Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 127: Chương 127




Editor: Vy Vy 1505

Hoắc Xuyên vừa đi, vừa phổ cập cho Kỷ Minh Tranh tình huống trong quân hiện nay, thô thô nói qua một lần, đã đến trước lều lớn.

Thân vệ thấy bọn họ, lập tức xoay người thông bẩm.

Cao Húc lập tức triệu hai người đi vào.

“Mạt tướng Kỷ Minh Tranh, khấu kiến Hoàng Thái tử điện hạ.” Kỷ Minh Tranh cúi đầu, đi theo Hoắc Xuyên vào lều lớn, hành lễ với người ngồi trên chủ tọa.

“Hai vị mau mau đứng lên.”

Kỷ Minh Tranh vểnh tai, nghe được phía trên truyền đến một giọng nam trầm thấp thuần hậu, nói chuyện đúng là Hoàng Thái tử, hắn không nhịn được ngừng thở.

Tuy hắn không dám tự nhận là anh vợ, nhưng hắn lại biết Hoàng Thái tử là phu quân của đại muội muội. Tuy biết giữa phu thê hoàng gia hỗn loạn quá nhiều thứ, nhưng từ nhỏ nhìn quen cha mẹ tình thâm ý trọng, hắn vẫn muốn dùng từ này.

Chỉ là không đợi hắn nghĩ quá nhiều, liền nghe một trận tiếng bước chân từ trên cao đi xuống, một đôi ủng nhung nâu đen long văn ngừng trước mặt.

Thì ra là Cao Húc tự mình xuống, hơi hơi cúi người, tự mình nâng Kỷ Minh Tranh dậy.

“Khanh có công rất lớn với xã tắc, với bá tánh!”

Khi Cao Húc nói những lời này, vẻ mặt phi thường trịnh trọng. Trong nháy mắt, tất cả ý niệm khác đều bị Kỷ Minh Tranh ném ra sau đầu, hắn vạn phần kích động.

Hắn lớn tiếng nói: “Đây là việc mạt tướng nên làm để bảo vệ quốc gia, mới không phụ nhiều năm dạy bảo của tổ phụ và phụ thân!”

Hắn nhiệt huyết sôi trào, nhiều năm qua tín niệm ăn sâu vào đáy lòng, cho dù bao gian nan hiểm trở, trước sau hắn đều không thay đổi ý chí.

“Tốt!”

Cao Húc đánh giá thanh niên trước mắt, khuôn mặt đối phương anh tuấn, tuy khác biệt với nét nhu mỹ của thê tử, nhưng ngũ quan hình dáng lại có thể ẩn ẩn nhìn thấy vài phần tương tự.

Hắn vốn yêu ai yêu cả đường đi, lại cực kỳ tán thưởng đối phương lòng son dạ sắt, co được giãn được, có dũng có mưu. Hai thứ cộng lại, đẩy ấn tượng tốt đến cao phong.

“Khanh có thể bình yên vô sự, chắc là Thái tử phi sẽ cực vui mừng.”

Lúc này trong lều, ngoại trừ bọn họ còn có rất nhiều người, đại tướng có tư cách tới đều tụ ở đây, cũng không thích hợp nhiều lời, Cao Húc nói một câu như vậy, liền vỗ vỗ bả vai Kỷ Minh Tranh, dời đề tài.

Cao Húc giới thiệu với chư tướng có mặt: “Vị này chính là Kỷ Minh Tranh, con trai của tiền Tĩnh Bắc Hầu, bốn năm trước tham dự Tùng Bảo dịch, vì xảy ra biến cố nên kẹt ở Thát Đát không thể trở về.”

“Hắn nhẫn nhục phụ trọng, ẩn núp ở Thát Đát mấy năm, trong lúc đó truyền lại tin tức lớn nhỏ, lập công rất lớn.”

Người ở đây sớm có suy đoán về ám điệp cấp cao, thậm chí có người tin tức linh thông, mới vừa rồi đã biết chính xác thân phận của Kỷ Minh Tranh.

Phòng tuyến phương bắc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, các đại tướng ngồi đây, mặc kệ quen thân hay không quen thân, kỳ thật đều biết Kỷ Tông Khánh. Chuyện bốn năm trước làm người ta đau lòng, hiện tại biết con trai độc nhất của Kỷ Tông Khánh còn sống, mọi người thật cao hứng.

“Kỷ huynh đệ trên trời có linh thiêng, biết con trai có tiền đồ, có thể thừa kế di chí của tổ phụ và phụ thân, nói vậy cũng sẽ thực vui mừng.”

“A Tranh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lập công lớn, ngày khác tiệc khánh công, nhất định phải uống ba trăm chén!”

Người đầu tiên nói chuyện là Hoắc Xuyên, ông ấy cảm khái hai câu, lập tức dời đề tài, lúc này là thời khắc đại thắng, trước mặt mọi người nói quá nhiều chuyện thương cảm là không thích hợp.

“Đúng vây!”

“Nên uống!”

……

Trận thắng này có ý nghĩa thực trọng đại, đều có ích lợi rất lớn với nước, với dân, với bản thân họ, mọi người đều có công lao, không khí lập tức nhiệt liệt.

Kỷ Minh Tranh được phụ thân chỉ dạy nhiều năm đạo trên quan trường, tuy hắn vẫn nhớ thương muội muội, nhưng cũng biết lúc này không thể mất hứng, lập tức một ngụm đáp ứng.

“Đến lúc đó, nhất định cùng chư vị thúc bá uống ba trăm chén!”

“Ha ha ha ha ha, tốt!”

……

Cao Húc trở lại ghế trên ngồi xuống, hắn biết mọi người cảm xúc trào dâng, cũng không dùng quy củ ước thúc, chỉ mặt mang ý cười nhìn.

Đương nhiên, hắn cũng cao hứng, sau chiến thắng này, bắc cương Đại Chu ít nhất thái bình mười mấy hai mươi năm.

Hơn nữa vài vị vương tử dưới gối Thát Đát Khả Hãn, tuổi lớn nhất mới hai mươi, nhỏ nhất mới mười ba tuổi. Phụ hãn bọn họ kế vị mới mấy năm, vẫn chưa giao quyền lợi, điểm khởi đầu của mọi người gần như đều bằng nhau.

Khả Hãn bị bắt, không có khả năng được thả về, như vậy kế tiếp tranh đoạt hãn vị nhất định kịch liệt, nếu thích hợp kích động một chút, tăng thêm rung chuyển, tiêu ma thực lực kẻ địch, bắc cương Đại Chu còn có thể an ổn lâu hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt, Cao Húc suy nghĩ không ít, có lẽ, hắn còn có thể phế đi Thát Đát Khả Hãn, lưu lại mạng, thời điểm thích hợp đưa ra điều kiện làm Thát Đát giao tiền chuộc.

Chỉ cần có tin tức truyền qua, phân liệt bên trong Thát Đát tất nhiên sẽ tăng lên.

Phế vật lợi dụng một chút, cũng là lựa chọn không tệ.

Đương nhiên, có thể lưu trữ về sau lại cân nhắc, không nóng nảy.

Chờ không khí nhiệt liệt trong trướng thoáng bình ổn, Cao Húc hoãn giọng nói: “Chư vị, hiện giờ đại chiến đã kết thúc, nơi này cũng không nên ở lâu, chúng ta nên mau chóng sửa sang lại thỏa đáng, quay về Kế Châu.”

Sửa sang lại, hạng mục lớn nhất chính là an bài người bị thương, còn có quét tước chiến trường.

Cổ đại chiến tranh, quét tước chiến trường rất quan trọng.

Thứ nhất, phải mau chóng xử lý thi thể, nếu không thực dễ dàng dẫn phát dịch bệnh trọng đại. Giống chiến dịch hoàn toàn nghiêng về một bên như thế này, công tác dọn dẹp chiến trường đương nhiên thuộc về người thắng, thi thể kẻ địch cũng phải xử lý, đây là quy củ bất thành văn.

Thứ hai, chính là đoạt lại tài nguyên trên chiến trường, ví dụ như đao, thương, kiếm, kích, cho dù còn hoàn chỉnh hay không, đều là đồ tốt, mang về nóng chảy một lần nữa đúc là được.

Chiến trường là nơi giáp biên giới Thát Đát và Đại Chu, thuộc về vùng đất không người quản, nhưng cho dù là Cao Húc hay là chư vị tướng quân, cũng không tính toán thừa thắng công kích, chiếm lĩnh quốc thổ Thát Đát.

Nguyên nhân rất đơn giản, quan ngoại dân phong bưu hãn, dân tộc này không có khả năng thuần phục Đại Chu, mà nơi này còn phá lệ khổ hàn cằn cỗi.

Giá trị kinh tế cực thấp, chi phí chinh chiến, đóng giữ lại cực cao, đánh hạ hoàn toàn không có ý nghĩa.

Sau khi đại chiến kết thúc, không hề nghi ngờ, nên khải hoàn về triều.

Quay về Đại Chu trạm thứ nhất, đương nhiên là Kế Châu.

Các tướng sĩ bị thương được an trí nơi nào, sớm có người thích đáng an bài, mấy việc vặt này không cần Cao Húc phân thần.

Mới vừa vào thành Kế Châu, tập hợp các đại tướng ở tiền thính Đều Chỉ Huy Tư, nói rõ hạng mục công việc khải hoàn cần chú ý, hắn cho chư tướng tan.

Vốn dĩ Kỷ Minh Tranh cũng theo dòng người rời đi, không ngờ mới vừa xoay người, liền nghe phía sau Hoàng Thái tử nói: “Kỷ khanh, xin dừng bước.”

Ở đây họ Kỷ chỉ có một, hắn lập tức dừng bước, khả năng nào đó hiện ra trong đầu, tim lập tức “phanh phanh phanh” kinh hoàng.

Kỷ Minh Tranh ngừng thở, xoay người, lại thấy Hoàng Thái tử điện hạ đã đứng lên, trực tiếp xoay người bước ra cửa sau: “Khanh theo cô tới đây.”

Xuyên qua cửa sau, dọc theo hành lang thật dài, không đi hậu viện nữ quyến cư trú, lại trực tiếp tiến vào địa bàn của nam chủ nhân, chủ viện.

Lúc này Kỷ Minh Tranh đã không chú ý mấy việc vặt vãnh này, hắn gắt gao đi theo Hoàng Thái tử, theo vào nhị môn, dọc theo hành lang chuyển hướng chính phòng.

Bước vào cửa chính phòng, chỉ nghe thấy phía trước Cao Húc nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, nàng nhìn xem cô mang ai tới.”

Giọng Hoàng Thái tử điện hạ ôn hòa xưa nay chưa từng có, nhưng Kỷ Minh Tranh đã không chú ý được, một tiếng “Thanh Nhi” chứng thực phỏng đoán trong lòng, đầu óc hắn ‘oanh’ nổ vang một tiếng.

Hoàng Thái tử phi, tất nhiên cao cao tại thượng, nhưng có thân phận này liền ý nghĩa Kỷ Uyển Thanh là nữ quyến Đông Cung, tường cung cao cao cách trở, nếu không có gì ngoài ý muốn, huynh muội hai người cơ bản sẽ không có cơ hội gặp mặt riêng.

Không nghĩ tới, kinh hỉ đến nhanh như vậy.

Tay Kỷ Minh Tranh gắt gao nắm chặt thành quyền, thả rồi nắm, nắm rồi thả, mắt đen khó nén kích động, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm rèm buồng trong màu xanh.

*****

Vốn dĩ Kỷ Uyển Thanh đứng ở trước cửa chính phòng chờ Cao Húc, nhưng hắn sai người tới truyền lời, nói bên ngoài còn có chút chuyện cần xử lý, phải trễ một chút mới về.

Trong lòng nàng bế con trai béo, không thể vẫn luôn đứng ở cửa chờ, chỉ đành vào buồng trong trước.

Cao Húc vẫn chưa báo cho thê tử biết Kỷ Minh Tranh còn sống, bởi vì hắn không hy vọng lúc thê tử đại bi đại hỉ, khóc rống mà bên cạnh không có người an ủi.

Dù sao bọn họ lập tức sẽ trở lại, đến lúc đó cho nàng một kinh hỉ.

Hắn luôn thực thận trọng đối với chuyện của vợ con, bận rộn trăm bề vẫn bớt thời giờ suy xét, mới quyết định.

Tuy Kỷ Uyển Thanh không biết huynh trưởng còn sống, nhưng nàng lại rất nhớ thương phu quân, tuy biết là hắn được thủ vệ chặt chẽ, nhưng rốt uộc là chiến trường, nam nhân nhà ai người đó quan tâm.

May mắn chính là tin chiến thắng liên tục truyền về, cuối cùng tin tức đại thắng truyền lại, toàn bộ Đều Chỉ Huy Tư sôi trào, quân dân Kế Châu vui mừng khôn xiết, dân chúng sống sót sau tai nạn hỉ cực mà khóc.

Danh vọng Hoàng Thái tử tăng vọt chưa từng có, thậm chí còn có không ít bá tánh nghe tin, ngay tại chỗ quỳ xuống đất dập đầu.

Kỷ Uyển Thanh cũng không chính mắt thấy chuyện bên ngoài, nghe một lần cao hứng rồi thôi, nàng chỉ chờ đợi phu quân trở về.

Bế con trai béo chờ lại chờ, rốt cuộc hắn về đến Kế Châu.

“An Nhi đừng khóc, cha con đã trở lại, con có biết hay không?”

Tiểu tử này lớn nhanh, hiện tại đã hơn ba tháng, không thích ngủ giống lúc mới sinh, hoạt bát rất nhiều, “Ê ê a a” không ngừng, còn tương đối hay dỗi, bé phải thoải mái mới được, nếu không liền gào khóc không ngừng.

Giọng cũng rất lớn!

Kỷ Uyển Thanh ở hành lang chờ nửa ngày, Cao Húc sai người truyền lời, An nhi cũng không vui, miệng nhỏ nhấp nhấp, mày nhăn lại, mắt thấy liền phải khóc nhè.

Mùa xuân tháng ba, đình viện hoa thắm liễu xanh, bé nhìn mà mắt thèm, nhưng mẫu thân bế bé nửa ngày không hoạt động, bé không cao hứng.

Kỷ Uyển Thanh không có cách, chỉ phải bế con trai đi dạo một vòng, nhìn hoa xem cỏ, mới trở về.

An nhi còn muốn chơi lâu chút, nhưng mẫu thân cúi đầu hôn hôn, bé cười khanh khách, vừa dời lực chú ý, đã bị ôm về.

“Tiểu chủ tử còn nhỏ, không thể thường gặp gió.”

Hà ma ma theo thường lệ lải nhải vài câu, Kỷ Uyển Thanh cười nói: “Ma ma, hôm nay trời ấm áp, nên đi ra ngoài nhiều hơn chút.”

Cảnh xuân rực rỡ, thích hợp kích thích đôi mắt bảo bảo phát dục, thời tiết không lạnh, mặc đủ quần áo đi ra ngoài dạo nhiều chút, trông thấy ánh mặt trời mới tốt.

Gần đây, chỉ cần thời tiết sáng sủa, nàng sẽ bế hài tử ở bên ngoài dạo một chút.

Hà ma ma thấy An nhi càng hoạt bát, trong lòng vui mừng, kỳ thật cũng tiếp nhận quan điểm này, chẳng qua bà thói quen nhắc mãi vài câu.

Bà tiếp nhận An nhi, thời tiết không lạnh, An nhi không bọc tã lót, chỉ mặc đồ lót, tay nhỏ chân nhỏ thật sự có lực, vỗ vỗ tay Hà ma ma.

“Tiểu chủ tử thực sự rất khỏe mạnh!”

Hà ma ma vui tươi hớn hở, thuần thục xem xét tã, phát hiện có chút ướt, vội nhanh tay nhanh chân đổi một cái.

Kỷ Uyển Thanh mới vừa chớp chớp mắt với con trai, chọc bé cười khanh khách, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

Tiếng bước chân không chỉ của một người, nhưng lại phi thường trầm ổn, nhanh chóng từ hành lang vào chính phòng.

Nàng đại hỉ, vừa muốn đứng lên lao ra, liền nghe thấy giọng Cao Húc mỉm cười: “Thanh Nhi, nàng nhìn xem cô mang ai tới.”

Ai?

Chính phòng của Thái tử phi không phải ai cũng có tư cách vào, phu quân càng chưa bao giờ dẫn người trở về gặp nàng.

Kỷ Uyển Thanh hân hoan nhưng có chút nghi hoặc, bước chân không chậm, trên tay cũng không chậm, Cao Húc mới vừa dứt lời, nàng đã đến trước cửa buồng trong, tự mình nhấc rèm.

“Ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.