gì cứ để chúng tôi làm là được rồi.”

“Tôi làm cho cậu chủ nhà các anh ăn, không sao đâu, tôi tự làm là được rồi.”

Hạ Diệp Chi vừa nói vừa mở tủ lạnh.

Vệ sỹ nghe thấy thế cũng không ngăn cản nữa: “Vậy cô cần gì cứ gọi chúng tôi một tiếng nhé!”

Hạ Diệp Chi cười với anh ta: “Được.”

Thức ăn trong tủ lạnh vô cùng phong phú, có các loại thịt, rau xanh củ quả, muốn gì có đó.

Cô cũng không rõ Mạc Đình Kiên thích ăn món nào, định ra ngoài hỏi vệ sỹ thì nghe thấy đằng sau có giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Thịt bò hầm, ba phần sống... nhiều ớt, ít dầu.”

Hạ Diệp Chi lập tức quay đầu liền trông thấy “Mạc Gia Thành” đã đứng đằng sau cô từ lúc nào.

Anh thay một quần áo màu xanh mặc ở nhà, hai tay đút túi quần, đứng thẳng người ở đó, cho dù không có nói gì cũng khiến người ta không thể xem thường.

Anh cúi đầu nhìn Hạ Diệp Chi, bổ sung thêm: “À, thêm món trứng chưng, món này không cần cho ớt.”

Hạ Diệp Chi: “.......”

Đã bắt đầu chọn món rồi, định coi cô là nhân viên phục vụ quán ăn chắc?”

Anh nói xong bèn rời đi, Hạ Diệp Chi nhanh tay nhanh mắt kéo anh lại, hỏi: “Anh họ cậu thích ăn gì?”

Mộ Đình Hiên dừng bước, thong dong quay đầu nhìn cô: “Những thứ tôi nói, anh ấy đều thích ăn.”

“Thật chứ?”

Sao cô cứ cảm thấy những thứ này đều là “Mạc Gia Thành” thích ăn.

Mạc Đình Kiên híp mắt, giơ tay sờ lên đỉnh đầu cô, bàn tay trượt xuống sau gáy, ép cô nhìn thẳng mình.

Anh cúi người để phù hợp với chiều cao của cô, nhìn thẳng vào cô, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra chút biểu cảm nào: “Cô cho rằng tôi cần phải lừa cô một bữa cơm sao?”

Mặt hai người sát gần, trong con ngươi đen láy của anh phản chiếu gương mặt của mình.

Trước giờ cô không có cảm giác gì với gương mặt của chính mình, bây giờ nhìn lại quả thật...vừa xấu vừa ngu.

Cô bất giác cảm thấy khả năng chịu đựng của “Mạc Gia Thành” quả thực rất tốt, cậu ấm đã quen nhìn gái xinh như anh ta vậy mà vẫn có thể hôn vào lên cô!

Mạc Đình Kiên thấy cô thẫn thờ nhìn mình, nhếch môi, tay trượt xuống cần cổ trắng ngần sờ sờ: “Nhìn tôi như vậy là muốn đá tên vô dụng đó đi đến ở cùng tôi sao?”

Tay của anh hơi lạnh nhưng dường như có dòng điện chạy qua khiến cô bất giác rùng mình.

Hạ Diệp Chi lấy lại tinh thần, đẩy mạnh “Mạc Gia Thành” ra: “Cậu nói linh tinh cái gì vậy!”

Mạc Đình Kiên không hề phòng bị nên bị cô đẩy lùi ra sau hai bước mới đứng vững, nhưng không hề tức giận, sắc mặt ung dung như không có chuyện gì xảy ra:

“Tin tôi đi, đó là những món Mạc Đình Kiên thích ăn, huống hồ, tối nay tôi cũng có tiệc.”

Anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, rồi chầm chậm nhấc bước rời khỏi phòng bếp.

Bóng anh vừa khuất Hạ Diệp Chi rùng mình, đưa tay đặt lên cửa tủ lạnh, thở phào bình ổn cơ thể.

Sau khi bình tĩnh lại, Hạ Diệp Chi có thể khẳng định vừa nãy “Mạc Đình Kiên” cố ý trêu ghẹo cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.