Con Nhà Giàu

Chương 233: Chương 233: Là đinh hạo hối hận muốn chết




“Đúng vậy, nhiều siêu xe quá!”

Lúc này Lâm Lâm nhìn thấy từng chiếc siêu xa, cũng có hơi hoảng sợ.

Maybach, mỗi một chiếc đều đắt hơn một căn nhà ở nơi này.

Nếu ai có thể gả vào gia tộc như vậy, vậy sẽ làm người ta hâm mộ đến cỡ nào chứ.

Haizz, chỉ tiếc, Trần Lâm tôi cũng khá xinh đẹp, vậy mà tên Đinh Hạo kia lại chê cô, lựa chọn con nhỏ Lý Thi Hàm đê tiện kia.

Cô ta có cái gì chứ, không phải chỉ là biết giả vờ thôi sao!

Không sai, cô gái này đúng là Trần Lâm và đồng nghiệp thuê phòng cùng cô ta.

Lập tức nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi hâm mộ.

Rất nhiều cô gái có mặt ở nơi này cũng mang theo tâm trạng phức tạp rời đi.

Còn Lý Việt, đương nhiên là bị cảnh sát bắt về xử lý.

Chờ đến hôm sau, Trần Lạc Thần đến bệnh viện thăm Tần Nhã.

“Trần Lạc Thần, cảm ơn anh đã cứu tôi!”

Sau khi Tần Nhã tỉnh lại, ba mẹ của Tần Nhã đã kể lại hết mọi chuyện cho cô nghe.

“Không sao! Hơn nữa nếu tính ra thì đều do tôi, là tôi không chăm sóc cô cẩn thận!”

Trần Lạc Thần áy náy.

“Trần Lạc Thần, chuyện mẹ tôi có phải cũng là do anh cứu không, Lý Việt đã khai với cảnh sát rồi, anh ta nói anh ta đã gạt tôi chuyện cứu mẹ tôi, hơn nữa nếu không phải anh ta nhắc đến chuyện của mẹ tôi thì hôm đó tôi cũng đã không lên xe cùng với anh ta rồi!”

Lúc này Tần Nhã nhìn Trần Lạc Thần.

Bởi vì khi Tần Nhã nghe ba cô nói thật ra Trần Lạc Thần chính là cậu Trần, ngay cả cô cũng đờ ra.

Thật sự rất khiếp sợ.

“Là tôi!”

Trần Lạc Thần gật đầu, chuyện đã đên nước này, cũng không có gì phải giấu nữa.

“Anh ngốc thật, sao anh lại không nói cho tôi biết chứ, anh có biết không, có một khoảng thời gian tôi đã định hẹn hò với Lý Việt rồi, nếu thật sự hẹn hò với Lý Việt, không phải anh đã hại chết tôi rồi sao!”

Tần Nhã nhéo nhẹ lên cánh tay Trần Lạc Thần.

“Tôi biết, anh sợ tôi quấn lấy anh đúng không?”

Tần Nhã đỏ mắt nhìn Trần Lạc Thần: “Bây giờ tôi mới biết nguyên nhân vì sao anh không muốn hẹn hò cùng tôi, anh là cậu Trần ở Kim Lăng, có thân phận cao quý, sao có thể thích loại con gái như tôi chứ, ha ha, nói tiếp thì cũng chỉ là do tôi tự đa tình mà thôi!”

“Không có, tôi không giống như cô nghĩ, nhưng cô cũng biết rồi, tôi đã hẹn hò cùng Lệ Hàm, không thể thích cô gái khác được!”

Trần Lạc Thần thành thật nói.

“Ồ, tôi biết rồi, không sao, sau khi trải qua chuyện này tôi cũng đã nghĩ kỹ, có lẽ tôi không thích anh thật, chỉ bị những món đồ quý báu anh tặng lúc trước làm động lòng, bây giờ mới biết, mấy thứ đó đối với anh chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt không đáng kể đến mà thôi!”

“Như vậy cũng tốt, tôi cũng đã bình thường lại, Trần Lạc Thần, chúc anh và Lệ Hàm hạnh phức!”

Tần Nhã cười thoải mái.

Trần Lạc Thần thấy cô hiểu rõ cũng bình thường lại, trong lòng cũng thả lỏng.

“Ừ, ừ, sau này chúng ta là bạn tốt, chỉ cần cô có chuyện gì, nếu tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”

Trần Lạc Thần cười nói

Lại nói tiếp, đối với Tần Nhã, trừ tự trách ra cũng chỉ còn lại tự trách mà thôi.

Dù sao lúc trước đã thất hẹn với cô rất nhiều lần, bây giờ còn hại cô thiếu chút nữa đã gặp chuyện.

Cho nên mấy lời này của Trần Lạc Thần cũng không phải lời khách sáo.

“Được, tôi nhớ kỹ mấy lời này của anh, chờ tôi có việc sẽ nhờ anh giúp đỡ!”

“Ừ, vậy cô nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống phòng bếp chuẩn bị cháo cho cô!”

Trần Lạc Thần đứng dậy đi ra ngoài.

Mà Tần Nhã nhìn bóng lưng Trần Lạc Thần rời đi, nụ cười trên mặt dần biến mất, nắm chặt chăn vài lần.

Trần Lạc Thần vừa mới cầm hộp cơm của Tần Nhã đi ra ngoài.

Thiếu chút nữa đã đụng trúng một người.

“Úi, anh mù à, đi đường không biết nhìn sao?”

Đó là một cô gái, bị một cô gái khác cầm bình nước biển, còn đang truyền nước biển, quay sang mắng Trần Lạc Thần tới tấp.

“Xin lỗi, tôi không… hửm? Trần Lâm?’

Trần Lạc Thần vừa nhìn kỹ, đây không phải là Trần Lâm sao!

“Trần Lạc Thần? Sao anh cũng ở đây?”

Trần Lâm kinh ngạc hỏi.

Tối hôm qua, thật ra là những người bạn thuê phòng chung định đi cùng Trần Lâm đến truyền nước biển.

Bởi vì tối hôm qua khi Trần Lâm đi về mắc mưa, hơn nữa còn bị kích thích tâm lý.

Cho nên đã sốt cao.

Sau đó, có rất nhiều xe chặn đường, sau nữa còn có rất nhiều xe cảnh sát đến.

Tóm lại lúc đó không đi ra ngoài được.

Nghĩ thầm ráng chịu một đêm là hết.

Kết quả sáng hôm nay thức dậy, bạn cùng phòng phát hiện cô lại bệnh nặng hơn.

Vội vàng đến bệnh viện.

Vừa mới truyền nước biển được một lúc, tình hình mới tốt hơn.

Không ngờ suýt chút nữa đã bị Trần Lạc Thần đụng trúng.

“Bạn tôi nằm viện, tôi đi mua cháo cho cô ấy!”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Ồ ồ, Lâm Lâm, tớ biết rồi, có phải đây là Trần Lạc Thần, là cái tên bạn học cùng lớp cậu đã làm chó săn cho tên cậu ấm kia đúng không?”

Lúc này một cô gái khác nhìn Trần Lạc Thần khinh thường nói.

“Úi Thiến, cậu nói gì đó!”

Trần Lâm xấu hổ.

“Không lẽ không phải anh ta sao? Làm tay sai cho mấy tên cậu ấm, nhưng mà đúng là cũng hay thật, bây giờ còn đi mua cháo cho người ta nữa!”

Cô gái cười lạnh.

Mặt Trần Lâm lúc đỏ lúc trắng.

Cô bạn Thiến của cô chính là như vậy, tùy tiện nghĩ sao nói vậy.

Còn vô tư vô tâm hơn cả cô.

Không sai, là Trần Lâm nói với cô những lời này.

Bởi vì lần trước ở đại hội lễ mừng núi Vân Mông, không phải Trần Lạc Thần rất trâu bò sao, lúc đó Trần Lâm thiếu chút nữa đã quỳ liếm, còn nhất quyết muốn mua trà sữa cho Trần Lạc Thần.

Thậm chí còn có suy nghĩ có nên theo đuổi Trần Lạc Thần hay không.

Cho nên cô và Lý Thi Hàm, Đinh Hạo cũng từng đoán, rốt cuộc Trần Lạc Thần là ai, vì sao trông có vẻ anh ta chơi rất thân với mấy cậu ấm đó, hơn nữa hình như mấy cậu ấm đó đối xử với cậu rất tốt?

Kết quả không biết Đinh Hạo hỏi thăm ai, chỉ nói Trần Lạc Thần không ghê gớm đến thế, thật ra chỉ là chó săn của người ta, còn từng xem nhà cho người ta nữa!

Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng tin ngay.

Nhưng mà sau này chắc chắn phải đối xử tốt với Trần Lạc Thần hơn.

Dù sao anh cũng chơi khá thân với những cậu ấm đó.

Hơn nữa, cũng vì Trần Lâm có loại suy nghĩ này, cộng thêm những biểu hiện của cô vào hôm lễ mừng núi Vân Mông hôm đó đã làm cho Đinh Hạo cảm thấy cô không tốt.

Ngược lại đi hẹn hò với Lý Thi Hàm.

Mẹ nói, lúc đó Lý Thi Hàm chỉ là khiếp sợ đến mức không kịp phản ứng đó có được không.

Người khinh thường Trần Lạc Thần nhất chắc chắn là Lý Thi Hàm.

Kết quả Trần Lạc Thần lại có mối quan hệ rộng hơn Đinh Hạo, cô ta đương nhiên khiếp sợ hối hận rồi.

Chẳng qua cô thể hiện ra ngoài, còn con nhỏ đê tiện kia không thể hiện ra mà thôi.

Rồi sau đó thì sao, Trần Lâm cũng mới phát hiện ra, chỉ bởi vì mối quan hệ mà đi lấy lòng Trần Lạc Thần là chuyện không thực tế đến cỡ nào.

Dù sao nếu bàn kỹ lại thì Trần Lạc Thần chỉ có hai bàn tay trắng.

Còn Đinh Hạo thì sao, có gia sản, có cửa hàng.

Còn sắp xếp công việc tốt cho Lý Thi Hàm.

Đây mới là thực tế.

Cho nên Trần Lâm cũng hay nói mấy lời khó nghe cho mấy cô bạn thân.

Trần Lâm lập tức lúng túng: “Trần Lạc Thần, anh đừng nghe cô ấy nói bậy, đúng rồi, mấy cậu ấm bạn bè của anh đâu rồi?”

Tuy trong lòng vẫn luôn khinh thường Trần Lạc Thần làm chân chạy vặt cho người ta, nhưng nói như thế nào Trần Lạc Thần cũng quen biết với bọn họ, cũng có máu mặt.

Cho nên giao tiếp thêm cũng tốt.

“À, dạo gần đây bọn họ đi Hải Nam chơi rồi!”

Trần Lạc Thần nói.

“Bọn họ không dẫn anh theo à!” Trần Lâm hỏi thử.

“Bọn họ dẫn tôi theo làm gì chứ!” Trần Lạc Thần cười gượng nói.

Đám cậu ấm này thích ăn chơi quậy phá tiêu xài, còn anh lại thích sống một cuộc sống bình bình thường thường, cho nên trừ một số hoạt động, bình thường uống vài ly ra, cũng không chơi chung với nhau.

Trần Lâm bĩu môi, thì ra người ta cũng không muốn dẫn anh theo à.

Sau đó lại trò chuyện thêm vài câu rồi tạm biệt.

“Ha ha, cái tên đó đó, tớ thấy anh ta cũng khá đẹp, nếu thật sự có tài năng thì tốt rồi, tớ sẽ theo đuổi anh ta ngay! Chỉ tiếc…”

Cô gái nói.

Trần Lâm liếc cô bạn thân: “Chậc, nếu thật sự là cậu ấm thì đến lượt cậu theo đuổi à, đã rơi vào tay tớ từ lâu rồi, haizz, nhưng mà nói nữa thì mấy hôm trước tớ cũng từng có ý định theo đuổi anh ta đó, chỉ cần hẹn hò với anh ta, cho dù anh ta chỉ là chân chạy vặt cho người ta thì cũng rất tốt đó, dù sao có đám cậu ấm kia chống lưng cho anh ta thì tớ có thể vả mặt Đinh Hạo rồi, để tên đó hối hận chết, cái tên Đinh Hạo kia cũng khá nhạy cảm về chuyện của Trần Lạc Thần, đến lúc đó Đinh Hạo bị kích thích, chắc chắn sẽ theo đuổi tớ lại! Như vậy thì tứ có thể tiếp tục yêu đương với Đinh Hạo, hơn nữa bắt lấy tên đó cả đời!”

“Chỉ tiếc là nhóm cậu ấm kia đã đi Hải Nam chơi hết, bây giờ cậu nhìn anh ta đi, lại low như thế! Đinh Hạo còn biết hết mọi thứ của anh ta rồi, phải làm sao để Đinh Hạo hối hận đây!”

Trần Lâm buồn bực nói.

‘Nè! Lâm Lâm, sao lại không được chứ, cậu nói thế lại làm tớ nghĩ ra được một cách, tớ bảo đảm Đinh Hạo sẽ quỳ xuống trước mặt cậu, cầu xin cậu yêu đương cùng anh ta!”

Cô gái vỗ đầu nói.

“Cách gì?” Trần Lâm vội hỏi

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.