Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 106: Chương 106: Bị lừa rồi!




Lại đến cuối tuần, Dương Thần cảm thấy thời gian qua rất nhanh, sáng mai là phải đến bệnh viện đón Lâm Nhược Khê về, trong nháy mắt, hai tuần đã trôi qua.

Sáng sớm, vú Vương cũng đã chuẩn bị một bữa sáng phong phú, biết Dương Thần ăn khỏe, vú Vương đã quen làm điểm tâm mỗi món nhiều hơn một chút, còn giúp Dương Thần bật ti vi, mở kênh tin tức, có thể nói là tính toán rất chu toàn.

Dương Thần lúc đầu còn không quen kiểu “nuông chiều từ bé” này, nhưng sau này phát hiện ra, nếu như không để vú Vương làm vậy, vú sẽ rất không tự nhiên, lại làm hắn lo lắng, cuối cùng đành phải ngày càng ỷ lại.

- Cậu chủ, sáng sớm mai tiểu thư sẽ về, có nên mua bó hoa chúc mừng không, tiểu thư sẽ rất thích đó.

Vú Vương cười đề nghị.

Dương Thần húp từng ngụm từng ngụm cháo, gặm chiếc bánh mỳ yến mạch, ậm ờ nói:

- Hoa à? Mua hoa gì nhỉ?

Vú Vương nói:

- Hoa cẩm chướng đi, nếu cậu chủ định mua hoa hồng, tôi nghĩ tiểu thư cũng sẽ rất thích.

Tuy rằng không biết ý nghĩa của hoa cẩm chướng, nhưng Dương Thần vẫn biết ý nghĩa của hoa hồng, hắn không kìm nổi cười nói:

- Vú Vương, với tính cách của Nhược Khê, mua tặng cô ấy bó hoa không chừng cô ấy sẽ cảm thấy tôi nhàm chán tiêu tiền linh tinh mất.

Vú Vương mang vẻ mặt của người từng trải, khuyên:

- Cậu chủ, đã là phụ nữ thì đều thích hoa, tiểu thư cho dù ngoài mặt giả bộ không thích, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ rất vui, tôi ở bên tiểu thư từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ không hiểu tâm tư của tiểu thư sao?

Những lời này rất có lý, tuy cảm thấy mua hoa tặng bà xã vẫn hơi kỳ quái, nhưng Dương Thần quyết định sáng mai trước khi đến bệnh viện sẽ mua một bó, hoa hồng thì thôi, thật buồn nôn, mua cẩm chướng vậy.

Đúng lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.

Sáng sớm lại có ai đến gọi cửa?

Dương Thần tuy mới ở Long Cảnh Uyển một thời gian ngắn, nhưng nhờ vú Vương cũng biết được Lâm Nhược Khê rất ít xã giao, chỉ có vài chị em tốt cũng rất ít khi đến nhà, cho nên những người biết đến ngôi biệt thự này rất ít, chứ đừng nói là có khách đến.

Vú Vương bước nhanh ra cửa, nhìn vào camera cạnh cửa có phần tò mò, nhưng vẫn mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa là một đôi nam nữ, cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đeo một chiếc băng đô màu hồng nhạt trên tóc, nhìn rất xinh đẹp, đáng yêu, đôi mắt có phần ngây ngô, quyến rũ lay động lòng người. Cô mặc chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt, chiếc quần lửng trắng in hình hoạt hình lộ ra cặp chân thon dài trắng hồng, tôn lên cặp mông tròn trịa như cánh hoa, cô có dáng người của một cô gái đã dậy thì đầy đủ, xem ra không hợp lắm với khuôn mặt của cô.

Còn người thanh niên kia, sáng sớm đã đeo kính râm, mặc vest thắt cà vạt, vẻ mặt thận trọng, đi theo sau cô gái, nhìn qua đã biết là vệ sĩ của cô.

Dương Thần nhìn đánh giá, lập tức nhíu mày, thì ra là cô bé Đường Đường và anh chàng vệ sĩ ngốc Tiểu Dũng gì đó, đã lâu ngày không gặp.

Ngày đó hội Bát Kỳ Nhật Bản ra tay lại liên lụy đến Đường Đường, sau đó Hoa Vũ, một người trong Bát Bộ Chúng của Viêm Hoàng Thiết Lữ đến giúp đưa cô về, Dương Thần cũng không xen vào nữa. Dương Thần vốn cho rằng việc đã qua lâu rồi, cô bé kia nhận được một bài học sẽ không dám liên hệ gì đến mình nữa, không ngờ đột nhiên hôm nay mới sáng sớm cô đã đến trước cửa nhà!

Rõ ràng Đường Đường không chỉ không chịu buông tha hắn, lại còn đã biết vị trí của gia đình hắn!

- Xin hỏi vị tiểu thư này tìm ai vậy?

Vú Vương hòa nhã hỏi, thấy một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy, ai cũng nói năng nhỏ nhẹ.

Đường Đường cười ngọt:

- Cô à, cháu tìm Dương Thần có chút việc.

- Tìm cậu chủ nhà chúng tôi?

Vú Vương lại càng không hiểu cô gái này là ai, bà chắc chắn không cho rằng Dương Thần tìm phụ nữ bên ngoài, hơn nữa lại là cô gái nhỏ như vậy, Vú Vương vẫn là chưa nghĩ được đến tình huống này.

Đường Đường nghe thấy vú Vương gọi Dương Thần là “cậu chủ”, trong mắt ánh lên một tia dị thường, sau đó nhìn về hướng sau cánh cửa, thấy Dương Thần đang ngồi bên bộ bàn ăn Tây ăn sáng.

- Chú!

Đường Đường vui vẻ kêu lên, vẫy vẫy tay.

Dương Thần đột nhiên thấy rất kích động, tiểu yêu nữ này sao vẫn không buông tha mình, nhưng dù sao thì người ta cũng đối với mình rất thân thiết, không ai đánh kẻ tươi cười, Dương Thần đành đứng dậy đi ra hỏi:

- Sáng sớm đã đến đây làm gì?

Đường Đường cong môi lộ ra vẻ mềm mại nói:

- Lần trước suýt nữa thì cháu bị dọa chết, sau đó chú cũng chẳng gọi điện an ủi cháu, lâu ngày vậy cũng không liên lạc, cháu đến tìm chú không được sao?

- Chú không phải là bố cháu, sao có thể quan tâm nhiều việc của cháu được? Hơn nữa cũng không phải chú hại cháu.

Dương Thần trong miệng vẫn còn bánh mỳ chưa nhai hết, không kiên nhẫn nói.

Đường Đường thấy Dương Thần không muốn tiếp mình, bộ dạng vốn đang vui mừng giờ lại trong lòng tủi thân, cô dẹt miệng,hai mắt nước mắt lưng tròng.

Vú Vương thấy cô bé xinh đẹp làm ra bộ dạng này, trong lòng có một thứ tình cảm thương xót, nhỏ giọng khuyên giải nói:

- Cậu chủ, tiểu cô nương này chỉ là quan tâm cậu, cậu đừng nói vậy, cô bé sắp khóc rồi…

Khóc? Lúc trước lái xe Porsche đâm vào BMW của mình có thấy cô bé này khóc đâu! Dương Thần sẽ không cho là thật.

- Này, tiểu thư nhà chúng ta đặc biệt tới tìm anh, đó là phúc của anh, anh nói chuyện từ tế một chút!

Anh chàng Tiểu Dũng giận dữ nói.

Dương Thần mặc kệ gã, thấy bộ dạng như gặp cảnh khốn cùng của Đường Đường, hắn chỉ thấy trong lòng bực bội, tâm trạng vui vẻ cuối tuần bị phá hoại. Dương Thần thở dài một cái nói:

- Được rồi, đừng làm cái vẻ mặt đó nữa, nhìn cứ như bị đàn ông bỏ rơi vậy. Cháu nói xem rốt cuộc cháu đến đây làm gì?

Đường Đường phồng miệng, chiếc mũi đẹp xinh như ngọc hít hít, đôi mắt chờ mong nhìn Dương Thần, nói:

- Cháu… bố cháu muốn gặp chú.

- Bố cháu muốn gặp chú?

Dương Thần không hiểu gì cả, hỏi:

- Gặp chú làm gì, chú đã kết hôn rồi, bố cháu còn định tìm chú làm con rể sao?

Đường Đường khuôn mặt đỏ lên, lắc đầu nói:

- Không phải, vì lần trước nhờ chú cứu cháu, bố cháu muốn cảm ơn chú nhưng công việc bận quá, hôm nay đặc biệt mời chú đến gặp mặt.

Dương Thần hừ nhẹ nói:

- Bố cháu muốn cảm ơn chú, không phải chú muốn đi cảm ơn, sao lại muốn chú phải đến gặp ông ấy?

- Bởi vì…

Đường Đường vốn từ ít, có chút không nói nổi, không biết nói thế nào cho hợp.

Tiểu Dũng vẻ mặt kiêu căng nói:

- Anh đừng có cho mình là quan trọng! Lão gia nhà chúng tôi muốn gặp anh là phúc của anh. Người bình thường muốn còn không được gặp đâu!

- Rất xin lỗi, tôi là người bình thường, nhưng cũng không có hứng thú gặp ông ấy.

Dương Thần khoát tay, ra hiệu cho hai người đi về nói:

- Hôm nay tôi được nghỉ, lười đi ra ngoài, hai người cũng về đi, sau này đừng đến đây nữa.

Tiểu Dũng nghe vậy cơn tức giận lập tức dâng lên, mặt đỏ lên nói:

- Anh đừng có không biết điều! Tuy anh may mắn cứu được tiểu thư nhà chúng tôi một lần, nhưng cũng chỉ là trùng hợp! Lão gia nhà tôi rất nhân hậu mới bằng lòng gặp anh, anh cho rằng anh là ai? Thật sự cho mình là quan trọng à?!

Dương Thần ngáp một cái, trong lòng cũng không muốn tranh cãi với hắn, nói:

- Hai người đi về đi, tôi còn phải ăn sáng tiếp.

Đường Đường thấy Dương Thần định đóng cửa, lập tức tiến lên hai tay ôm lấy eo Dương Thần, lo lắng hô:

- Chú đừng như vậy! Cháu… bố cháu thật sự muốn gặp chú, nhưng không tiện đích thân đến đây… cho nên… cho nên…

- Cho nên cái gì?

Dương Thần thấy bộ dạng cô bất lực như vậy cũng không nỡ quá nhẫn tâm.

- Cho nên chú đi gặp bố cháu có được không? Coi như cháu cầu xin chú, từ nhỏ đến lớn cháu chưa cầu xin ai, vì cháu thích chú nhất nên mới cầu xin chú…

Đường Đường nhỏ giọng cầu xin, trong đôi mắt sáng trong suốt có một giọt sương, dáng vẻ tội nghiệp khiến người ta thương tiếc.

Có hai điều khiến Dương Thần không thể chịu nổi, một là nước mắt vô tội của cô gái, thứ hai là… tạm thời không nghĩ tới.

- Cháu khẳng định là không diễn trò chứ? Sao lại giống bông hoa trắng mới nhận một giọt sương trên vách núi vậy? Thật không giống cháu chút nào.

Dương Thần buồn rầu sờ sờ đầu.

Vẻ mặt Đường Đường càng thêm lay động lòng người, sắp biến thành chiếc bánh gạo trắng nhân vừng, ngập ngừng nói:

- Chú, xin chú đi theo cháu một chuyến đi, nếu chú không chịu đi, bố cháu nhất định sẽ cho là cháu đã làm chuyện gì xấu khiến chú giận, có khi lại còn cấm túc cháu, không cho cháu tiền tiêu vặt, một mình cô đơn ở nhà…

Vú Vương đứng cạnh cảm động khóc, đẩy đẩy Dương Thần nói:

- Cậu chủ, cô bé đáng thương vậy, cậu đi cùng cô bé một chuyến cũng không phải là chuyện lớn, người nhà người ta cũng sẽ không phiền đâu?

Đến vú Vương cũng nói vậy, Dương Thần cũng ngại để Đường Đường khóc trước mặt mình, đành gật đầu nói:

- Được rồi, đi theo cháu vậy , đừng làm vẻ mặt này nữa.

Đường Đường vừa nghe vậy, khuôn mặt khóc lóc lúc nãy nháy mắt rạng rỡ hẳn lên như ánh mặt trời, dường như sự u ám vừa rồi đã trở thành hư không, đôi má lúm đồng tiền lộ ra vẻ trong veo mê người, cô ôm cánh tay Dương Thần nói:

- Cháu biết chú tốt nhất mà! Nhất định sẽ đi với cháu mà!

Cái vẻ mặt này, làm gì có vẻ đáng thương ở đâu chứ! Đúng là tiểu yêu tinh!

Dương Thần rốt cục ý thức được chính mình còn non kém, đến một cô bé không biết đã trưởng thành chưa cũng có thể lừa được mình rồi!

Bị lừa rồi!

Đưa Đường Đường tới đây là một chiếc xe Audi A8 màu đen, nhìn qua là biết xe này đã được trang bị thêm, Dương Thần liếc mắt một cái là tin chắc cả xe này đã được thiết kế chống đạn, xem ra bố của Đường Đường cũng lo sợ.

Tiểu Dũng ngồi ở ghế lái phụ, Dương Thần và Đường Đường ngồi phía sau.Hai chiếc xe Passat màu đen có rèm che hai phía trước sau, bên trong cũng ngồi vài tên vệ sĩ áo đen.

Dương Thần có chút kinh ngạc, xem ra gia đình Đường Đường chắc chắn không phải giàu có bình thường, đội vệ sĩ liều mạng như vệ sĩ của nguyên thủ quốc gia của một số nước nhỏ, chắc chắn là sợ bị bắt cóc hay đột kích.

Nhớ đến lúc trước ở trung tâm nghĩ dưỡng Phong Lâm, Chu Đông Thành có nói là gã chỉ thị tập kích, Dương Thần cười ngất, những biện pháp đó là cần thiết, dù sao Chu Đông Thành cũng là đại biểu của Đông Hưng, có thể khiến hoàng đế thế giới ngầm ở khu Đông Đông Hải tự mình phái người đi, mâu thuẫn như vậy cũng đủ gây sức ép cho người khác.

Ba chiếc xe đi ra khu nội thành Trung Hải, hướng tới đoạn đường ven biển phía Đông Nam Trung Hải, đi mãi đến khu biệt thự sát bãi biển mới từ từ dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.