Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 62: Chương 62




- Được rồi được rồi, đừng giận tôi nữa, lời tôi nói đều là thật là thật đó, bản thiết kế đó, là tôi thiết kế cho công ty của ba, nhưng không biết, từ khi nào đã bị Mặc Lan lấy đi, còn trở thành bản thảo thiết kế của công ty mình, sau khi tôi phát hiện, tìm chị ta để nói chuyện, nhưng chị ta không thừa nhận, còn quay lại vu cáo tôi…

- Mặc Thiệu Đình, anh cũng nói câu gì đi chứ.

Đường Lạc Lạc dùng hết mưu mẹo, khiến Mặc Thiệu Đình để ý đến cô, nhưng anh cứ ngồi yên ở đó, mắt không chuyển hướng, bất luận thế nào cũng không chịu khuất phục.

- Anh không phải câm rồi chứ?

Đường Lạc Lạc nhụt chí nằm dài lên ghế:

- Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn chưa được sao, tôi biết chuyện này đã mang rắc rối cho anh, xin lỗi.

Cô gái đáng thương kéo lấy tay áo của Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm như đáy biển, khó có thể nhìn thấu.

- Đường Lạc Lạc, cô có biết, lúc trước luôn có một tài xế thay tôi lái xe, bản thân tôi rất ghét việc lái xe, tôi thấy, đó là một công việc lặp lại vô nghĩa, đúng là lãng phí tính mạng của tôi.

- Hả?

Đường Lạc Lạc ngước mắt nghi ngờ, cái này có liên quan gì đến những lời vừa nãy?

Mặc Thiệu Đình có phải giận đến ngu muội luôn rồi?

- Nhưng từ khi gặp cô, tôi lần nào cũng đích thân lái xe.

Bên mép Mặc Thiệu Đình, lộ nét cười dịu dàng ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.

- Vì khi đón cô về nhà, trong xe chỉ có hai chúng ta, không còn người thứ ba, khoảng thời gian ở cùng cô, tôi cảm thấy đó là một trong những thời khắc đẹp đẽ hiếm hoi của cuộc đời, tôi rất trân trọng.

Đường Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt cảm động, nhẹ nhàng nói.

- Tiểu ca ca…

- Tôi rất trân trọng từng phút giây được ở bên cạnh cô, đồng thời vì những điều này, cố gắng thay đổi bản thân, nhưng còn cô thì sao? Đường Lạc Lạc, tôi giận không phải vì cô bị nghi ngờ ăn cắp bản thiết kế của công ty, tôi đều tin từng lời cô nói, nếu không tôi sẽ không cho cô cơ hội rửa sạch tội danh, nhưng chuyện này đã xảy ra lâu như vậy, sao ngay từ đầu cô không nói cho tôi biết?

Mặc Thiệu Đình nắm lấy cằm của Đường Lạc Lạc, ánh mắt như đang đi săn, tràn ngập tính công kích và xâm lược sẵn sàng bùng phát, giống như muốn nhìn xuyên thẳng người cô.

- Gặp khó khăn, phản ứng đầu tiên không phải đến tìm tôi, mà là tự mình làm rối tung lên, tôi rất giận, thật sự rất tức giận.

- Tôi…

Đường Lạc Lạc cứng họng, trong lòng vốn có chút áy náy, bây giờ đã hổ thẹn đến không tưởng tượng được.

Nếu như ngay từ lúc đầu, Đường Quý Lễ yêu cầu cô đi lấy cắp bản thiết kế của nhà họ Mặc, cô lập tức nói với Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình nhất định sẽ giúp cô nghĩ cách, có lẽ chuyện cũng không thành ra thế này.

Nhưng bản thân lại tự cho mình thông minh, làm ra một bản thiết kế, để Mặc Lan có cơ hội, còn cô bây giờ toàn lời ra tiếng vào, cũng không nói rõ nữa.

Đường Lạc Lạc cảm thấy bản thân, đúng là tự tìm chỗ chết.

- Vậy… Vậy tôi sai rồi, anh muốn sao để không giận tôi nữa đây?

Đường Lạc Lạc chớp chớp đôi mắt lấp lánh, đồng tử trong veo như hồ nước, phản chiếu lại hình ảnh của Mặc Thiệu Đình.

- Tôi muốn có chút bồi thường.

Mặc Thiệu Đình cười hư hỏng, khiến cho nét mặt tinh xảo càng thêm vài phần gian ác, nhướng người lại gần, anh vây lấy Đường Lạc Lạc trong phạm vi của mình, một tay ôm lấy vòng eo cô, nhẹ nhàng cắn một cái lên chiếc tai trắng trẻo của cô.

- Chẳng hạn như, ở trên xe…

Đường Lạc Lạc cảm thấy toàn bộ máu huyết trong người, chốc lát xông thẳng lên não, ong một tiếng, đầu óc liền trống rỗng.

Cái tên này, cái tên này!

Vừa mới cảm thấy áy náy với hắn ta muốn chết!

Cảm thấy anh ta là một người tốt!

Còn cảm thấy hình tượng anh ta thật to lớn!

Chưa được bao lâu, đã lộ ra đuôi sói của anh, à không, bộ mặt thật của con sói xám!

- Lưu manh!

Đường Lạc Lạc bĩu môi chống đối.

- Tôi còn tưởng anh thật sự nổi giận rồi! Tên lừa đảo!

- Tôi thật sự nổi giận rồi đó.

Mặc Thiệu Đình vẻ mặt vô tội, gương mặt cực kì lừa tình, để anh ta nói gì cũng đều như thật vậy.

- Vì vậy, đặc biệt cần đến vợ đại nhân giúp tôi nguôi nguôi giận…

- A… Đi ra…

Đường Lạ Lạc dùng cả chân tay, muốn đẩy con sói xám đang vồ tới ra khỏi người, nhưng quanh người đều bị người đàn ông toàn tính xâm lược vây lấy, không gian trên xe càng hẹp lại, hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Ánh mắt Mặc Thiệu Đình âm u lại mê hoặc, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào nút áo của Đường Lạc Lạc, cái cảm giác da thịt chạm vào lưỡi, cả người Đường Lạc Lạc tê dại, trong lúc trên dưới thất thủ thì…

Một tiếng reo điện thoại không biết điều vang lên.

Cơ thể Mặc Thiệu Đình dừng lại, thật sự bực bội đến đỉnh điểm, mắt nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trước mặt, hai má ửng hồng, cực kì hợp khẩu vị… lại ngay chính lúc này, tên nào không biết điều gọi cho anh!

Đường Lạc Lạc như nắm được cọng rơm cứu sinh, vội mở to mắt, đỏ mặt khuyên nhủ Mặc Thiệu Đình.

- Anh mau nghe đi, nghe điện thoại đi, không chừng có chuyện gì quan trọng, không chừng là Mặc Lan gọi đến! Biết đâu rất có ích, mau nghe mau nghe!

Nhìn vẻ mặt gặp được cứu tinh của cô, Mặc Thiệu Đình vừa hận vừa yêu, xoay người cắn mạnh vào môi Đường Lạc Lạc.

- Cô gái nhỏ, sớm muộn gì cô cũng không thoát được đâu!

Bây giờ mới thẳng người, ngồi vào ghế lái.

Đường Lạc Lạc vội vàng chỉnh lại quần áo đã bị Mặc Thiệu Đình chà xát đến không ra gì, hô hấp từ từ bình ổn trở lại, nhịp tim cũng trở lại bình thường.

Mặc Thiệu Đình lấy điện thoại, lướt mắt qua người gọi đến, nhìn Đường Lạc Lạc sắc mặt phức tạp.

- Là Lâm Uyển Du.

Lại là Lâm Uyển Du…

Đường Lạc Lạc trong lòng chửi thầm, cái cô Lâm Uyển Du sao có thể xuất hiện khắp nơi như vậy, đúng là keo con chó chuyển thế, tinh thần miệt mài bám dính này nếu dùng vào việc khác, chỉ sợ bây giờ đã lấy được cả đống kỉ lục Guinness thế giới rồi.

Mặc Thiệu Đình nhìn thất Đường Lạc Lạc không vui, không nghĩ gì nhấn nút mở loa, giọng nói nũng nịu của Lâm Uyển Du, lập tức ngập vào trong xe.

- Thiệu Đình… em là Uyển Du, em biết chuyện lần trước anh có hiểu lầm với em, nhưng sao anh nhẫn tâm như thế, cứ không để ý tới em, em đến công ty tìm anh, còn bị người khác cản lại, em đến nhà anh, anh lại tránh né không gặp, khoảng thời gian đó em thật sự rất nhớ anh…

Mặc cho Đường Lạc Lạc chỉ là Mặc phu nhân trên danh nghĩa, vả lại lúc nào cũng nhắc nhở bản thân sớm có ngày sẽ rời khỏi Mặc Thiệu Đình, nhưng nghe những cô gái khác bày tỏ với chồng mình, còn nũng nịu như thế.

Huống chi cô gái này, mấy lần muốn đẩy cô vào hố lửa…

Đường Lạc Lạc đảo mắt, giọng nói nhẹ nhàng tiếp lời Lâm Uyển Du.

- Mấy ngày nay không gặp, cô đã rất nhớ anh ấy sao?

Trên đời này rất nhiều đàn ông chưa kết hôn, Lâm Uyển Du sao lại nghĩ không thông, bám lấy Mặc Thiệu Đình đã kết hôn rồi chứ?

Nhớ chồng của người khác, rất vui sao?

Đường Lạc Lạc thật sự rất khó lí giải loại khoái cảm này.

Lâm Uyển Du đối diện quả nhiên không nghĩ đến Đường Lạc Lạc lại ở bên cạnh Mặc Thiệu Đình, lập tức im lặng, trong lúc Mặc Thiệu Đình chuẩn bị tắt máy, Đường Lạc Lạc cũng cảm thấy Lâm Uyển Du muốn rút lui, giọng nói làm bộ của Lâm Uyển Du lại vang lên.

- Lạc Lạc, cô cũng ở đó. Thật tốt quá, tôi nghĩ lúc trước, giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tôi đối với những chuyện mình từng làm, cũng vô cùng áy náy, nếu như có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt được không? Cô sẽ không nhỏ mọn, không cho tôi một cơ hội chứ? Ngay lúc này luôn, được không? Tôi ở tiệm cà phê Bestti đợi hai người, nhất định phải đến đó, được không?

Đường Lạc Lạc nhếch miệng, Lâm Uyển Du hôm nay muốn giở trò gì, bình thường đối với mình đều nghênh ngang kiêu ngạo, hôm nay đổi tính rồi, lại còn nhận lỗi…

Không đúng, cô ta là đang đổi chiến thuật!

Hình tượng cô chủ cao cao tại thượng trước kia, rõ ràng Mặc Thiệu Đình không nghe theo, bị từ chối vài lần, lần này chuẩn bị đi theo hướng giả vờ yếu đuối nữa rồi!

Aaa, kẻ địch quá gian xảo!

Phải nói diễn xuất của Lâm Uyển Du như giở trời, lần đầu Đường Lạc Lạc gặp cô đã lĩnh giáo qua rồi, cô ta đổi tính như vậy, rõ ràng càng dễ đối phó hơn.

Nghe những lời nói đó.

- Cô sẽ không nhỏ mọn, không cho tôi một cơ hội chứ?

Mình không cho cô ta cơ hội, thì là nhỏ mọn, là lòng dạ hẹp hòi sao!

Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong lòng mình có cả ngàn con ngựa cỏ bùn điên cuồng gào thét, Lâm Uyển Du bây giờ nhất định ước gì mình từ chối gặp mặt cô ta, rồi tiếp tục giả vờ đáng thương vô tội, mình sẽ để cô ta được như ý sao?

Tất nhiên không thể!

Mặc Thiệu Đình chau mày, vừa muốn dứt khoát từ chối Lâm Uyển Du, đã nghe Đường Lạc Lạc rất tự tin trả lời.

- Được thôi, vậy chúng ta một lát nữa sẽ qua đó, không gặp không về nhé em Uyển Du.

Nói xong, liền giơ tay nhanh gọn nhấn tắt máy.

Mặc Thiệu Đình bối rối, không hiểu Đường Lạc Lạc đang giở trò gì.

- Cô còn muốn gặp cô ta sao? Không phải rất ghét cô ta sao?

Sự hãm hại và chống đối của Lâm Uyển Du đối với Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình đều thấy, lý do trì hoãn không trừng phạt Lâm Uyển Du, một là niệm tình Lâm Uyển Du cùng nhau lớn lên, hai là Lâm gia đang trong thời rạng danh, không dễ ra tay, thứ ba là La Nhã vừa về nước, Lâm Uyển Du rất được La Nhã yêu thích, cực kì không tiện ra tay.

Nhưng dù có như thế, tình cảm anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên cùng Lâm Uyển Du, cũng đã phai mờ chín phần mười rồi.

Vì vậy mấy ngày nay, chỉ cần Lâm Uyển Du đến tìm anh, Mặc Thiệu Đình né dược thì né, có thể tránh không gặp thì tránh không gặp, vậy mới khiến thái độ Lâm Uyển Du chuyển đổi một trăm tám mươi độ.

- Đi đi đi, người ta nhớ anh như thế, sao lại không đến gặp, đây không phải khiến trái tim thiếu nữ của người ta tan vỡ hay sao?

Đường Lạc Lạc nhếch mày, vỗ vai Mặc Thiệu Đình.

- Tài xế riêng của tôi, lái xe nào!

Mặc Thiệu Đình:…

Nha đầu này càng ngày càng kiêu ngạo rồi, có được xem là do anh chiều hư không?

Nhưng bộ dạng kiêu ngạo này, sao anh lại thích như thế?

Vừa đạp ga xe, chiếc Ferrari phi nhanh trên đường.

Đường Lạc Lạc trong miệng lầm bầm, ra sức mắng chửi Lâm Uyển Du.

- Tưởng tôi không dám đi sao? Tưởng tôi sẽ từ chối sao, đừng hòng!

Mặc Thiệu Đình cười hì hì, hít hít mũi.

- Lạc Lạc à, cô có ngửi một mùi gì đó rất nồng không?

Đường Lạc Lạc ngửi ngửi, lắc đầu.

- Không ngửi thấy mùi gì?

- Mùi giấm.

Mặc Thiệu Đình nhịn cười.

- Một mùi giấm rất nồng đó.

- Ai nói vậy?

Đường Lạc Lạc cảm thấy thẹn quá hoá giận.

- Tôi nói cho anh biết, đợi người mẹ đại nhân của anh vừa đi, tôi sẽ ly hôn với anh đó, anh đừng có mà đắc ý, vẻ mặt của anh là gì đây, Mặc Thiệu Đình! Không được cười nữa!

Mặc Thiệu Đình không nhịn được cười, lấy điện thoại, mở Weibo của mình ra, đưa đến trước mặt Đường Lạc Lạc.

- Tôi nói cô đúng là lười biếng, tên tài khoản Weibo cũng không chịu đổi cái mới, Đường Lạc Lạc?

Đường Lạc Lạc cầm lấy điện thoại, nhìn thấy bình luận của mình, lập tức xấu hổ nói không nên lời, lẩm bẩm thêm một câu.

- Tôi nói không sai mà, anh vốn dĩ đã kết hôn, đây là tôi không mang chút tình ý tư nào cả, đang phổ cập kiến thức cho họ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.