Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 46: Chương 46: Nếu như tớ nói đợi cậu tốt nghiệp sẽ kết hôn, cậu đồng ý không




Cửa phòng “Ầm” một tiếng đóng lại, Lục Niệm Niệm chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, chóp mũi tinh xảo trực tiếp chạm vào lồng ngực người trước mắt, một luồng hơi thở mát lạnh quen thuộc tới gần, ánh mắt Tống Kim Triêu dần trở nên thâm tình cúi người xuống, môi mỏng mát lạnh mang theo cường ngạnh áp xuống bờ môi hồng, mềm mại của cô gái, hương thơm ngọt ngào, thơm mát giống viên kẹo sữa, cậu quen đường, quen nẻo cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt mà thần tốc tiến vào, rút đi từng hơi thở ngọt ngào của cô.

Vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, lại có thể hôn sau như vậy để cho Lục Niệm Niệm có chút hoảng hốt, hai mắt mông lung không lâu sau hiện ra một tầng hơi nước nhàn nhạt, con ngươi ướt át, vô cùng động lòng người.

Tống Kim Triêu luôn cảm thấy bản thân kiềm chế tốt, khi đối mặt với Lục Niệm Niệm, trong lòng vẫn luôn rối như tơ vò, thí dụ như hiện tại, trong cơ thể cậu dục vọng cuồn cuộn, như một cây đuốc muốn đem cậu bùng cháy.

Một lúc lâu, gương mặt anh tuấn, căng thẳng của Tống Kim Triêu buông lỏng, cố gắng kiềm chế chính mình không hành động bước tiếp theo, gò má cô gái trước mắt đỏ lên, vành tai trắng nõn cũng nhiễm màu đỏ, đôi môi hơi vểnh lên. Khóe môi dính vệt nước ám muội, trong mắt của Tống Kim Triêu tràn đầy dục vọng, hô hấp nặng nề quay đầu đi.

Tống Kim Triêu vẻ mặt kỳ quái rời đi, Lục Niệm Niệm mặt đỏ tới mang tai hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen, tròn chớp chớp, Kim Triêu vì sao không tiếp tục? Rõ ràng rất vui vẻ...

Trầm mặc một lúc, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, Tống Kim Triêu thâm trầm nhìn sang, đôi mắt đen, đẹp, thâm thúy như mã não. Cậu cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, đem quần áo treo trong tủ..

Rốt cuộc như ý nguyện được ở lại trong phòng của Tống Kim Triêu, trong phòng có một chiếc giường lớn tiêu chuẩn, xa hoa, Lục Niệm Niệm ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh cửa sổ, ánh sáng trong mắt lộ vẻ lưu manh, chăm chú nhìn động tác cởi quần áo của cậu.

Từ lúc gặp mặt đến giờ, còn chưa có ngắm nghía cẩn thận cậu, người trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen, lộ ra cổ tay áo lộng lẫy, tinh tế, còn có đôi tay với khớp xương rõ ràng.

Tóc Tống Kim Triêu ngắn, gọn gàng, sạch sẽ, không còn tóc mái xõa trên trán, lộ ra lông mày tinh xảo, rút đi tính khí trẻ con lộ ra hơi thở trầm ổn.

Phong cách trang phục cũng không giống như trước, bây giờ trang phục long trọng được thay thế bằng trang phục thể thao màu đen.

Tống Kim Triêu như vậy xa lạ lại quen thuộc, Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, chính là không muốn rời mắt.

Một năm không gặp, cậu thay đổi rất nhiều, mà bản thân mình vẫn như vậy, thay đổi duy nhất chính là đối với cậu thích nhiều hơn chút nữa.

Sau đó, người trước mặt xoay người, Tống Kim Triêu quay đầu liền chạm phải tầm mắt chuyên chú của Lục Niệm Niệm, cậu bước từng bước nặng nề đi qua, hơi cúi người xuống, ánh mắt đối diện cô, đối với cô gái trước mặt dịu dàng nói: “Tớ sẽ ngủ ở sô pha, cậu ngủ ở giường.”

Lời vừa dứt, Lục Niệm Niệm trừng mắt, nhất thời không vui, liền vội vàng lắc đầu, “Sao cậu có thể ngủ ở sô pha vậy?”

Giường này đủ lớn, hai người bọn họ ngủ cùng nhau thật tốt...

Đối diện với khuôn mặt oán hận, Tống Kim Triêu cười khẽ, biểu đạt ý tứ xác thực rất rõ ràng, cậu sao có thể không hiểu chứ, nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt nhất, còn quá nhỏ, chưa trưởng thành.

Do vậy cậu mỉm cười: “Cậu nghe lời tớ.”

Không chờ Lục Niệm Niệm mở miệng, Tống Kim Triêu cầm đồ dùng bước tới nhà tắm, lưu lại Lục Niệm Niệm ngơ ngác nhìn giường lớn xa hoa, vẻ mặt xoắn xuýt, cái tên này rốt cuộc là hiểu hay đang giả bộ không hiểu...

Lục Niệm Niệm chán nản ngã lên giường, trong đầu bắt đầu cân nhắc, làm sao để Tống Kim Triêu nhào tới, hoặc là trực tiếp bá vương ngạnh cung, sở trường tốt nhất của mình chính là tóm.

Thời cơ tốt như vậy, cái tên này lại có thể không hiểu mà tận dụng, Lục Niệm Niệm gấp đến độ vò đầu bứt tai.

Lại không hề biết, lúc này người ở trong phòng tắm, hơi thở phập phồng đang hướng về phía nước lạnh để tỉnh táo lại, nỗ lực đem ý nghĩ xuất hiện trong đầu dập tắt.

Chờ Tống Kim Triêu mặc áo ngủ đi ra, liền thấy Lục Niệm Niệm bốn chân chổng lên trời nằm trên giường, con mắt đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm lên trần nhà, môi mỏng lầm bầm, giống như đang lải nhải gì đó.

Lục Niệm Niệm đang suy nghĩ miên man, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một bóng người theo đó mà nghiêng xuống, đầu Tống Kim Triêu đối diện với cô, hai cánh tay mạnh mẽ chống ở hai bên.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt nhìn cậu, Tống Kim Triêu mới từ phòng tắm đi ra, tóc cũng không có lau khô, nước theo gò má từng giọt từng giọt chảy xuống, đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm cô.

Không biết cậu ra từ lúc nào, Lục Niệm Niệm cuống quít im lặng, lúng ta lúng túng: “Kim Triêu, cậu muốn làm gì...”

Tư thế như vậy thực sự quá ám muội, cũng không biết lúc tắm cậu dùng nhãn hiệu sữa tắm gì, một luồng hương vị thanh mát dễ ngửi, từng chút từng chút thâm nhập vào trong khoang mũi, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần hơi động, nói không chừng có thể chạm tới cậu.

Đối diện với đôi mắt cuồn cuồn sóng của người đàn ông, Lục Niệm Niệm không tránh không né, thỉnh thoảng liếc trộm những giọt nước như trân châu chảy trên mặt cậu, nghĩ tới khi nào thì rơi xuống.

Sau đó không nói gì, Tống Kim Triêu thu lại vẻ mặt đứng dậy, đôi mắt tối đen không rõ ràng, cậu nhàn nhạt mở miệng: “Đi tắm rửa, tắm xong nghỉ ngơi.”

Người đàn ông đứng dậy rời đi, Lục Niệm Niệm vội vã bò dậy, đây là tình huống gì? Cậu bạn trai lại cái gì cũng không có làm, vẫn muốn nhanh chóng nghỉ ngơi??

Nhìn chằm chằm bóng lưng vỗ mông bỏ đi hồi lâu, mặt Lục Niệm Niệm đen lại, không tình nguyện bước tới nhà tắm.

Cô gái vừa đi vào nhà tắm, Tống Kim Triêu dặn dò Phương Ngọc, sắp xếp máy bay buổi sáng ngày mai, Tần Bỉnh Kiền chỉ cho cậu thời gian 24 tiếng, cậu nhất định phải tuân thủ lời hứa.

Sắp xếp xong mọi chuyện, tiếng nước chảy trong nhà tắm chưa có ngừng lại, Tống Kim Triêu lại gọi điện cho lễ tân, mang tới một phần ăn khuya, ngày hôm nay khi cậu nhìn thấy Lục Niệm Niệm, cô gái kia chính là đang nôn.

Thời gian trôi qua nửa giờ, trong phòng tắm truyền tới giọng nói có chút e lệ của cô gái truyền tới, Lục Niệm Niệm đang gọi cậu.

Nghe thấy không cầm áo ngủ, đôi mắt Tống Kim Triêu trầm đi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, lấy áo ngủ trong tủ giúp cô mang vào.

Lục Niệm Niệm chỉ quấn một chiếc khăn tắm căng thẳng đứng đợi trong nhà tắm, chuyện này thật sự là ngoài dự tính, áo ngủ là thật sự quên cầm, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, sợ là Tống Kim Triêu xem cô là nữ sắc.

Qua vài giây, bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng gõ cửa, Lục Niệm Niệm dán vào kính mờ, nghe thấy người bên ngoài nhẹ giọng đằng hắng một tiếng.

Tống Kim Triêu: “Mở cửa.”

Người bên trong chậm rì rì mở ra một khe nhỏ, từ bên trong một cánh tay trắng, tinh tế đưa ra, nước như trân châu óng ánh còn mang theo sương mù nhàn nhạt.

Đối mặt với Lục Niệm Niệm, Tống Kim Triêu trong lòng căn bản không thể không có tạp niệm, mà hành động như này không thể nghi ngờ giống như một ngọn lửa, để cho cậu từng giờ từng khắc ôm dục vọng không đơn thuần.

Tống Kim Triêu ngây người, Lục Niệm Niệm phất tay thúc giục: “Nhanh đưa cho tớ.”

Giọng cô gái trong nháy mắt kéo lý trí của cậu về, Tống Kim Triêu lấy quần áo trong tay đưa cho cô, cuống quít né ra.

Khi Lục Niệm Niệm từ phòng tắm đi ra, liền thấy người đang đứng bên cửa sổ, trong tay cầm một cốc nước, cậu ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng nõn tạo thành một đường mỹ miều mà thẳng tắp, lộ ra yết hầu theo động tác mà trượt lên trượt xuống.

Lục Niệm Niệm chân trần đứng cách đó không xa yên lặng nhìn cậu, không lâu sau, Tống Kim Triêu liếc mắt, cặp mắt thâm trầm mà u ám nhìn sang, khuôn mặt anh tuấn, tâm tình không rõ, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở độc đoán.

Nhìn thấy cô đi ra, tầm mắt rời xuống dừng ở chân trần trắng trơn của cô, Tống Kim Triêu không vui cau mày, từ trong tủ lấy ra một đôi dép lê đi qua.

Lục Niệm Niệm không nhúc nhích, cậu đi tới ngồi xổm xuống, tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Mang dép vào.”

Mím môi không nói chuyện, còn chưa nhấc chân, Tống Kim Triêu dùng tay nâng chân trái, đem dép lê hướng về phía lòng bàn chân, lòng bàn tay cậu nóng rực từng chút từng chút tiến vào lòng bàn chân, cùng nhiệt độ lạnh lẽo tạo thành hai thế đối lập mạnh mẽ.

Lông mày Tống Kim Triêu khẽ nhếch, lúc này mới phát hiện chân cô rất nhỏ, rất mềm, lại lạnh lẽo, do vậy cậu nhẹ giọng nói: “Lần sau nhớ mang dép vào.”

Cảm giác được người đàn ông dưới chân nhẹ nhàng nhéo chân cô, mặt Lục Niệm Niệm phút chốc nóng lên, không được tự nhiên liếm môi, hai tay không biết phải đặt ở chỗ nào.

Giây tiếp theo, Tống Kim Triêu đứng lên, đem cô ôm ngang vào trong ngực, bước chân trầm ổn bước thẳng tới trên giường lớn.

Cái tên này...

Lục Niệm Niệm gò má đỏ lên giấu trong lồng ngực cậu, mỗi một bước đi của cậu giống như khảm trong tim cô.

Tống Kim Triêu đem người đặt trên giường, trên gương mặt tuấn tú vẫn như cũ vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, cậu gọi điện cho lễ tân, yêu cầu một túi chườm nóng.

Lục Niệm Niệm nhìn hành động của cậu, nhỏ giọng mở miệng: “Kim Triêu, chân tớ mùa đông vẫn luôn rất lạnh, cậu đừng lo lắng.”

Người thân thể hàn đều như vậy.

Tống Kim Triêu quay đầu lại, ngón tay thon dài cuộn tròn, chạm vào gò má mềm mại, ngữ khí bất đắc dĩ: “Tớ là sợ cậu sinh bệnh.”

Không khí trong phòng vừa đủ ấm, Tống Kim Triêu vẫn là sợ lạnh, cậu một bên cầm máy sấy, đem Lục Niệm Niệm ôm vào trong ngực cậu, gió ấm áp đối diện với mái tóc dài ướt nhẹp.

Một năm không gặp, tóc chấm vai đã dài tới eo, ngũ quan tinh tế ngày càng trở nên xuất chúng.

Lục Niệm Niệm ngoan ngoãn dựa vào cậu, không biết có phải ảo giác trong lòng hay không, luôn cảm thấy Tống Kim Triêu thay đổi, tâm tình trong ánh mắt so với trước đây trở nên khác biệt hơn, nhưng cũng có thể cảm nhận được yêu thích của cậu.

Cảm giác được cậu cưng chiều, thật tốt.

Cất máy sấy, Tống Kim Triêu dặn dò Lục Niệm Niệm ăn bữa khuya, nghỉ sớm một chút, khi đứng dậy bị người nào đó lôi kéo góc áo.

Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt nhìn cậu, đôi mắt e lệ: “Ngủ cùng tớ.”

Lời nói ra có chút không kiên định, rất sợ cậu từ chối, Lục Niệm Niệm nhanh chóng nhỏ giọng bổ sung: “Tớ tuyệt đối không làm chuyện xấu.”

Chính là loại đắp chăn kín nói chuyện.

Nghe thấy lời này, Tống Kim Triêu không nhịn được cười khẽ, dịu dàng nói: “Cậu không sợ tớ làm chuyện xấu?”

Lời vừa nói ra, đôi đồng tử của Lục Niệm Niệm sáng lên chớp chớp mắt, môi hồng động đậy, nhỏ giọng lúng túng: “Sợ gì chứ...”

Tống Kim Triêu ánh mắt hơi ngưng lại, che giấu đáy lòng xao động, ho nhẹ một tiếng giọng nói dịu dàng không còn cách nào khác: “Cậu nha.”

Lục Niệm Niệm không nói lời nào, chỉ nhìn chằm nhằm cậu cười hắc hắc, gò má trắng lộ ra một tầng hồng nhàn nhạt, vô cùng động lòng người.

Hơi thở của Tống Kim Triêu trầm ổn mà có quy luật, hơi thở mát lạnh vờn quanh, dừng lại mấy giây, mới nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”

Nghe thấy lời này trên mặt Lục Niệm lập tức hiện lên ý cười, như một con sâu róm, lăn vài vòng rồi lại lăn vào trong ổ chăn, vén chăn lên vỗ vị trí bên cạnh người, “Kim Triêu, nhanh chóng qua bên này.”

Nụ cười trong vắt tràn đầy mong đợi, Tống Kim Triêu nở nụ cười, nghe lời đi tới, vén chăn lên ngủ ở bên trái.

Bên cạnh truyền tới tiếng soàn soạt quen thuộc, cậu liếc mắt, liền nhìn thấy người trong chăn cuộn lại một thành đoàn trong vo, chỉ để lộ ra mái tóc mềm mại, như là sợ bị cậu phát hiện, Lục Niệm Niệm dịch qua dịch lại, đợi kề sát đến bên cạnh cậu, mới cẩn thận từng li từng tí từ trong chăn lộ ra đôi mắt tròn xoe.

Lục Niệm Niệm thò đầu ra, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Tống Kim Triêu, cậu dường như đã phát hiện ra hành động mờ ám, Lục Niệm Niệm giả vờ bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ sợ lạnh.”

Tống Kim Triêu vẻ mặt cao thâm khó dò nhìn qua, lập tức hiểu rõ gật đầu, cánh tay dài mạnh mẽ duỗi ra, đem người ôm vào trong ngực, bị một nguồn sức mạnh kéo thẳng vào trong lồng ngực cậu, Lục Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng lại, chóp mũi đã dán vào trong lồng ngực cậu.

Tống Kim Triêu ôm cô, đem toàn bộ hơi thở nóng rực bao quanh, Lục Niệm Niệm mặt đỏ tới tận mang tai trốn ở trong lồng ngực cậu, gò má khô nóng, chờ tư thế hai người thích ứng, dè dặt động đậy, mái tóc mềm mại ở trong ngực cậu cọ qua cọ lại, tìm tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của cậu: “Tự chủ của tớ luôn rất tốt.” Giọng nói của cậu bất ổn, ánh mắt sáng quắc bức người.

Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm chuẩn bị nhìn cậu, mới cảm giác người đàn ông đem cằm gác trên đầu của cô, tiếp theo trầm giọng mở miệng: “Nhưng cậu là ngoại lệ, cho nên đừng lộn xộn.”

Đang nói chuyện, Tống Kim Triêu ôm chặt lấy cô, cánh tay dài bắt lấy đôi tay thỉnh thoảng làm loạn của cô, đem nó bao chặt.

Trong nháy mắt mặt Lục Niệm Niệm nóng lên, nếu nói thật sự không có ý nghĩ nào khác, Kim Triêu có lẽ không tin.

Không đợi cô mở miệng, Tống Kim Triêu cúi đầu, môi mỏng mềm mại, nhẹ nhàng sượt qua cần cổ trắng nõn, xúc cảm nhẹ nhàng, mềm mại, giống như lông chim quét qua, hơi thở mát lạnh, thanh khiết lướt qua cần cổ xinh đẹp, chạm vào vành tai nhiễm đỏ của cô.

Vô hình chung là đòn trí mạng trêu ghẹo người.

Lục Niệm Niệm mơ mơ màng màng nhanh chóng vào giấc ngủ, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ, Tống Kim Triêu vì sao đối với phương diện kia một chút cũng không có, là vì mình lớn lên không đủ xinh đẹp? Hay là dáng người không quyến rũ?

Tống Kim Triêu trầm mặc rất lâu, yên tĩnh nhìn cô, cằm thon gầy chống đỡ trên mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp, dễ nghe truyền vào trong tai Lục Niệm Niệm, “Trước khi cậu trưởng thành, tớ sẽ không làm chuyện xấu.”

Nghe thấy lời này, tim nhảy lên, còn chưa kịp hít thở, lại nghe cậu nói: “Nhưng nhắc trước để cậu sớm chuẩn bị.”

Lục Niệm Niệm nghe xong lời này mặt đỏ bừng!

Giữa hai người lại khôi phục yên tĩnh, tim Lục Niệm Niệm đập điên cuồng rất lâu, sau một thời gian dài không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nhẹ nhàng thiếp đi trong suy nghĩ.

Người trong ngực cuối cùng không còn làm loạn nữa, nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều của cô gái, Tống Kim Triêu nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cậu nhẹ nhàng buông tay, kéo góc chăn bị rơi xuống giường, mà chỗ nào đó sưng lên đặc biệt rõ ràng.

Buổi tối yên tĩnh, Tống Kim Triêu ở trong phòng tắm đến nửa ngày, khi đi ra tóc cũng ướt nhẹp, nước lạnh theo gò má chảy xuống.

Nhìn thấy cô gái ngây thơ đang ngủ, cậu cau mày nhìn một lúc lâu, sau đó quả quyết ngủ trên sô pha.

Sáng sớm hôm sau, Lục Niệm Niệm tỉnh dậy mới phát hiện bên cạnh trống không, nào còn bóng dáng Tống Kim Triêu, nhìn quanh bốn phía cũng không thấy cậu, nghĩ đến ngày hôm qua cậu nói hôm nay sẽ đi, Lục Niệm Niệm vội vã từ trên giường bò dậy, lo lắng có phải cậu đã đi rồi hay không, đang chuẩn bị gọi điện thoại, cửa phòng “Răng rắc” một tiếng bị mở ra.

Chỉ thấy Tống Kim Triêu trên người mặc áo khoác màu đen, trong tay cầm một túi cơm hộp bước vào.

Nhìn thấy người trên giường tỉnh rồi, cậu mỉm cười: “Rời giường sau đó ăn sáng.”

Thấy cô gái trên giường ngốc nghếch nhìn cậu, Tống Kim Triêu nâng mắt, trong mắt ý cười chưa giảm, giọng nói dịu dàng: “Tớ mua bánh bao hấp, khẳng định không ăn?”

Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm trong nháy mắt lấy lại tinh thần, hóa ra là cậu chưa đi, mà là sáng sớm cố ý đi mua bữa sáng cho cô, nơi bán đồ ăn sáng cách chỗ này xa một chút, khó trách cậu dậy sớm như vậy.

Nghĩ đến bản thân mình giờ khắc này bộ dạng đầu bù tóc rối, Lục Niệm Niệm đỏ mặt từ trên giường bò dậy, ôm đầu xông thẳng vào trong phòng rửa tay.

Phía sau vang lên tiếng cười ôn hòa dễ nghe của người nào đó.

Ăn xong bữa sáng, biết Tống Kim Triêu phải rời đi, Lục Niệm Niệm cố ý muốn đi đưa cậu, bị người nào đó từ chối.

Tống Kim Triêu sờ đầu cô, giống như nói chuyện với một đứa trẻ, giọng nói dịu dàng: “Chờ đưa cậu về nhà, tớ mới yên tâm rời đi.”

“Cậu ngoan ngoãn đợi tớ, phải chăm chỉ học tập có biết không?”

Lục Niệm Niệm không tình nguyện bị cậu đưa tới cửa nhà của cậu mợ, Phương Ngọc dừng xe ở ngã ba, hai người quyến luyến tạm biệt nhau, cô gái chậm chạp không muốn vào nhà, Tống Kim Triêu chỉ có thể ôm cô, cầm gác trên đầu của Lục Niệm Niệm, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhớ tớ, có thể gọi video.”

Vừa nghe thấy gọi video, người trong lòng quả quyết lắc đầu, rúc ở trong ngực cậu cọ qua cọ lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Gọi video làm sao đủ.”

“Cậu có thể đừng đi có được không? Hoặc mang theo tớ cũng được...” Nghe được câu nói đó, Lục Niệm Niệm nhăn mặt, khịt khịt mũi.

Nghe thấy lời này, trong lòng Tống Kim Triêu như bị người nào đó nhéo một phát, vừa đau vừa khó chịu, cậu theo bản năng ôm chặt lấy cô, giọng nói từ tốn: “Niệm Niệm, nếu như tớ nói đợi cậu tốt nghiệp rồi kết hôn, cậu có đồng ý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.