Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 89: Chương 89: Thiếu






Editor: Vy Vy 1505

Hà ma ma là nhũ mẫu của Thái tử phi, mặc dù là Cao Húc, cũng vì yêu ai yêu cả đường đi, cho bà vài phần tôn trọng.

Bà ở Thanh Ninh Cung tương đối có thể diện, hiện giờ bị ma ma bên người Ngụy Vương phi quát mắng “tiện tì”, thái giám cung nhân đi theo bên cạnh lập tức trợn mắt giận dữ.

Ý cười khách sáo của Hà ma ma chợt tắt, lạnh lùng liếc mắt đối phương, nhàn nhạt nói: “Vị này ma ma nói vậy sai rồi.”

Đối phương ngôn ngữ quá phận, nhưng hai người đều là hạ nhân, rất khó bẻ xả rõ ràng, chính mình không có chủ tử ở đây chống lưng, cứng rắn phát tác trước mặt Ngụy Vương phi, đó là bà đuối lý.

Hà ma ma sẽ không để chủ tử vì mình mà thêm phiền toái, chỉ không nóng không lạnh bỏ xuống một câu: “Phải biết rằng, lão nô chưa bao giờ một hai bắt buộc Vương phi nương nương thay quần áo.”

Không thay thì không thay, dẹp đường hồi phủ đi thôi, nếu không phải chủ tử nhà ngươi mặt dày mày dạn cầu kiến, bọn ta còn lười phản ứng đấy.

Người trong hoàng cung đều là nói nửa câu lưu nửa câu, ý châm chọc ở ngoài lời không khó hiểu, Trương ma ma lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng.

Không khí đột nhiên căng chặt, hai bên vô hình đã rơi vào thế giằng co.

“Ma ma, đừng nhiều lời.”

Lúc này, Tần Thải Lam mở miệng, giọng nàng ôn hòa không nhanh không chậm, ánh mắt đảo qua túi thơm đỏ rực thêu bươm bướm, trong lòng buông lỏng.

Nàng nâng mắt, gật đầu nói: “Vị ma ma này nói đúng lắm, một khi đã như vậy, chúng ta thay quần áo là được.”

Trương ma ma kinh ngạc, tâm niệm vừa chuyển, hiểu rõ, nén giận không lên tiếng, chỉ đỡ chủ tử vào trong phòng.

Thanh Ninh Cung chuẩn bị thật sự đầy đủ, trang sức, quần áo trong ngoài, ngay cả giày vớ cũng có.

Mấy ma ma rũ mắt cúi đầu cầm khay, đưa quần áo vào phòng. Khi tới gần mấy người Ngụy Vương phi, bọn họ tinh tế ngửi tóc đối phương, xác nhận không có mùi lạ.

Mấy ma ma này đều là ma ma hồi môn của Kỷ Uyển Thanh, tinh thông dược lý, hiện giờ giả làm thô sử ma ma.

Chủ tớ Tần Thải Lam thay váy áo mới, đi theo Hà ma ma vào hậu điện, Kỷ Uyển Thanh ở một chỗ phòng khách gặp các nàng.

Phòng khách gần hoa viên nhỏ, xưa nay dùng để thưởng cảnh. Nó có một đặc điểm, chính là ghế chủ tọa và ghế cho khách cách rất xa, ghế gần nhất cũng hơn một mét, ghế xa nhất phải cách bốn năm mét.

Cách xa nhau như vậy, hôm nay trời trong gió mát, tất cả mười hai cửa sổ lớn đều mở ra, đối lưu rất tốt, gió thu từ từ thổi quét, hương vị gì cũng không có khả năng lưu lại.

Bên cạnh Kỷ Uyển Thanh đứng mười mấy nha hoàn ma ma thái giám, thái giám đều là Cao Húc sai lại đây, thân thủ không tầm thường, có thể ứng đối trạng huống đột phát.

Tần Thải Lam vào phòng khách, mấy nha hoàn phía sau liền bị ngăn lại, nàng quay đầu trấn an vài câu, hành lễ, liền chọn cái ghế khách xa nhất ngồi xuống.

Kỷ Uyển Thanh nhíu nhíu mày đẹp, trực tiếp hỏi: “Không biết Ngụy Vương phi đến thăm, đến tột cùng có chuyện gì quan trọng?”

Tần Thải Lam ngước mắt, thiếu phụ tuổi trẻ áo xanh trước mắt cử chỉ ung dung, tuy người mang lục giáp, nhưng chỉ thoáng đẫy đà, cũng không mập mạp. Đối phương sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, hiển nhiên dưỡng đến cực tốt, không giống với lời đồn đãi bên ngoài.

Nàng bừng tỉnh, nhớ tới tâm tư của mẹ chồng, không nhịn được cười khổ.

Này đó ý tưởng giây lát lướt qua, nữ nhân trước mắt mày đẹp phi dương, đôi mắt sáng rực rỡ lấp lánh, có vài phần tương tự với khuôn mặt trong trí nhớ của nàng. Trong nháy mắt, nàng có chút hoảng hốt.

Thiếu niên kia mày rậm mắt to, thần thái sáng láng không khác gì thế này.

Tần Thải Lam suy nghĩ quay cuồng, nàng cho rằng chính mình đã quên gương mặt kia, thì ra không phải.

Đã từng, thiếu niên mắt đen chuyên chú nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc ưng thuận sau khi thành thân độc sủng một mình nàng, ấm ấp đến mức làm tim nàng phát đau.

Hốc mắt Tần Thải Lam nóng lên, cũng may trong khoảnh khắc giấu đi, lại đứng dậy thi lễ: “Thanh Nhi muội muội, ngày đó ở hành cung, tỷ không rõ nguyên do, thế nhưng ngăn trở muội.”

“Xong việc, trong lúc vô tình tỷ biết không ổn, trong lòng áy náy, không xin lỗi muội, lòng tỷ khó an.”

“Như thế sao?”

Kỷ Uyển Thanh cười cười, nàng không tin lúc ấy đối phương không suy đoán được, nhưng hiện tại nói này đó đã không còn ý nghĩa: “Bản cung nhận lấy lời xin lỗi của Vương phi, có thể an tâm rồi chứ.”

Nếu xin lỗi thành công, lần sau đừng lấy cớ tới Thanh Ninh Cung.

Kỷ Uyển Thanh thực dứt khoát lưu loát, nói xong nửa ngày, lại không nghe thấy Tần Thải Lam đáp lại, nàng mày đẹp nhíu lại, ngước mắt nhìn.

Lọt vào trong tầm mắt là đối phương tinh thần không tập trung, đôi mắt thẳng tắp nhìn nàng, lại không có tiêu điểm, giống như xuyên thấu qua nàng nhìn một người khác.

Giờ khắc này, Kỷ Uyển Thanh hoảng hốt như bị ong mật hung hăng đốt một cái, đau đớn mang theo chua xót, nhiệt ý dâng lên xâm nhiễm vành mắt nàng.

Ánh mắt nàng đột nhiên sắc bén, bỗng chốc thẳng lưng, giọng nói không còn khách sáo ôn hòa, trở nên lạnh nhạt: “Bổn cung mệt mỏi, nếu Vương phi không có chuyện gì khác, liền trở về đi.”

Kỷ Uyển Thanh căm thù đến tận xương tuỷ, ca ca nàng là nam nhi đội trời đạp đất, mặc dù vì nước hy sinh, cũng không cần loại ướt át bẩn thỉu này lưu luyến hoài niệm.

Lúc này, Hà ma ma cầm khay đến, tiến lên nói vào lỗ tai nàng: “Nương nương, mới vừa rồi Phúc ma ma tới bẩm, nói trong quần áo Ngụy Vương phi có một túi thơm, nếu thai phụ ngửi sẽ có trở ngại.”

Kỷ Uyển Thanh rũ mắt nhìn, túi thơm màu đỏ rực lớn khoảng nửa bàn tay, mặt trên thêu bươm bướm, dẹp dẹp, hiển nhiên hương liệu có hại bên trong sớm đã lấy ra, mới được trình lên.

Nàng cười lạnh một tiếng, cách khăn vân vê túi thơm kia, giương tay ném lên người Tần Thải Lam: “Cũng mang túi thơm của ngươi đi đi, sau này cũng không cần lại đến.”

Cái gọi là hoài niệm quyến luyến, phối hợp với một túi thơm như vậy, thật là buồn cười đến cực điểm.

Trong mắt Kỷ Uyển Thanh ẩn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.