Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 67: Chương 67: Thiếu






Editor: Vy Vy 1505

Kỷ Uyển Thanh uống thuốc xong liền nghỉ ngơi, nằm trên giường dưỡng thai.

Cao Húc không nói chuyện quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên mép giường làm bạn, hình như thuốc có tác dụng an thần, không bao lâu sau nàng đã ngủ.

Nhưng chung quy đêm qua sáng nay nàng ngủ quá nhiều, một canh giờ sau đã tỉnh lại.

Ngủ dậy Cao Húc đã không còn trong phòng, có triều vụ đột phát, hắn không thể không đi ngoại thư phòng xử lý.

“Trước khi ra cửa điện hạ dặn dò nửa ngày, làm lão nô nhất định phải hầu hạ thật tốt.”

Hà ma ma ý cười doanh doanh, vết chân chim trên khóe mắt nhăn thành hoa cúc, dĩ vãng Thái Tử cũng dặn dò chiếu cố chủ tử, nhưng không cẩn thận bằng một góc hôm nay.

Tuy một phần xác thật vì thân mình Kỷ Uyển Thanh cần thận trọng. Nhưng cũng phản ánh, Cao Húc xem trọng thê tử, cũng xem trọng hài tử.

Là một phụ nhân cổ đại truyền thống, Hà ma ma thân thiết cho rằng, nhà chồng càng phú quý, nữ nhân càng cần phải có con trai bàng thân.

Ngoại trừ con nối dõi, cái gì khác đều là hư không.

Bà rót chén nước mật ong ấm, thật cẩn thận nâng chủ tử dậy: “Nương nương, ngài nhẹ chút, đừng làm ầm ĩ con trai.”

Hà ma ma không hiểu nhiễm sắc thể, bà vâng theo mẹo từ xưa lưu truyền tới nay, cho rằng chỉ cần kêu gọi, có thể ảnh hưởng giới tính thai nhi.

Tuy Kỷ Uyển Thanh không trọng nam khinh nữ, sinh trai hay gái cũng sẽ yêu thương giống nhau, nhưng không thể phủ nhận, thai thứ nhất là con trai sẽ tốt hơn rất nhiều đối với Đông Cung thậm chí bản thân nàng.

Kỷ Uyển Thanh đương nhiên sẽ không phất ý tốt của nhũ mẫu, chỉ mỉm cười nhận chén nước mật ong ấm trong tay bà, uống hết.

Có lẽ trước có ca ca, sau này bảo hộ muội muội cũng tốt.

Sau đó, Hà ma ma lại sai người truyền bữa tối, dong dài nói: “Điện hạ ra cửa thực gấp, cũng không biết trì hoãn tới khi nào, trước khi ra cửa đã dặn dò lão nô, nói nương nương không được chờ ngài ấy về dùng bữa.”

Dĩ vãng, trừ phi Cao Húc thật sự không thể phân thân, mới sai người về nhắn nàng không cần chờ, nếu không chỉ cần hắn ở Thanh Ninh Cung, Kỷ Uyển Thanh đều sẽ chờ hắn dùng bữa tối.

Đây là một vũ khí sắc bén để tăng tiến cảm tình, sau một hai lần, nếu có thể, hắn cũng tận lực gấp trở về cùng nàng dùng bữa.

Nhưng hiện giờ lại không được, nàng không đói bụng, phu thê hai người cũng lo lắng hài tử bị đói, không thể lại chờ.

Kỷ Uyển Thanh biết nghe lời, chọn mấy món thanh đạm, ăn tám phần no, mới buông đũa bạc, cũng không xuống giường.

Mới nhậm chức mẫu thân đã xem lời Lưu thái y nói như thánh chỉ, ông nói phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nếu không phải tất yếu nàng sẽ không dễ dàng xuống đất.

Nhưng lão nhân kia y thuật xác thật không tồi, uống một thang thuốc, ngủ một canh giờ, bụng dưới Kỷ Uyển Thanh âm ỉ đau cơ bản đã biến mất.

Nàng thật cao hứng, cũng an tâm, vội sai Lê Hoa đi tiền viện, nói cho Cao Húc tin tức tốt này, thuận tiện dặn dò một chút, làm hắn đúng hạn dùng bữa, đừng quá mệt nhọc.

Vẻ mặt Lê Hoa vui mừng lĩnh mệnh, hưng phấn xuất phát. Kỷ Uyển Thanh mới vừa dùng bữa, cũng không thể lập tức nằm xuống, liền dựa nghiêng trên gối mềm, nói chuyện với nhũ mẫu.

“Nương nương, ngài……”

Chủ tớ hai người nói một hồi, Hà ma ma quan tâm dò hỏi, được nàng trả lời cảm giác rất khỏe, bà đổi đề tài, trên mặt hiện ra vẻ chần chờ.

“Ma ma, giữa hai chúng ta, ma ma còn gì không thể nói sao?” Kỷ Uyển Thanh khó hiểu, vội cẩn thận hỏi: “Ma ma có gì phiền lòng sao?”

“Nương nương đừng lo lắng, ma ma rất tốt.”

Hà ma ma dưới gối một trai một gái, con trai ở bên ngoài, đi theo Kỷ Vinh xử lý của hồi môn sản nghiệp cho Kỷ Uyển Thanh. Con gái chính là Lê Hoa, hầu hạ trong phòng chủ tử, mẹ con ngày ngày gặp mặt, không có gì ưu phiền, bà toàn tâm toàn ý chiếu cố chủ tử là được.

Bà nghĩ nghĩ, chung quy hạ quyết tâm, thấp giọng nói: “Nương nương, ngài đang có thai là chuyện vui lớn, chỉ là bởi vậy bên cạnh điện hạ liền không có người hầu hạ.”

Bên cạnh Cao Húc chỉ có một nữ nhân là Kỷ Uyển Thanh, hiện giờ nàng mang thai chưa đủ ba tháng, đương nhiên không thể hành phòng.

Nàng nghe vậy trầm mặc, nếu ở hiện đại, thê tử mang thai vất vả, trượng phu hầu hạ thật tốt mới là chân lý, nếu sinh hoa hoa tâm tư, không ít trường hợp kết thúc bằng việc ly hôn. Chỉ tiếc, cổ đại không phải như thế.

Ở cổ đại, nam tử tam thê tứ thiếp là lẽ thường. Đương nhiên, không phải không có trường hợp ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước, đáng tiếc chỉ chiếm số ít. Phần lớn nam nhân ham thích trái ôm phải ấp, kiều thê mỹ thiếp.

Càng là nhà phú quý, chuyện này càng thịnh hành. Xuất thân huân quý giống Kỷ Uyển Thanh, thê tử mang thai còn phải chủ động thu xếp thông phòng ngủ với trượng phu, người một nhà dễ nắm giữ, cũng miễn làm cho người khác chui chỗ trống.

Phụ thân nàng Kỷ Tông Khánh kỳ thật là trường hợp đặc biệt, các phu nhân quý tộc tầng cao ở kinh thành chưa chắc gặp qua ông ấy, nhưng đều nghe nói đến tên ông, đây là nam nhân tốt chuyên tình mà nữ nhân nào cũng hướng tới.

Nhà huân quý còn như thế, huống chi là hoàng gia?

Cho nên, Hà ma ma thấy chủ tử thân thể không ngại mới mở miệng nhắc nhở, rốt cuộc nắm quyền chủ động trong tay chính mình, tốt hơn nhiều những hồ mị tử không biết gốc gác.

“Nương nương, hay là chọn hai người trung tâm trong các cung nữ nhị đẳng.”

Trong số đồ cưới của quý nữ cổ đại đều có nha hoàn hồi môn thế này, lúc trước Kỷ Uyển Thanh chú trọng chọn người trung thành và tận tâm, mà Hà ma ma nhìn xa hơn chút, để lại hai người nhan sắc không tệ, tuổi cũng vừa vặn.

Bà chính là nghĩ tương lai có thể phát huy tác dụng, rốt cuộc trong hoàng cung không giống bên ngoài, nhân viên hồi môn đều phải ghi vào danh sách của Phủ Nội Vụ, không thể tùy ý tăng giảm.

Nhũ mẫu đề nghị là phù hợp tình đời, cũng là thay nàng suy nghĩ, chỉ là Kỷ Uyển Thanh lại cười cười, cự tuyệt.

“Ma ma, không cần.”

Cao Húc cũng không phải là một nam tử trọng nữ sắc, hơn nữa nàng cũng làm không được việc tự mình dẫn mối cho phu quân.

Nhưng, trong lòng nàng cũng không nắm chắc, chỉ có thể nói, nếu thực sự có nữ nhân ngoại lai, nàng liền chờ ứng đối.

Kỷ Uyển Thanh cười khổ, nếu thực sự có một ngày kia, đại khái trong lòng nàng, địa vị Cao Húc sẽ một lần nữa từ phu quân trở về ông chủ lớn.

Không sai, lòng người làm bằng thịt, Cao Húc thiệt tình chân ý đối đãi nàng, cảm tình phu thê mặn nồng, nàng không phải người gỗ,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.