Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 29: Chương 29: 26 : "đủ Rồi!! Trần Thiên Quân!! Anh Đừng Cố Níu Kéo Nữa!! Tôi Đã Không Còn Yêu Anh Như Xưa!! Tất Cả Vĩnh Viễn Là Quá Khứ Rồi!!"




- “Sáng ngày hôm sau, cô thức dậy sớm với tâm trạng không thể nào diễn tả được. Cô cȧm thấy rất khó chịu khi phải nghĩ tới việc phải đi đến bệnh viện gặp anh ta. Cô bước xuống giường vào wc làm vscn, chuẩn bị mọi thứ xong, cô đi xuống lầu đi vào phòng bếp thì thấy Vy đã đợi cô. Cô cảm thấy hơi lạ vì mới hôm Vy không hề thức dậy sớm cả, cô đi đến hỏi “

- “Vy!! Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy??Chuyện lạ nha!!”

- “Gì chứ??“. “Bộ tớ dậy sớm lạ lắm sao. Tớ thấy bình thường mà!!“. Vy nhăn mặt nhìn cô

- “Ừ“. “Đúng rồi!! Rất không bình thường!! Mỏi ngày lúc nào cũng là tớ đánh thức cậu dậy nga!! Hôm nay chắc sẽ có mưa lớn đây!! Hihii!!“. Cô trêu chọc Vy

- “A!!. Con nhỏ này!!. Cậu có phải bạn tớ không vậy?? Sao lại nói tớ vậy hả??“. Vy la oai oái nhìn cô không vui nói

- “Ể”!! Tớ chỉ nói sự thật thôi mà!!. Bộ không đúng sao??“. Cô cười cười nhìn Vy

- “Xí!! Đó là vì hôm nay tớ sẽ đi gặp khách hàng mà nên phải dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ trước chứ!!“. Vy bĩu môi nói

- “A!!. Cậu không nói tớ cũng quên mất!! Đúng rồi hôm nay cậu phải đi gặp khách hàng mà!!“. Nghe Vy nói cô nhớ đến ngày hôm qua đã bàn bạc trước

- “Cậu đó!! Sao lại quên chứ?? Thế cậu có nhớ hôm nay phải đi gặp tên mặt đen đó không??“. Vy nhìn nói

- “Ừ“. “Nhớ!! Hôm nay tớ nhất định phải kết thúc chuyện giữa tớ và anh ta!!“. Cô gật đầu nói

- “Được rồi!! Bây giờ chúng ra ăn sáng trước rồi cậu đi gặp anh ta cũng không muộn!!“. Vy nghe giọng nói của cô cũng biết cô rất khó chịu khi nhắc đến tên mặt đen đó. Cô không nói nhiều chỉ “gật đầu”đầu rồi bắt đầu ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, cả 2 nàng đi ra gar để xe, kêu Eric chở cô đến bệnh viện còn Vy thì gặp khách hàng ở nhà hàng phương đông. Đến nơi, cô.bước xuống xe đi vào bệnh viện, cô nhìn thấy y tá liền đi đến hỏi thăm phòng của anh

- “Cô y tá!! Cho tôi hỏi phòng bệnh của Trần Thiên Quân ở đâu vậy??”

- “Vâng!! Phòng của Trần tổng ở phòng đặc biệt 202“. Y tá nghe cô hỏi liền trả lời

- “ Tôi biết rồi!! Cảm ơn cô“. Cô gật đầu cười rồi đi đến phòng của anh. Đến nơi, cô không vào liền mà gõ cửa “cốc....cốc....“.

- “Ai vậy??“. “Vào đi!!“. Anh đang nằm nghỉ ngơi nghe tiếng gõ cửa thì nhàn nhạt lên tiếng.

- “Chào anh!!” Cô bước vào lạnh nhạt nói

- “Nghe thấy giọng nói của cô thì anh liền mở mắt xoay người qua nhìn cô cười lên tiếng”

- “Ngọc nhi!! Là em sao?? Em đến rồi!! Em có biết là anh vẫn chờ đợi em không?? Anh rất là nhớ em!! Từ sau ngày hôm đó, không gặp được em anh thật sự rất rất nhớ em!!. Ngọc nhi!! Anh đưa tay ra muốn nắm tay cô nhưng cô lại nhanh chóng tránh thoát, đáy mắt tràn đầy chán ghét, lạnh lùng lên tiếng

- “Tôi đến đây không phải để nghe anh nói nhảm đâu, đừng có tự đánh giá bản thân mình cao như vậy!!. Cầm lấy và xem rồi ký vào!!“. Cô đưa cho anh tập hồ sơ, liếc nhìn anh rồi xoay người đi chỗ khác

- “Cái này là gì vậy Ngọc nhi?? Em đưa anh làm gì??“. Anh nhìn nó rồi hỏi cô

- “Anh hỏi nhiều quá làm gì?? Chẳng phải mở ra rồi sẽ biết à!!“. Cô không nhìn anh lạnh nhạt lên tiếng

- “Anh nhìn cô, vẻ mặt cô đơn, mím chặt môi,mở hồ sơ ra lấy tài liệu ra nhìn thấy trên đó ghi dòng chữ “ĐƠN THOẢ THUẬN LY HÔN“. Tay anh rung rung không thể tin nhìn cô, đau khổ nói

- “Tại sao?? Ngọc nhi!! Sao lại em muốn rời xa anh như vậy?? Em không thể cho anh một cơ hội sao??”

- “Cơ hội?? Hừ!! Đã từng có nhưng anh lại để vụt mất rồi !! Hai năm sống cùng anh, anh đối xử với tôi như thế nào?? Anh có nhớ không hả??“. Cô hừ lạnh nhếch môi nói

- “Ngọc nhi!! Chỉ cần em cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ bù đắp tất cả cho em!! Hãy tha thứ cho anh có được không?? Anh thật sự không muốn mất em!! Em muốn làm gì anh cũng được. Mắng anh, đánh anh cũng được nhưng xin em đừng rời xa anh có được không?? Ngọc nhi. Anh không thể không có em!!“. Anh cất giọng thê lương, đau đớn nhìn cô

- “Anh sẽ đợi!! Đợi đến khi nào em tha thứ cho anh!!”

- “Hừ“. Đủ rồi!! Trần Thiên Quân!! Đừng cố níu kéo nữa!! Tôi đã không còn yêu anh như xưa!! Tất cả vĩnh viễn đã là quá khứ rồi!!“. Con người màu tím lạnh lẽo vô hồn không chút tình cảm nhìn thẳng anh gằn từng chữ nói

- “Không!! Anh không tin!! Anh sẽ không bao giờ đồng ý kí vào đơn ly hôn đâu!!“. Anh khó khăn lên tiếng, không tin vào những lời cô vừa nói

- “ Đủ rồi!! Trần Thiên Quân!!“. “Bây giờ anh muốn như thế nào mới buông tha cho tôi đây?? Tôi đã nói rõ với anh tôi đã không còn yêu anh nữa sao cứ cố níu kéo chi cho thêm mệt mà thôi, anh nghe rõ chưa??“. Giọng cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng lạnh lẽo

- “Ngọc nhi!! Anh biết!! Anh có nói gì em cũng không tin. Năm năm trước anh đã làm em tổn thương, anh biết anh có nói gì em cũng không tin nhưng bây giờ em không thể phủ nhận tình yêu của anh. Anh yêu em là sự thật. Anh là thật lòng muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm khi xưa của anh cho em mà thôi. Cầu xin em, cho anh thêm một cơ hội, một cơ hội cuối cùng có được không?? Anh khàn giọng nói.

- “Haaa!! Anh có biết bây giờ nhìn anh rất đáng thương lắm không?? Tôi thật không ngờ loại người như anh- Tổng giám đốc lãnh khốc vô tình lại đi cầu xin người khác đấy“. “Hừ“. Cô nhìn anh cười mĩa mai

- “Ngọc nhi!!..... Anh khổ sở nhìn cô muốn nói nhưng lại bị cô cắt ngang

- “Anh câm đi!! Tôi không muốn tiếp tục lằng nhằng với anh nữa!! Tôi muốn anh kí tên vào đơn ly hôn như vậy thì tôi và anh không cần thiết phải ra tòa nữa, tôi không muốn tốn thời gian quá nhiều vì mấy chuyện này, anh nghe chưa??“. Cô thờ ơ lên tiếng cũng không quay lại nhìn anh

-”Ngọc nhi!! Em đừng như vậy!! Xin em đừng đối xử với anh như thế!!“. Anh khó khăn bước xuống giường tiến đến muốn nắm tay cô nhưng cô lại tránh xa như sợ đụng phải vi khuẩn vậy. Hai tay cứng ngắc giữa không trung anh bi thương nhìn cô.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.