Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 58: Chương 58




Editor: Vy Vy 1505

Trên đài cao giữa đại điện, một mỹ cơ nhẹ nhàng múa, Xương Bình Đế quan sát một hồi, cảm thấy không tận hứng lắm, liền vung tay lên, để tân sủng Liễu Cơ lên sân khấu hiến một màn vũ đạo.

Trên thềm ngọc Hoàng hậu mắt lộ vẻ trào phúng, ngay cả nữ tử đàng hoàng bình thường cũng sẽ không ca múa trước mặt mọi người huống chi là nữ nhân của Hoàng đế, có thể thấy được trong cảm nhận của Xương Bình Đế, Liễu Cơ chỉ là một món đồ chơi thôi.

Chuyện này Liễu Cơ cũng không biết rõ ràng, nàng hứng thú bừng bừng phụng chỉ lên đài, chọn làn điệu nhiệt liệt, tay áo dài vung lên, liền độc múa.

Nàng từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm hoa khôi kỹ viện, vừa biết chữ vừa có thể nhảy múa cũng biết hát, chỉ là lễ nghi quy củ không biết chút nào. Giờ phút này nàng mặc một bộ cung váy lụa hồng, mỏng như cánh ve, cơ thể uốn éo kịch liệt theo vũ đạo.

Nói thật, vũ đạo của Liễu Cơ phi thường không tệ, ngôn ngữ cơ thể biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, rất xứng với ngực to mông phì eo nhỏ, mảng lớn da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, có thể nói là câu hồn người.

Chẳng qua, thân phận của nàng là nữ nhân của Hoàng đế, vậy rất xấu hổ.

Kỷ Uyển Thanh liếc mắt đối diện, vẻ mặt Cao Húc không biến đổi, chỉ để ý rượu trong ly, mà các hoàng tử còn lại và triều thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, toàn quay ánh mắt đến nơi khác.

Nàng âm thầm cười, chính mình là nữ, không có cố kỵ.

Kỷ Uyển Thanh thuần túy xem diễn, hứng thú bừng bừng, thậm chí còn có thể bình luận hai câu trong lòng, nhưng trong cảm nhận của người khác thì chính là khó có thể chịu đựng.

“Thật là không có thể thống!”

Trong lúc Liễu Cơ múa kịch liệt cũng không quên dùng ánh mắt câu triền Hoàng đế trên thềm ngọc, Xương Bình Đế lại cảm thấy rất mới lạ, lớn tiếng khen hay, giao lưu ánh mắt với nàng.

An Nhạc đại trưởng công chúa ngồi một bên nhíu mày nhịn rồi lại nhịn, chung quy thấp thấp nói một câu: “Bậc này nữ tử, sao có tư cách vào cung phụng dưỡng quân vương?”

Bà ngồi không yên, lập tức đứng lên rời tiệc, được cung nhân hầu hạ đi về thiên điện thay quần áo.

Có người dẫn đầu, mấy phụ nhân bảo thủ và các lão thần sớm như đứng đống lửa, như ngồi đống than cũng mượn cơ hội rời tiệc như xí, cự tuyệt tiếp tục ở lại.

Yến hội có người lui ra sửa sang lại, thật là chuyện bình thường. Nhưng vì càng nhiều người không dám làm Hoàng đế mất hứng, nên biến hóa lượng người trên đại điện cũng không lớn.

Nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng hai người trên đài. Thật vất vả, Liễu Cơ dừng múa, Xương Bình Đế thực vừa lòng, giơ tay sai người thưởng.

Cuối cùng nàng còn vứt mị nhãn mới hạ đài, lui về chỗ ngồi.

Nếu nàng đi xuống, liền có ca múa gánh hát một lần nữa chuẩn bị, nhìn dáng vẻ khôi phục bình thường, không ít người âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng một đám vũ cơ này rốt cuộc không thể lên đài, bởi vì lúc này, có tiểu thái giám vào điện bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, quan chưởng quản khu vực săn bắn Thừa Đức bên ngoài muốn cầu kiến.”

Tim Hoàng hậu đột nhiên đập nhanh hơn một phách, bà nhanh chóng liếc mắt về phía ghế của các hoàng tử, lại không dấu vết dời đi tầm mắt.

Trần Vương không thích huyết tinh, sớm một bước lấy cớ thay quần áo rời tiệc, Ngụy Vương lại an tọa, mẹ con hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Tâm tình Hoàng đế rất tốt, đã thành công một nửa.

Quả nhiên, Xương Bình Đế vung tay lên: “Kêu ông ta tiến vào.”

Hoàng đế vẫn có chút ấn tượng với người này, dù gì mỗi năm Phương Đình đều hao tổn tâm huyết, bắt được cũng đủ hùng lộc trưởng thành hiến cho ông ta.

“Tuyên quan chưởng quản khu vực săn bắn Thừa Đức Phương Đình vào yết kiến!”

Truyền xướng thái giám báo ra ngoài không bao lâu, một nam nhân trung niên mặt dài cằm nhọn, râu như râu dê vào điện.

Phương Đình một thân quan bào chỉnh tề màu xanh lá, cung kính hành đại lễ, tâm tình Xương Bình Đế không tệ, kêu đứng dậy, cười nói: “Phương Đình a, khanh không xử lý khu vực săn bắn cho tốt, cầu kiến trẫm làm chi?”

“Khởi bẩm bệ hạ.”

Phương Đình cung kính chắp tay, vội không ngừng lấy lòng nói: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, năm trước đến nay mưa thuận gió hòa, khu vực săn bắn nước đất tốt tươi, cây rừng tươi tốt, chim quý mãnh thú càng ngày càng nhiều.”

Ông ta trước chụp mông ngựa một phen, sau đó mới vào chính đề: “Năm rồi hùng lộc trưởng thành chất lượng tốt chỉ tầm hơn hai mươi, năm nay lại có hơn năm mươi, có thể thấy được là bệ hạ ơn trạch thiên hạ. Vi thần không dám trì hoãn, cả gan dâng cho ngự tiền.”

Chức quan của Phương Đình không lớn, vốn dĩ không dám góp mặt ở cung yến, nhưng trong lúc vô ý một cấp dưới nhắc tới, nói bệ hạ cực thích vật ấy, nếu dâng cho ngự tiền, nói không chừng có khen thưởng lớn.

Khen thưởng lớn đương nhiên là thăng chức. Phương Đình nhậm chức ở khu vực săn bắn đã bảy tám năm, sớm nỗ lực mưu hoa bò lên trên, lúc ấy vừa nghe, trong lòng liền động.

Dĩ vãng bởi vì hiến lộc phẩm chất tốt, được Hoàng đế triệu kiến một lần, ông ta biết rõ Hoàng đế yêu thích vật ấy cỡ nào, lời cấp dưới nói không phải không có lý.

Đương nhiên, Phương Đình cũng thực cẩn thận, trước tiên đã hối lộ số tiền lớn với người trong hành cung, nghe được gần đây tâm tình Xương Bình Đế cực tốt, mới dám đi cầu kiến.

Lúc này ông ta đánh cuộc chính xác, Hoàng đế quả nhiên mặt rồng mừng rỡ, vung tay lên, ngay tại chỗ thăng quan, ông ta lập tức thăng nhiệm Thái Bộc Tự tự thừa.

Thái Bộc Tự là quản ngựa, tự thừa là tòng lục phẩm, tuy chức quan không lớn, nhưng lại là kinh quan, không cần lại nghẹn ở Thừa Đức, đã thành một trong những quan viên thuộc lục bộ.

Phẩm cấp không thay đổi, nhưng tính chất đã tăng vọt.

Phương Đình vui mừng quá đỗi, vội khấu tạ long ân, cuối cùng, ông ta còn lấy lòng mà nói một câu: “Hơn năm mươi con hùng lộc, sau khi bắt trở về, đã tỉ mỉ liệu lý một đoạn thời gian, đúng là lúc khí huyết cực vượng, bệ hạ có thể dùng ngay.”

Không ít người biết Xương Bình Đế thực thích máu lộc sống.

“Tốt!”

Kỳ thật một mình Hoàng đế không thể nào dùng hết hơn năm mươi con hùng lộc, ông ta say rượu mặt đỏ, thích thú đang cao, lập tức phân phó: “Một khi đã như vậy, bên kia dắt mấy con tới, lấy máu ngay tại chỗ, trẫm và chư vị ái khanh cùng nhau dùng.”

Xương Bình Đế vừa nói ra, Hoàng hậu ánh mắt khẽ nhúc nhích, ý mừng chợt lóe rồi biến mất.

Thành!

Đến tận đây đã thành dương mưu, Hoàng đế ban máu lộc ngay tại chỗ, ai dám không uống? Bà sớm đã bố trí an bài sau đó thỏa đáng.

Máu lộc tươi sống chính là xuân dược cực mạnh lại không có tác dụng phụ đối với Cao thị nam tử, có người cực kỳ yêu thích cực đoan vui sướng mất khống chế, mà có người lại vạn phần chán ghét.

Xương Bình Đế là người yêu thích, mà Cao Húc lại là người cực kỳ chán ghét.

Không giống Hoàng đế trong mắt ẩn ẩn hiện ra phấn khởi, ý cười ôn nhuận vạn năm bất biến bên ngoài của hắn rốt cuộc thu lại, rũ mắt, che khuất khói mù.

Một lát, hắn nâng mắt, xa xa nhìn về phía Kỷ Uyển Thanh.

Tầm mắt Kỷ Uyển Thanh vừa vặn xẹt qua hắn, ánh mắt hai người giao triền một lát, nàng phát hiện ánh mắt hắn thực phức tạp, hình như có chút không vui.

Nàng thực kinh ngạc, Cao Húc ngụy trang thực tốt, sao lại đột nhiên như vậy.

Nhưng dù sao lòng dạ hắn cũng đủ sâu, một chút cảm xúc trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa, chớp mắt đã khôi phục bộ dáng ngày thường. Mà Kỷ Uyển Thanh cũng không biết chuyện bí ẩn của Cao thị nam tử, nghi hoặc một lát, cũng chỉ đè nén trong lòng, tính toán trở về lại hỏi.

Cao Húc hơi hơi nghiêng đầu, liếc liếc mắt Trương Đức Hải đứng hầu bên cạnh.

Trương Đức Hải ngầm hiểu, hắn cũng nôn nóng, nhưng chỉ có thể chọn thời cơ lui xuống, sai tâm phúc nghĩ cách truyền lời cho Thái tử phi, nhắn Thái tử phi mau rời khỏi cung yến, đến bên cạnh Thái tử.

Đúng vậy, Hoàng đế lên tiếng ban thưởng, ai cũng không thể không hãnh diện uống, ngoại trừ người sớm đã rời tiệc tránh được, không ít người đang ngồi mặt như màu đất, cũng không thể không căng da đầu ngồi.

Kỳ thật triều thần còn lại không phải ai cũng thích uống máu tươi.

Mọi người tâm tư trăm chuyển một lát, năm con hùng lộc trưởng thành cường tráng đã bị kéo lên.

Mấy con hùng lộc này thân hình tuyệt đẹp, phi thường có sức lực, nhưng bị thái giám mạnh mẽ gắt gao ngăn chặn, động cũng không thể động.

Lấy máu tại chỗ thực tàn nhẫn, một đao hung hăng đâm vào yết hầu hùng lộc, tiếng lộc thê lương vang lên, làm lòng người phát run. Ngoại trừ Xương Bình Đế rất có hứng thú quan khán, phần lớn nữ tịch đều đã nhắm mắt lại.

Liễu Cơ ngồi vị trí chót nhất sắc mặt xanh trắng, cho dù nàng phóng đãng như thế nào cũng là một nữ tử bình thường, nhất thời cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, mùi máu tươi và tiếng kêu thảm thiết làm nàng buồn nôn mấy lần.

Đứng hầu bên cạnh là cung nữ hành cung sắp xếp tới hầu hạ nàng, cung nữ thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, hay là chúng ta lui xuống trước đi?”

Chỗ ngồi của Liễu Cơ vừa lúc ở gần sát cửa điện, trộm chuồn ra không khó. Mới vừa rồi nàng rất bất mãn, hiện giờ lại cảm thấy vừa khéo hợp ý, vội không ngừng lặng lẽ đứng lên.

Cung nữ tiến lên muốn nâng nàng, không nghĩ tới lại đụng vào một trản canh thang trên bàn, đổ xuống làm dơ tảng lớn làn váy của Liễu Cơ.

Liễu Cơ cũng không rảnh lo, chạy nhanh đứng lên, cùng cung nữ đi ra ngoài.

Nôn tới nôn lui một phen, sắc mặt nàng trắng bệch dựa vào cột hành lang nghỉ ngơi một lát, mới miễn cưỡng hoãn lại.

“Nô tỳ có tội, xin tiểu thư trách phạt.”

Cung nữ liếc liếc mắt làn váy Liễu Cơ có tảng lớn vết bẩn rõ ràng, hành lễ thỉnh tội, lại nói: “Hay là nô tỳ hầu hạ tiểu thư đổi váy áo khác?”

Mặc dù nam tử bình thường uống máu lộc cũng là mau chóng hành phòng, Liễu Cơ vốn tính toán tránh một chút liền trở về hầu hạ, hiện giờ lại không được.

Váy mùa hè rất mỏng, nàng chẳng những bẩn váy, ngay cả đùi cũng gần như dính nhớp.

May mắn canh thang không nóng, Liễu Cơ nhíu mày: “Còn không mau chút.”

“Nô tỳ lĩnh mệnh.”

Cung nữ rũ mắt, hành lễ liền mang Liễu Cơ bước ra Thính Vũ Trúc.

Máu lộc tươi sống nóng hôi hổi bị bỏ vào bình bằng bạc, tiếp theo, bị đổ ra từng chén lớn bằng bạc, được thái giám nối đuôi nhau đưa đến trước mặt Hoàng đế và trên bàn nam tịch.

Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập toàn bộ đại điện, Cao Húc không tránh được nhớ tới chuyện xưa, vẻ mặt ôn nhuận của hắn rốt cuộc thu liễm, chỉ trầm mặc quét mắt chén máu lộc đỏ tươi nóng hầm hập.

Xương Bình Đế hứng thú cực cao, cười nói: “Các ái khanh, vật ấy là cực phẩm, chư vị không cần câu nệ, sau khi dùng liền tự về phủ nhé.”

Máu lộc vốn bổ tinh tráng dương, nam nhân uống vào tự nhiên ham muốn. Nơi này là hành cung, các triều thần không dám xằng bậy, Hoàng đế khéo hiểu lòng người, tỏ vẻ sau đó có thể tan tiệc.

Nói xong, ông ta một hơi uống hết.

Tới lúc này, ai cũng không thể không uống đầy một chén máu lộc.

Cao Húc hít sâu một hơi, bưng lên chén bạc, trong ánh mắt lo lắng của Trương Đức Hải, một ngụm uống cạn.

Hoàng đế đã được thái giám cung nhân hầu hạ đi về phía sau. Môi mỏng của Cao Húc mím chặt, đặt chén lớn xuống, đứng lên đi ra ngoài điện.

Cuối cùng Trương Đức Hải liếc liếc mắt nữ tịch, thấy tuy thời gian quá ngắn Kỷ Uyển Thanh chưa thu được lời truyền, nhưng cũng nhìn chăm chú vào Thái tử, nhìn dáng vẻ nàng tính toán theo sau, hắn mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng hắn như cũ lo lắng sốt ruột, bởi vì chủ tử thực mẫn cảm đối với máu lộc, thời gian bộc phát nhanh hơn nhiều so với người bình thường, hắn sợ Thái tử phi dự đoán thời gian sai lầm, sẽ không đuổi kịp.

Trương Đức Hải không muốn tìm nữ nhân khác, rốt cuộc nhiều năm qua chủ tử cực chán ghét nữ tử, duy độc một người là Thái tử phi, sau đại hôn có thể gần hắn.

Lộc huyết tráng dương, Kỷ Uyển Thanh xác thật tính toán rời tiệc về Thanh Hòa Cư, nhưng ánh mắt mịt mờ của Trương Đức Hải trước khi đi lại làm nàng giật mình.

Nàng trực giác có vấn đề, trong lòng căng thẳng, cũng không vô nghĩa, dẫn đầu nữ tịch đứng lên, cáo lui với Hoàng hậu ngồi phía trên rồi rời đi.

Mọi người đều biết máu lộc có công hiệu gì, cho dù không biết thể chất Cao thị nam tử đặc biệt, Kỷ Uyển Thanh phải về cũng là chuyện thường. Cho dù nàng không được sủng ái, Hoàng hậu cũng không thể trắng trợn cản trở.

Ánh mắt bà ta lóe lóe: “Cũng được, các con đi xuống rửa mặt trước đi.”

Phần lớn nữ tịch sắc mặt trắng bệch, có người sợ máu đã suýt hôn mê. Sắc mặt Kỷ Uyển Thanh rất khó xem, sửa sang lại một chút trì hoãn không bao nhiêu thời gian, Hoàng hậu nói thực bình thường.

Nói xong, bà liếc liếc mắt Tần Thải Lam. “Các con” chính là nàng và Thái tử phi.

Vì phòng ngừa Kỷ Uyển Thanh vừa khéo chặn ngang một chân, làm kế hoạch thất bại, Hoàng hậu sớm chuẩn bị người cản trở nàng. Cao gia nam nhi phản ứng thực mau với máu lộc, chỉ cần kéo dài một chút thời gian là được rồi.

Dự cảm không tốt của Kỷ Uyển Thanh càng mãnh liệt, nàng cũng không nói nhiều, lập tức cúi đầu hành lễ, đi ra ngoài điện.

Tần Thải Lam cũng đuổi kịp.

“Chư vị cũng tan đi.”

Trên cao nhìn xuống nhìn hai người Tần Kỷ rời đi, Hoàng hậu mỉm cười, dứt lời liền đứng lên, được cung nhân vây quanh rời đi.

Vừa chuyển ra ngoài điện, Hoàng hậu lập tức giơ tay, cung nhân thái giám hiểu ý, thả chậm bước chân cách ra một đoạn, bà nói khẽ với Hồ ma ma: “Ma ma, lệnh người nhiều chú ý, trăm triệu không thể xảy ra sự cố.”

Đến lúc này, kế hoạch đã thành bảy tám phần, bà vừa hưng phấn, vừa có chút khẩn trương, vội dặn dò Hồ ma ma.

Hồ ma ma ứng, ngay sau đó thì thầm vài câu với đại cung nữ Phỉ Thúy bên cạnh, hai người vội vàng rời đi.

Tuy cung nhân phía sau không thể nghe được bọn họ nói gì, nhưng lại nhìn thấy động tác, đồng tử Thôi Lục Nương co rụt lại, lập tức phát hiện không đúng.

Nàng nương lúc đoàn người nhanh chóng đuổi kịp Hoàng hậu, lơ đãng cho một tiểu cung nữ đi phía cuối cùng một ánh mắt.

Mới vừa rồi tiểu cung nữ cũng thấy Hồ ma ma và Phỉ Thúy, nàng ngầm hiểu, lúc đoàn người rẽ qua một khúc ngoặt giả vờ ngã trật chân.

Nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, hai tiểu cung nữ cùng phòng bên cạnh an ủi hai câu, cũng không dám ở lâu, chỉ dặn dò nàng một mình trở về, liền vội vàng đuổi theo đội ngũ.

Các nàng sẽ hỗ trợ giấu diếm, rốt cuộc tiểu cung nữ không dễ dàng, cũng không dám làm lỗi, sợ bị cắt chức, mọi người đều như thế này hỗ trợ cho nhau.

Cũng may Hoàng hậu đi ra ngoài, tiền hô hậu ủng mấy chục người, cuối cùng thiếu một tiểu cung nữ, cũng không dễ bị người phát hiện.

Tiểu cung nữ “bị ngã trật chân” chờ đội ngũ đi xa, lập tức đứng lên, vội vàng theo đường cũ chạy về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.