Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 62: Chương 62: Thiếu






Editor: Vy Vy 1505

Linh hồn và thể xác kết hợp, cộng thêm máu lộc làm chất xúc tác, trận hoan hảo này điên cuồng xưa nay chưa từng có, chờ đến lúc mưa tạnh mây tan đã là nửa đêm.

“Điện hạ.”

Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp hơi mở, khó nén quan tâm: “Thân mình chàng đã tốt hơn chưa?” hiệu quả biến thái của máu lộc được giải chưa?

Đúng vậy, trải qua chuyện này, nàng chỉ có thể nghĩ đến từ ‘biến thái’ để hình dung hiệu quả của máu lộc.

Cơ thể nàng rất đau, chỗ tư mật đã có cảm giác chết lặng, có thể thấy được vật ấy lợi hại.

Nàng không phải không biết Cao Húc đau lòng nàng, chỉ là tới lúc sau, chính hắn căn bản không thể tự khống chế.

Mà Kỷ Uyển Thanh lo lắng hắn nghẹn, nếu không thể hoàn toàn tiết ra, cũng không biết có hại với thân thể hay không. Bởi vậy khi hắn có thể khống chế, động tác hơi hoãn, ngược lại nàng sẽ dây dưa quấn hắn, làm cho hắn đánh mất ý niệm đè nén.

Như vậy liên tục vài lần, Cao Húc là nam tử tuổi trẻ, huyết khí vốn tràn đầy, cộng thêm máu lộc đại bổ, xong việc hắn thần thái sáng láng, không một tia mỏi mệt.

Kỷ Uyển Thanh ngược lại héo như đóa mẫu đơn tao ngộ bão táp tàn sát bừa bãi, tuy kiều mỹ nhưng cực yếu ớt, tinh thần uể oải, chỉ nỗ lực chống đỡ.

Cao Húc đau lòng thương tiếc, cúi đầu hôn hôn nàng: “Cô đã không ngại, nàng đừng lo lắng.”

Môi anh đào của nàng có nhàn nhạt dấu cắn, còn mang một ít máu đỏ thắm, mới vừa rồi những lúc khó có thể chống đỡ, nàng chỉ phải nhíu chặt mày, cắn môi ẩn nhẫn, cho nên bị nhợt nhạt vết thương.

Hắn dịu dàng hôn lên chỗ bị thương trên môi nàng: “Nàng mau nghỉ ngơi đi, cô đưa nàng về Thanh Hòa Cư.”

Kỷ Uyển Thanh được lời chắc chắn, một lòng buông lỏng, mỏi mệt lập tức kéo đến, nàng gật gật đầu, mắt đẹp nhắm lại, trong khoảnh khắc lâm vào hôn mê.

Cao Húc vỗ nhẹ lưng nàng, xác định nàng đã ngủ say, lấy áo ngoài che lại thân hình hai người, trầm thấp gọi: “Người đâu.”

Bên ngoài Trương Đức Hải sớm đã chờ đợi thật lâu, vừa nghe chủ tử gọi, liền cẩn thận đẩy cửa, cầm khay quần áo, cúi đầu đi vào.

Nhà thuỷ tạ này ít được sửa sang, mặc dù động tác thực nhẹ, khi mở cửa cũng không thể tránh phát ra “két” một tiếng.

“Nhỏ tiếng một chút.”

Cánh tay Cao Húc nắm thật chặt, lập tức rũ mắt chú ý người trong lòng, thấy thê tử vẫn chưa bị quấy rầy, mới thấp giọng nhẹ mắng.

Trương Đức Hải vội vàng thấp giọng cáo tội, hắn phỏng đoán tâm ý chủ tử, ngoại trừ tiểu thái giám mang nước ấm khăn mềm, cũng không dám lãnh nhiều người vào nhà.

Quả nhiên, hắn vừa buông khay quần áo trong tay, chủ tử liền giơ tay vẫy lui.

Cao Húc ngồi dậy, tự mình vắt khăn nóng, lau thân mình cho hai người.

Trương Đức Hải nô tài này thực tri kỷ, đã sớm chuẩn bị thuốc mỡ sử dụng sau khi làm chuyện phòng the.

Cao Húc mở ra bình bạch ngọc, ngón trỏ thon dài lấy ra thuốc mỡ trong suốt màu lục nhạt, tinh tế thoa lên dấu vết trên người thê tử, nơi bí ẩn càng là thoa một tầng thật dày.

Thuốc mỡ này cực tốt, trong lúc ngủ mơ Kỷ Uyển Thanh cảm giác thoải mái, mày vẫn luôn nhíu lại rốt cuộc giãn ra.

Cao Húc thấy thế khẽ buông lỏng một hơi, sau đó hắn lại mặc quần áo cho hai người.

Nhà thuỷ tạ điều kiện đơn sơ, cũng không nên ở lâu, chờ mọi việc thỏa đáng, Cao Húc giũ ra áo choàng mỏng, bao lấy thê tử, nhẹ nhàng ôm ngang lên.

Hắn ra nhà thuỷ tạ, bước lên kiệu, đoàn người lập tức đi về Thanh Hòa Cư.

Trở lại hậu viện chính phòng, Cao Húc dưới chân không ngừng, trực tiếp vào buồng trong, nhẹ nhàng đặt thê tử lên giường.

Giường đệm quen thuộc, khí vị quen thuộc, Kỷ Uyển Thanh quả nhiên thoải mái, nàng cọ cọ gối mềm, tiếp tục ngủ say.

Cao Húc cũng không muốn rời đi, chỉ là hắn còn có chút chuyện quan trọng cần xử lý. Đắp chăn cho thê tử, cúi người chăm chú nhìn nàng một lát, hắn mới đứng dậy, gọi Hà ma ma tới, thấp giọng dặn dò cần hầu hạ thật tốt.

Quay đầu lại nhìn một mắt, hắn đi nhanh ra buồng trong, cũng không đi ngoại thư phòng, chỉ vào thứ gian, gọi Lâm Dương đang chờ bên ngoài vào.

“Lâm Dương, Đinh Văn Sơn có tin tức gì không?”

Phu thê hoan hảo, thời gian trôi qua đã lâu, nhưng Cao Húc trước đó bố trí lại không ngừng tiến hành, tin tức nên có, sớm đã tới.

Quả nhiên, Lâm Dương lập tức chắp tay nói: “Đinh Văn Sơn truyền tin, kích động Trần Vương tiến triển thuận lợi.”

Sau đó, hắn lại bẩm báo: “Bên thuộc hạ truyền đến tin tức, nói Trần Vương quả nhiên ra tay, chuyện đó đã thành.”

Cao Húc môi mỏng hơi cong, ý cười không đạt đáy mắt: “Rất tốt.”

*****

Trần Vương biết toàn bộ kế hoạch của Hoàng hậu, cũng tham dự một phần, tiểu thái giám vào điện bẩm báo, nói là quan chưởng quản khu vực săn bắn Thừa Đức cầu kiến, hắn liền biết sắp sửa xảy ra chuyện gì.

Hắn giống Cao Húc, không những không thích uống máu tươi, mà còn tương đối chán ghét cảm giác mất khống chế.

Vì thế, Trần Vương lấy cớ như xí, lui xuống.

Sau khi lui ra, hắn liền không trở lại đại điện.

Biết được mưu tính thành công, Xương Bình Đế khẩu dụ, uống máu lộc xong liền có thể tan tiệc, Trần Vương dứt khoát trực tiếp rời hành cung, về biệt viện vương phủ của chính mình ở Thừa Đức.

Hắn là hoàng tử, biệt viện rất gần hành cung, qua một con phố liền đến, trở về phủ xuống xe, chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ.

Hoàng Thái tử là kẻ thù chung của một đảng Kỷ hậu, Trần Vương vẫn rất chú ý diễn biến mưu tính trong hành cung.

Chỉ là chuyện phát triển đến nước này, hắn đã không thể nhúng tay, nhớ thương cũng vô dụng. Hắn dứt khoát kêu mấy phụ tá thân cận tới, cùng nhau uống trà, nói chuyện phiếm kiêm nghị sự, để phân tán lực chú ý.

Đinh Văn Sơn là một trong những phụ tá của hắn, tự nhiên ngồi ghế phía dưới. Mọi người uống nửa chén trà nhỏ, có người nóng vội trước mặt Trần Vương tranh công, tự nhiên liền nhắc tới đề tài tự lập môn hộ.

“Ngụy Vương tuy tốt, chỉ là Trần Vương bản lĩnh cũng không thua kém, chỉ vì sinh ra trễ hai năm, từ nay về sau phải hạ mình thần phục người khác, tại hạ thay điện hạ cảm thấy không phục.”

Người này lời nói dõng dạc hùng hồn, vẻ mặt đầy căm phẫn, nhưng lại vừa vặn chọc trúng tâm sự của Trần Vương.

Từ lúc nổi lên tâm tư thay thế huynh trưởng, lại qua nửa năm thời gian, tâm tư này như chiếm toàn bộ tim phổi của hắn, thời gian càng lâu càng dày vò, cũng càng thêm bức thiết.

Lúc nghị sự với các phụ tá, ngoại trừ hai ba thái giám tâm phúc, xưa nay Trần Vương không cần người khác hầu hạ, cũng không sợ tai vách mạch rừng, vì thế, hắn trầm mặc nghe tiếp.

Chờ phụ tá nước miếng bay tứ tung, như thế như vậy bất bình một phen, cuối cùng còn quỳ xuống đất thỉnh cầu. Hắn kêu người đứng dậy, giống như lơ đãng mà nhìn quét một vòng, hỏi: “Chư vị nghĩ như thế nào? Đều nói thử xem.”

Đinh Văn Sơn là đứng đầu các phụ tá, huống hồ ông đã sớm mịt mờ thảo luận với Trần Vương đề tài này, bởi vậy không vội nói chuyện, chỉ vuốt râu chờ.

Ông không nói, có rất nhiều người muốn biểu hiện chính mình. Trần Vương không lập tức cự tuyệt, cũng không mắng kêu câm miệng, liền thuyết minh vấn đề.

“Tại hạ cho rằng, điện hạ nên……”

Một người dứt lời, lập tức lại có một người đoạt lấy câu chuyện, biến đổi biện pháp khen Trần Vương, tiếp theo lại bắt đầu khuyên chủ công nhân lúc hoàng đế chưa già, sớm làm tính toán.

Đinh Văn Sơn vẫn luôn an tĩnh uống nước trà, giống như nghiêng tai lắng nghe, biểu tình vô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.