Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 119: Chương 119




Editor: Vy Vy 1505

Cha vợ con rể mới ra lò đạt thành ý kiến nhất trí, chuyện đầu tiên phải làm chính là xử lý xác chết của Ngụy Vương.

Chuyện này không thể giấu diếm không báo, cũng may hiện giờ thân ở chiến trường, có một ít không gian linh hoạt để thao tác.

Thừa dịp thi thể Ngụy Vương còn ấm, Anh Quốc Công vội vàng mang tới một thanh loan đao thu được từ Thát Đát, rút ra chủy thủ, lập tức dùng loan đao hung hăng chọc vài lần, nhiều lần xỏ xuyên qua ngực.

Chủy thủ nhẹ mà mỏng, lưỡi dao nhỏ hơn loan đao nhiều, như vậy hung mãnh đâm vài cái, mặt ngoài vết thương ban đầu đã không thể phân biệt.

Anh Quốc Công giết địch vô số, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa máu Ngụy Vương chưa đọng lại, ngụy trang như vậy nhìn thật không có sơ hở.

Sau đó, Anh Quốc Công lại sai tâm phúc lặng lẽ tiếp cận quân doanh Thát Đát, điệu thấp khiêu khích, hai bên giao chiến phạm vi nhỏ trong bóng đêm hơn nửa canh giờ.

Sau đó, quân doanh Đại Chu liền truyền ra tin tức Ngụy Vương bất hạnh bị quân địch giết hại.

Vốn dĩ, Anh Quốc Công và Trần Vương còn có chút lo lắng. Tuy tin tức kéo dài một lúc lâu, để mơ hồ thời gian Ngụy Vương tử vong, ngụy trang cũng đúng chỗ, nhưng đám người Hoắc Xuyên, Trương Vi Thắng cũng không phải dễ lừa gạt.

Cũng may, chuyện thuận lợi ngoài dự đoán, đám người Hoắc Xuyên suốt đêm thương nghị kế hoạch tác chiến, thời gian phi thường gấp, vội vàng lại đây nhìn một mắt, liền trở về.

Người thân hy sinh ở chiến trường, nên lập tức tiến hành khâm liệm, hơn nữa xuất phát từ tâm lý của Trần Vương, quan tài của Ngụy Vương hưởng thụ đãi ngộ như tướng lãnh bình thường, trước tiên để ở Kế Châu.

Đây là bởi vì, hai người “bi thống” quyết định, lấy đại chiến làm trọng, đợi đại thắng mới vận chuyển quan tài về kinh thành.

Ngụy Vương tự mình lên chiến trường, nói vậy cũng hy vọng tận mắt nhìn thấy Thát Đát đại bại. Hơn nữa vì tránh cho Hoàng hậu quá độ bi thương, lại không có người bên cạnh an ủi, tin tức hắn chết trận cũng tạm thời giấu.

Dù sao, Ngụy Vương phi mang thai, mà thai vị lại vô cùng không ổn, lỡ như truyền tin không xử lý thỏa đáng, con mồ côi từ trong bụng mẹ sợ là giữ không nổi.

Trần Vương là bào đệ của Ngụy Vương, tuyệt đối không cho phép việc này phát sinh.

Lý do cuối cùng thực chính đáng, hơn nữa Hoắc Xuyên được chủ tử phân phó, đi đầu thái độ ngầm đồng ý, vì thế, liền không có người đưa ra dị nghị.

Anh Quốc Công Trần Vương thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà, chuyện thật sự thuận lợi như vậy, không một người ngoài biết sao?

Đáp án đương nhiên không phải.

Trên thực tế, Cao Húc sớm đã nhận được tin báo, tuy không biết chi tiết trong doanh trướng Trần Vương xảy ra việc gì, nhưng ẩn ẩn có thể đoán tám chín phần.

“Việc này không cần để ý nhiều, để Trần Vương làm chủ là được.”

Đại Chu Thát Đát vài lần giao phong, lần này nghỉ ngơi chỉnh đốn thời gian tương đối dài hơn, chỉ sợ một hồi đại chiến xưa nay chưa từng có đã ấp ủ gần hoàn thành.

Đối đầu kẻ địch mạnh, Cao Húc cũng không có quá nhiều nhàn hạ phản ứng đôi huynh đệ này, kiềm chế đối phương, không cho nhóm người này lăn lộn ra chuyện xấu, nhiễu loạn chiến cuộc, vậy là được.

“Mặt khác, truyền tin Hoắc Xuyên, Trương Vi Thắng, nhiều hơn lưu ý Mục Hoài Thiện.”

So với Trần Vương, Anh Quốc Công, hắn càng cảnh giác Mục Hoài Thiện hơn, dù gì người này có dũng có mưu, còn có binh mã thân tín, thường làm việc người ta không ngờ tới.

Cẩn thận dặn dò, lại xử lý xong đống lớn việc quân chính quan trọng, trời đã tối đen, Cao Húc gác bút, xoa xoa ấn đường, lúc này mới đứng dậy về phòng ngủ.

Dĩ vãng mẹ con Kỷ Uyển Thanh chưa tới, cơ bản hắn đều nghỉ ở thư phòng, nhưng hiện giờ cho dù trễ cỡ nào, hắn vẫn sẽ về phòng.

Vào nội thất, Kỷ Uyển Thanh mới vừa dỗ dành con trai ngủ, Cao Húc tiếp nhận An nhi, tiểu tử này đã hơn hai tháng, càng thêm trắng nõn bụ bẫm, ngủ ngon lành, khóe miệng phấn nộn không quên phun bong bóng.

Hắn mỉm cười, tiếp nhận khăn ấm thê tử đưa qua, cẩn thận chà lau sạch sẽ khóe miệng cho con trai, tự mình đưa về thứ gian.

Phu thê rửa mặt xong, nằm trên giường, hắn liền báo tin tức này cho thê tử: “Ngụy Vương đã chết, chờ đến ngày khải hoàn hồi triều, quan tài mới có thể đưa trở về kinh thành.”

“Cái gì?”

Kỷ Uyển Thanh là khiếp sợ, tuy nàng hận cực bọn người đầu sỏ gây tội làm cho phụ huynh chết trận, thậm chí hận không thể bắt đối phương đền mạng, nhưng nàng vẫn biết thân phận các hoàng tử bất đồng, thống soái tham chiến sẽ không để cho bọn họ gặp nguy hiểm.

Hoàng tử muốn chết trận cũng không phải chuyện thực dễ dàng.

Đang êm đẹp, sao Ngụy Vương lại chết, hắn không phải có nhạc phụ Anh Quốc Công chăm sóc sao?

Hơn nữa đường đường một hoàng tử, sao không có lập tức đưa quan tài về kinh, đây là muốn giấu tin tức sao?

“Ngụy Vương là Trần Vương tự tay giết chết, sau đó Trần Vương và Anh Quốc Công đạt thành ý kiến nhất trí, liền truyền ra tin tức Ngụy Vương chết trận.”

Cao Húc hơi cong môi mỏng, giơ lên ý cười châm chọc nói: “Ước chừng, sau khi Trần Vương hồi kinh, sẽ nạp tiểu thư Anh Quốc Công phủ vào vương phủ.”

Đương nhiên, việc kể trên phải đợi đến khi gió êm sóng lặng.

Hắn tính toán hồi kinh liền vạch trần chuyện năm đó thông đồng với địch, chỉ sợ, Trần Vương không thể được như ý nguyện.

Kỷ Uyển Thanh lặng im, đệ đệ giết ca ca, là bởi vì ở trong mắt không ít người, cái gọi là người thân so ra kém xa ích lợi bản thân.

Ngụy Vương đã chết, Tần Thải Lam thành quả phụ, nếu là lúc vừa bắt đầu, có lẽ nàng sẽ tiếc hận vì đối phương, dù sao con dâu hoàng gia không dễ làm, một khi nam nhân không còn, chú định phải thủ tiết, cả đời bị trì hoãn.

Chính là trải qua đủ loại không hài hòa, đối với người bạn cũ ngày xưa, Kỷ Uyển Thanh chỉ còn lại chán ghét, kinh ngạc một lát liền bỏ qua.

Nàng càng đau lòng chính mình nam nhân.

Hơn một tháng nay Cao Húc phi thường lao lực, quân vụ triều vụ ôm đồm, đại chiến cần thời khắc chú ý, trời chưa sáng liền thức dậy, đêm khuya mới về, mặc dù tuổi trẻ lực thịnh, khuôn mặt tuấn tú cũng khó nén mệt mỏi.

Kỷ Uyển Thanh xoa ấn đường hắn, lại tinh tế xoa ấn hai bên trán, quan tâm nói: “Đêm đã khuya, chàng mau nghỉ ngơi đi.”

“Lần sau, nàng không được chờ cô, bản thân nghỉ ngơi sớm đi.” Mặc dù nàng không nghe lời, hắn cũng phải nhiều lời mấy lần.

Tay nghề của Kỷ Uyển Thanh là năm đó chuyên môn học tập, dùng khi làm nũng với cha, lực đạo vừa vặn thích hợp, huyệt vị cũng chuẩn, phần đầu Cao Húc thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ thê tử nhu tình.

“Thanh Nhi.”

Xoa ấn đại khái thời gian một chén trà nhỏ, hắn e sợ thê tử mỏi tay, liền cầm tay nàng, cũng nhẹ giọng nói: “Trận đại chiến này đã giằng co hơn một tháng, bên ta và Thát Đát vài lần chiến đấu kịch liệt, đã ấp ủ sắp hoàn thành.”

Đại khái thực mau, liền sẽ bùng nổ một lần hoặc là hai ba lần chiến dịch, hoàn toàn quyết định thắng bại. Xong việc, đại quân liền sẽ khải hoàn về triều, một nhà bọn họ cũng về kinh.

“Vậy thật tốt quá.”

Kỷ Uyển Thanh lập tức cao hứng, như vậy rất tốt, kết thúc chiến sự, đối với Đại Chu, đối với tướng sĩ, đối với bá tánh, đều là chuyện rất tốt.

Mấy trận chiến gần đây Đại Chu vẫn luôn chiếm thượng phong, giờ phút này tuy Cao Húc có chút mệt mỏi, vẻ mặt lại không nghiêm túc thận trọng, hiển nhiên vẫn có nắm chắc.

Như vậy không thể tốt hơn.

Nàng vui sướng từ đáy lòng: “Chúng ta chờ mọi người chiến thắng trở về.”

“Được!”

Cao Húc mỉm cười, nhưng nói tới đây, hắn không khỏi trước tiên dặn dò: “Thanh Nhi, qua hai ngày, cô sẽ đích thân tới tiền tuyến đốc chiến, nàng và An Nhi liền lưu lại Kế Châu, cô thực mau sẽ trở về.”

Tuy chiến trường cách Kế Châu không xa, bồ câu đưa thư chỉ hơn một canh giờ là tới, nhưng trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, qua lại ba canh giờ, nói đến cũng thật lâu.

Chiến dịch kế tiếp thực mấu chốt, Cao Húc đã quyết định, khởi hành đích thân tới chân núi Yến Sơn, trực tiếp tiến vào doanh địa Đại Chu.

Kỷ Uyển Thanh không ngu ngốc, nàng vừa nghe liền biết. Nói thực ra, nàng nhớ thương hắn, còn có một ít lo lắng, nhưng sau khi nàng nghe xong, vẫn chỉ ôm sát hắn, thấp giọng đáp: “Được, thiếp và An Nhi chờ chàng.”

Nếu không thể không đi, vậy làm hắn thiếu chút nhớ thương, chiếu cố tốt chính mình và con trai mới là chính xác nhất.

Thê tử hiểu chuyện hiểu lý lẽ, lại uất thiếp khiến lòng người phát đau, Cao Húc “Ừ” một tiếng, không nhiều lời, chỉ gắt gao ôm nàng.

“Ngủ đi.”

“Dạ.”

……

Một đêm không mộng, cách một ngày, trời chưa sáng Cao Húc đã thức dậy, cáo biệt vợ con, sáng sớm liền ra Kế Châu, thẳng đến chân núi Yến Sơn.

Hoàng thái tử đích thân tới, có thể ủng hộ rất lớn sĩ khí toàn quân, bởi vậy tin tức vẫn không che giấu.

Trong lúc kế sách của Trần Vương được Anh Quốc Công tán đồng, hai người đang suy nghĩ thượng sách làm cho trận chiến dịch này kết thúc hoà, cũng áp chiến công của Hoàng thái tử đến thấp nhất, không nghĩ tới, Cao Húc đã đến doanh địa Đại Chu.

Liên tiếp mãnh liệt chiến đấu kịch liệt, cũng dần dần thấy kết cuộc.

Ngắn ngủn hai ngày, Đại Chu Thát Đát bạo phát vài lần tiếp xúc ngắn ngủi thô thiển.

Giờ phút này dưới chân Yến Sơn, không khí căng chặt đến mức tận cùng, tràn ngập hơi thở như có như không khói thuốc súng, phảng phất một chút liền phát hỏa, hết sức căng thẳng.

Hai bên gối giáo chờ sáng, hết sức chăm chú cảnh giác kẻ địch.

Lúc này, trong doanh địa Đại Chu còn có một người đang phân thần chyện khác.

Người này, chính là Mục Hoài Thiện.

“Chủ tử, quan tài của Ngụy Vương đưa trở về Kế Châu, tin tức quả nhiên không truyền lại kinh thành.” Nói chuyện chính là tâm phúc của hắn, Mục Đức.

Mục Hoài Thiện thật không quá để ý hai cháu trai, nếu không sẽ không vì trong lòng không vui, liền xúi giục Trần Vương giết huynh.

Chỉ là Trần Vương thật ra tay, hắn lại bởi vậy chú ý tới rất nhiều việc không giống bình thường.

Một hoàng tử trưởng thành chết trận, thật sự không phải một chuyện nhỏ, nhưng quân doanh Đại Chu lại cực kỳ gió êm sóng lặng.

Lạ nhất chính là quan tài của Ngụy Vương và việc báo tang.

Bình thường đại chiến, tướng sĩ chết trận thật sự không ít, nhưng giới hạn trong đủ loại điều kiện, bình thường di thể sẽ có hai phương án xử lý.

Quân tốt bình thường, nếu có đồng bào nguyện ý mang, sẽ hoả táng đưa về cố hương; nhưng càng nhiều là đào một cái hố to, cùng mai táng bọn họ, tiếp tục bảo hộ biên cương Đại Chu.

Không có biện pháp, chuẩn bị nhiều quan tài như vậy không phải chuyện dễ dàng, mà di thể cần thiết mau chóng xử lý, nếu không sẽ dẫn phát liên tiếp dịch bệnh nghiêm trọng.

Một phương án khác xử lý thi thể chính là nhằm vào tướng lãnh trung cấp trở lên. Cấp bậc càng cao, nhân số khẳng định liền ít đi, nếu bọn họ chết trận, di thể sẽ được khâm liệm trước, sau đó tạm thời để ở phía sau, chờ chiến dịch kết thúc cùng nhau vận chuyển về.

Không có biện pháp, thời khắc phi thường, rất nhiều lúc không thể phân ra nhân thủ để vận chuyển, nhưng nếu điều kiện cho phép, vẫn sẽ dùng băng bảo tồn.

Ngụy Vương là con ruột của kim thượng, con cháu thiên gia, không giống tướng lãnh bình thường, đãi ngộ hắn được hưởng thụ hẳn là lập tức cưỡi ngựa tống tang báo, cũng che chở quan tài về kinh.

Trần Vương giết huynh, khó tránh khỏi chột dạ, hắn lấy cớ đường hoàng, mục đích cũng chỉ có một, chính là kéo dài thời gian thích hợp. Rốt cuộc mặc dù thi thể có ướp băng, thời gian dài cũng hoàn toàn mơ hồ rất nhiều dấu vết.

Mục Hoài Thiện vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, làm hắn kinh ngạc chính là, Trần Vương lại có thể tất cả xuôi gió xuôi nước, quan tài của Ngụy Vương đưa về Kế Châu, tin tức thật đúng là bị che giấu.

Chuyện này nháy mắt làm cho chuông cảnh báo trong đầu hắn xao vang.

Phải biết rằng, trong doanh địa Đại Chu có rất nhiều người thông minh nhạy bén, cũng không phải mỗi người đều có thái độ chuyện không liên quan mình.

Trước hết, chính là hai người phụ trách thống soái hơn bảy mươi vạn binh mã Đại Chu, Hoắc Xuyên và Trương Vi Thắng.

Hoàng tử chết trận dưới mí mắt của bọn họ, hai người này có trách nhiệm giải thích với Hoàng Đế, sao có thể nhẹ nhàng buông tha?

Sau lưng tất nhiên có người thao túng, thả lỏng tay cho Trần Vương.

Người kia là ai, miêu tả sinh động.

Hoàng thái tử.

Lực lượng của Hoàng thái tử quá lớn, chỉ sợ Đông Cung nhiều năm thẩm thấu còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Mục Hoài Thiện ngón tay nhẹ gõ bàn, tâm niệm vừa chuyển, nhớ tới Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên là kẻ thù cũ nhiều năm của hắn.

Hai người đều là người xuất sắc trong quân, lại xem nhau không vừa mắt. Năm đó Tùng Bảo dịch, tất cả chứng cứ đều xóa sạch sẽ, không ai có thể đẩy ra mây mù, nhưng khi đó Hoắc Xuyên liền theo dõi Đại Đồng.

Ông ấy không có chút chứng cứ nào, chỉ dựa vào trực giác, đương nhiên không dám nói ra ngoài miệng, chỉ trầm mặc đè ở đáy lòng. Nhưng từ đó về sau, Tuyên Phủ liền bắt đầu thường xuyên phái mật thám đến thăm Đại Đồng Đều Chỉ Huy Tư.

Khoan đã, mật thám?

Mục Hoài Thiện nheo lại đôi mắt, đột nhiên nhớ tới năm ngoái khi hắn hồi kinh báo cáo công tác, Đại Đồng bị mật thám xâm nhập.

Kẻ xâm nhập quả thực là lợi hại, suýt nữa vào ngoại thư phòng.

Bởi vì lúc ấy, thủ lĩnh mật thám nhìn thấy kẻ xâm nhập đột nhiên điều chỉnh phương hướng, đi về phía Tuyên phủ, hắn liền cho rằng là cao thủ Hoắc Xuyên mới mời chào, đặc biệt phái lại đây.

Hiện giờ ngẫm lại, có khi nào là không phải?

Nếu thật không phải, kẻ xâm nhập là người của ai?

Trong nháy mắt Mục Hoài Thiện nghĩ đến Đông Cung. Vì sao người đó xuất hiện một lần liền mai danh ẩn tích?

Tất nhiên là tính sẵn trong lòng, chỉ đợi thời cơ.

“Chúng ta không thể lại về Đại Đồng.” Chính xác là, không thể để triều đình khống chế hắn.

Mục Hoài Thiện là người thực nhạy bén, đại chiến vừa mới bắt đầu, hắn liền phát hiện Hoắc Xuyên sớm đầu phục Đông Cung, cho nên lần này đại chiến mới có thể một bước lên mấy, được Hoàng thái tử ủy thác trọng trách, nhảy trở thành thống soái hơn bảy mươi vạn đại quân.

Lại trải qua chuyện Ngụy Vương chết trận, hắn thậm chí phát hiện Hoàng thái tử không chỉ có một tâm phúc là Hoắc Xuyên, nếu không, tin tức này sẽ không hoàn toàn bị xem nhẹ như vậy.

Hoàng thái tử khống chế quân chính hai quyền đã đến cao phong, lại kết hợp suy đoán của hắn, chỉ sợ một khi đại chiến kết thúc, chính là thời điểm phe ta bị thanh toán.

“Mượn lần này đại chiến, chúng ta cần thiết thoát thân.”

Mục Hoài Thiện không để ý quyền bính, thậm chí không để ý sống chết, nhưng hắn để ý người là dao thớt, ta là cá thịt.

Bị người chặt chẽ khống chế, nhậm xẻo nhậm giết rất mất tôn nghiêm, hắn quyết không cho phép chính mình bị như thế.

Cũng may, hắn sớm có chuẩn bị.

Ngay từ đầu đại chiến nổ ra, Hoắc Xuyên được trọng dụng, mà lúc nào hắn cũng bị kiềm chế, Mục Hoài Thiện liền có cảm giác nguy cơ.

Rất nhiều thời điểm trực giác của hắn là đúng, hắn nguyện ý tin tưởng nó. Hơn nữa, căn cứ đủ loại dấu vết để lại từ trước, tuy hắn không chắc chắn giống hiện tại, nhưng cũng ẩn ẩn suy đoán được vài phần.

Lúc ấy đường lui liền đã được chuẩn bị.

Nếu Hoàng thái tử bước lên đại vị, bất luận văn thần võ tướng gì đều không thể chống lại, điểm này Mục Hoài Thiện thấy được rõ ràng.

Hắn không quyến luyến quyền vị, một khi đã như vậy, hoàn toàn trốn chạy cũng là một lựa chọn không tệ.

Vừa lúc đây là một chiến dịch khổng lồ, mà chiến trường vừa lúc tiếp giáp núi non Yến Sơn.

Núi non Yến Sơn khổng lồ mà rộng lớn, đường nhỏ khe sâu vô số, người lẻn vào rừng như rồng vào biển, lại muốn tìm kiếm, quả thực khó như lên trời.

Mục Hoài Thiện làm tốt chuẩn bị hai tay, vừa tiếp tục quan vọng, vừa phân phó tâm phúc đi thăm dò địa hình Yến Sơn, tìm kiếm một đường nhỏ thích hợp mà ẩn nấp.

Lúc cần thiết, khiến cho Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ chết trận sa trường, sau đó hắn thông qua Yến Sơn rời khi, từ đây không biết tung tích.

Dù sao sau chiến dịch lớn, di thể không thể phân biệt xuất thân thực sự quá nhiều.

“Chuyện ta phân phó các ngươi làm, đều làm tốt sao?”

“Hồi chủ tử, đã tìm ra đường nhỏ, tuyệt đối ẩn nấp; thế thân cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, tuyệt đối không lộ nửa điểm manh mối, chỉ đợi chủ tử đúng lúc thoát thân.”

“Thực tốt, tùy thời đợi lệnh, chờ đại chiến quá nửa, chúng ta liền rời đi.”

Không thể không nói, Mục Hoài Thiện là người thông minh phi thường, kế hoạch hoàn thiện chu toàn. Hắn cũng xác thật có năng lực, cho dù có người chặt chẽ chú ý, kế hoạch giả chết rời đi như cũ bị che giấu gắt gao, không lộ nửa điểm manh mối.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn xác thật có thể thuận lợi rời đi, trời cao biển rộng, lại không người có thể tìm ra bóng dáng.

Chẳng qua, đại chiến nổ ra, khi hắn chuẩn bị tìm kiếm cơ hội rời đi chiến trường, lại đụng phải một người không tưởng được.

Đó chính là Gia Lạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.