Con Tim Rung Động

Chương 40: Chương 40




Kiều Nhân không biết Kỷ Hàn Thanh định dùng cách gì chỉ cho cô, nhưng dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được đấy chẳng phải là lời khen ngợi.

Đặc biệt là với giọng điệu của anh thì càng giống một câu uy hiếp hơn.

Kiều Nhân theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, người đàn ông lại tiến lên, đến cuối cùng khoảng cách hai người không phải là cách xa nhau mà lại gần hơn vừa nãy rất nhiều.

Tầm mắt Kỷ Hàn Thanh vụt qua mặt cô một cái: “Biết không?”

Kiều Nhân lập tức đáp lại theo phản xạ: “Tôi biết tôi biết!”

Cô dám không biết sao?

Nhìn vẻ mặt Kỷ Hàn Thanh thế này, càng nhìn càng giống như là điềm báo của sự đe dọa dụ dỗ sắp bắt đầu.

Bên cạnh Phó Yên đơn côi tịch mịch không cam lòng chen chân vào: “Cần tôi tránh đi không?”

Kiều Nhân quay đầu nhìn anh, trả lời một mạch: “Không cần!”

Người sau nhếch môi khẽ cười: “Vậy em nói một chút xem cậu ta thích ai?”

Kiều Nhân: “...”

Chữ “Anh” sắp thốt lên tới nơi, cô gắng gượng kìm nén trở lại, Kiều Nhân nghẹn lời, hết sức cứng rắn bắt đầu nói sang chuyện khác: “Sao hai anh đi lên đây?”

Cô vừa rồi mới đứng như trời trồng ở cửa nhìn hai người ở trong phòng dọn dẹp hành lý, có thể là nhìn quá nghiêm túc nên quên đi khái niệm thời gian.

Bây giờ nhìn lại đồng hồ, từ lúc cô đi lên tầng đến giờ đã hai mươi phút---

Hứa Thần Phong vẫn chưa lên đây.

Kiều Nhân nhíu mày một cái, bởi vì xoắn xuýt nên giọng nói vô cùng bé: “Hai người ở dưới tầng có nhìn thấy Thần...”

Sợ hai người bọn họ trong phút chốc không nghĩ ra được Hứa Thần Phong là ai, cô tận lực nói ra một câu để dễ hình dung: “Chính là khi xe bị chặn lại ở bên ngoài, cái người đã xuống xe nói chuyện với bảo vệ để xe hai người được vào trường ý.”

Kỷ Hàn Thanh nhíu mày lại, không lên tiếng.

Cũng không biết là đang suy nghĩ ở dưới tầng có gặp người đó chưa hay căn bản là không muốn trả lời vấn đề này của cô.

Kiều Nhân hoài nghi sẽ là vế sau.

Bởi vì biểu cảm Kỷ Hàn Thanh rất rõ ràng: Tất cả cái gì liên quan đến Hứa Thần Phong, anh không muốn nói tới.

Kiều Nhân chỉ có thể rời ánh mắt hỏi han chuyển hướng sang người đàn ông khác.

Phó Yến: “Bị phó hiệu trưởng gọi lên rồi.”

Kiều Nhân: “... À.”

Không trách đột nhiên lại không thấy anh.

Kiều Nhân còn tưởng rằng là cô quản lý ký túc xá lâu ngày không có nhìn thấy tiểu tử trẻ tuổi đẹp trai nào, đầu nóng lên giữ anh lại không cho anh đi lên.

Loại chuyện này cũng không phải chưa từng phát sinh.

Hứa Thần Phong có vẻ ngoài đẹp trai, hồi xưa đi học được không ít giáo viên chiếu cố.

Khóe miệng Kiều Nhân khẽ giật, giơ máy ảnh chụp lại tấm hình kia, sau đó mới cất ví tiền, nhìn về phía Phó Yến: “Vậy anh ấy có nói khi nào quay lại không ạ?”

Phó Yến: “Em gọi điện thoại cho anh ấy hỏi một chút xem nào?”

Kỷ Hàn Thanh: “...”

Đây là coi anh không tồn tại sao?

Phó Yên mặc dù là thuận miệng nói ra, nhưng đúng là có giá trị tham khảo, Kiều Nhân cười với anh, khi xuống tầng thật sự mở máy ra gọi điện cho Hứa Thần Phong.

Chuông vừa vang lên một tiếng liền tắt.

Hẳn là anh vẫn đang nói chuyện với phó hiệu trưởng, Kiều Nhân không gọi lại nữa.

Cô mở WeChat nhắn hỏi anh một câu.

Năm phút sau, Kiều Nhân đang vòng đi vòng lại ở gốc cây cổ thụ ở ký túc xá nam, đi đến vòng thứ sáu thì Hứa Thần Phong gọi điện tới.

Cả tòa nhà là ký túc xá nam, nên khi có sinh viên nam đi ngang qua, ánh mắt luôn dừng lại trên người nữ sinh hiếm thấy mất mấy giây.

Kiều Nhân quả thực không chịu những ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào mình, đặc biệt không chịu nổi những ánh mắt nóng bỏng cố nhìn cô để tìm hiểu, cô xoay người lại, đưa lưng về phía bọn họ nghe điện thoại: “Anh Thần Phong, anh bận rộn công việc xong rồi chứ?”

“Em đứng dưới tầng ký túc xá đợi đi. Bây giờ anh qua đón em.”

Nói ba câu đã giải quyết xong vấn đề.

Kiều Nhân cúp điện thoại, thời lượng cuộc gọi còn chưa quá nửa phút.

Cô sợ lát nữa không để ý tới xe của Hứa Thần Phong, liền quay người lại rồi đứng đợi. Vừa ngẩng mặt lên, cô nghe thấy Kỷ Hàn Thanh – cái người rất hiếm khi nói chuyện lại hỏi cô một câu: “Khi nào tới đây?”

Không cần phải nói cũng biết hỏi về Hứa Thần Phong.

Kiều Nhân cuối cùng cũng hiểu được những lời Kỷ Niệm từng nhắc người đàn ông này bình thường không nói nhiều, là thật kiệm lời đi, đặc biệt là khi tâm tình không tốt, Kiều Nhân có thể một ngày cũng không nghe thấy anh nói câu gì, suy nghĩ xa xôi, chậm nửa nhịp cô mới trả lời lại: “Ngay bây giờ.”

Phòng làm việc của phó hiệu trường ở khu giảng đường, cách ký túc xá không tính là quá xa, lái xe qua chỉ cần ba phút.

Quả thật là ngay bây giờ, Kiều Nhân vừa nói xong chưa được bao lâu, xe Hứa Thần Phong đã dừng lại trước mặt, sau đó hạ cửa kính xe xuống, giọng nói Hứa Thần Phong truyền tới: “Tiểu Kiều?”

Kiều Nhân lập tức mở cửa xe ngồi vào.

Hứa Thần Phong nhìn ra bên ngoài thấy hai người đàn ông đang đứng, không khỏi cảm thán: “Đúng là âm hồn không tiêu tan.”

Kiều Nhân: “...”

Cô lặng lẽ thắt dây an toàn, không nói lời nào.

Hứa Thần Phong rất nhanh lái xe đi.

Còn chưa đi được bao xa, Kiều Nhan nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, kinh ngạc “A” một tiếng: “Sao không đi đường cũ?”

“Hoa hải đường ở trường mới nở, dẫn em đi xem một chút.”

Không đợi Kiều Nhân trả lời, anh lại hỏi ngược lại câu: “Tiểu thư Kiều không bận đến nỗi hoa cũng không có thời gian ngắm đi?”

Bởi vì ngay cả bóng hai người bạn cùng phòng trong truyền thuyết cũng chưa được nhìn thấy, ngày hôm nay trở thành công cốc, Kiều Nhân thở dài: “Đương nhiên là có rồi.”

Hứa Thần Phong cười một tiếng, tránh người đi đường rồi lái xe đi tiếp.

Khuôn viên Đại học Y có một vườn hải đường, trước kia Kiều Nhân đã từng nghe qua, nhưng đủ mọi nguyên nhân khiến bản thân chưa được diện kiến lần nào.

Kỷ Niệm nhắc qua mấy lần, mỗi lần trước kỳ nghỉ nào cũng nói tới nhưng rồi khi được nghỉ lại nằm trên giường không dậy được.

Chuyện ngắm hoa này cứ kéo dài kéo dài mãi, cuối cùng lại thành ra đi cùng với Hứa Thần Phong.

Dù sao cũng là lái xe, cho nên đến địa điểm rất nhanh.

Mặc dù hai người không xuống xe, nhưng dõi mắt nhìn theo, trước mắt đã là một vùng trời màu hồng.

Hải đường trong vườn là được trồng từng cây từng cây một, mùa xuân cũng đang nở rộ, tựa như là mở ra được một biển hoa diễm lệ, Kiều Nhân đột nhiên cảm thấy vui mừng vì mình đã mang theo máy ảnh.

Từng chùm hoa rực rỡ tươi sáng, tâm tình Kiều Nhân bỗng chốc cũng sáng rực theo, cầm máy chụp hình bước xuống xe.

Hứa Thần Phong đi sau lưng cô, tán gẫu câu có câu không với cô: “Mới vừa rồi sao ra nhanh thế?”

Anh cho là Kiều Nhân phải ở ký túc xá hơn nửa tiếng mới đi.

Kiều Nhân bước từng bước vào vườn hải đường, đi vào càng sâu, tâm trạng cô càng tốt lên.

Mùa này không tính là quá nóng, lại đang mùa hoa nở, không ít cặp đôi ở bên trong nói chuyện yêu đương.

Thỉnh thoảng lại đụng phải sinh viên nữ của Hứa Thần Phong, xấu hổ lại dịu dàng nói với anh “Chào giáo sư Hứa”, nói xong lại nhìn cô, ánh mắt mang theo quan sát cùng hâm mộ.

Kiều Nhân không để ý, bước chân chậm lại một chút, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Anh Thần Phong, hai người kia vẫn ở đằng sau sao?”

Hứa Thần Phong lười để ý tới cô, vén lên những cành hoa lộ đường cho cô đi: “Tự nhìn.”

Vì vậy Kiều Nhân thật sự quay đầu nhìn một cái.

Kiều Nhân đoán Kỷ Hàn Thanh nhiều nhất cũng chỉ là đứng bên ngoài chờ cô, kết quả ai ngờ anh lại theo cô đi vào tận trong này?

Hai người đàn ông thân ảnh thon dài đi với nhau, chỉ đi sau cô và Hứa Thần Phong vài bước, hai người tựa như ngọn gió thổi qua, mở ra rất nhiều cảnh đẹp.

Khóe miệng Kiều Nhân càng giương lên cong hơn.

Tựa như cái gì chứ?

Tựa như hai người muốn đi riêng ngắm hoa cùng nhau, cuối cùng lại kẹp thêm hai tên kỳ đà cản mũi vô cùng to lớn.

Kiều Nhân cùng Kỷ Hàn Thanh nhìn nhau một cái, vừa thu hồi tầm mắt xoay đầu lại, liền nghe thấy có người sau lưng kêu một tiếng: “Học trưởng?”

“...”

Kiều Nhân vốn là muốn bước về phía trước cứ như vậy chững lại, Hứa Thần Phong ở trước mặt đi hai bước rồi mới phát hiện Kiều Nhân đang đi bên cạnh mình bỗng không thấy người đâu, quay đầu nhìn lại, mới nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng cau mày bên gốc cây, không quay đầu lại cũng không đi về phía trước.

Anh lùi về phía sau mấy bước, duỗi tay quơ quơ trước mặt Kiều Nhân: “Tỉnh lại.”

Kiều Nhân lúc này mới nháy mắt một cái, nhẹ “Ừ” một tiếng.

Hứa Thần Phong hiểu Kiều Nhân không thua gì mẹ Tống.

Mặc dù mấy năm nay chưa gặp nhau lần nào, nhưng vẫn luôn có chung cảm xúc và hiểu nhau, anh dễ như trở bàn tay nhanh chóng phát giác Kiều Nhân đang không thoải mái.

Chỉ quay lại nhìn thôi mà không biết nhìn thấy cái gì, ngược lại còn khiến mình mất hồn.

Hứa Thần Phong giương mắt nhìn ra sau lưng.

Mấy phút trước, chỗ kia chỉ có hai người đàn ông đứng, bây giờ nhìn lại, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người phụ nữ đứng bên cạnh.

Người phụ nữ tóc xoăn, giọng nói cũng nhẹ nhàng cẩn thận, tựa như là bóp giọng để ra được như vậy: “Các anh hôm nay cũng tới a, thật tốt.”

Tay cô cũng cầm một vật tựa như máy ảnh, chỉ là rõ ràng cao cấp hơn máy ảnh Kiều Nhân cầm trong tay, nhìn là biết giá không hề rẻ.

Kiều Nhân không quay đầu, nhưng lại khe khẽ hừ một tiếng.

Hứa Thần Phong sờ cằm cười: “Không có quan hệ gì sao?”

-Cái gì?

Có thể là bị bao nhiêu thứ làm ảnh hưởng, giọng Kiều Nhân khi nói với Hứa Thần Phong không tốt lắm.

Hứa Thần Phong tiếp tục sờ cằm: “Tiểu Kiều, có phải em có ý với cậu ta đúng không?”

Kiều Nhân im lặng không lên tiếng, cách mấy giây sau mới phủ nhận nói: “Em không có.”

Ba chữ thôi mà nói ra phải nghiến răng nghiến lợi.

Chậc.

Trong lòng Hứa Thần Phong càng ngày càng nhiều nghi ngờ, dò xét tình hình hỏi cô: “Muốn đi qua chào hỏi không?”

Nói thẳng thừng một chút thì chính là đi qua tuyên bố chủ quyền.

Mặc dù Kiều Nhân không cho là mình có tư cách tự ý tuyên bố chủ quyền.

Cô là cấp dưới của cấp dưới của anh, làm như vậy sẽ tỏ ra mình là người không biết trời cao đất rộng(*)

(*) Không biết trời cao đất rộng: kiến thức nông cạn mà tự cao tự đại, coi trời bằng vung, kiêu cao ngạo mạn.

Kiều Nhân suy nghĩ hai giây, sau đó lắc đầu: “Không được.”

-Em chắc chắn?

Kiều Nhân gật đầu.

Sau lưng vẫn vang lên tiếng nói của người phụ nữ: “Em nghe nói ở đại học Y có vườn hải đường rất đẹp, mấy tháng nay đuổi kịp trào lưu, cho nên ghé qua chụp ảnh.”

Lời vừa nói ra, người đàn ông không mặn không nhạt lên tiếng: “Ừ.”

So với Kỷ Hàn Thanh lãnh đạm, Phó Yến rõ ràng nhiệt tình không ít, có thể nhìn ra được sau mấy câu dài câu ngắn anh nói ra.

Ví dụ như Kỷ Hàn Thanh nói một chữ, số chữ Phó Yến nói sẽ nhiều gấp mười lần anh: “Lần trước chưa kịp hỏi, lần này trở về vẫn còn định quay lại Mỹ sao?”

-Tạm thời em chưa có ý định quay về.

Phó Yến lại hỏi: “Chuyện lần trước lái xe đụng phải xe em----”

Lời còn chưa nói ra, biểu cảm trên mặt Tương Nghi đã biến sắc một chút.

Phó Yến: “Người ở ngay phía trước, qua chào hỏi chút không?”

Lúc này cả Kiều Nhân lẫn Tương Nghi hai người không nói một lời.

Bên này Hứa Thần Phong nhíu mày: “Em biết cô gái kia à?”

Kiều Nhân gật đầu một cái.

Biết thì có biết, nhưng quá trình quen biết thì không mấy vui vẻ.

-Em đoán cô ta có thể qua đây chào hỏi với em không?

Kiều Nhân: “Không biết.”

Lấy trình độ nhìn cô không vừa mắt của Tương Nghi, còn muốn đi qua chào cô, chỉ có thể là khi sao Hỏa va vào Trái Đất.

Hứa Thần Phong: “Nếu không chúng ta đánh cược đi?”

Kiều Nhân: “Đánh cược gì?”

-Tạm thời còn chưa nghĩ ra.

Kiều Nhân: “...”

Hứa Thần Phong giương mắt nhìn bên kia một cái: “Có dám đánh cược hay không?”

-Cược luôn.

Kiều Nhân vẫn không để tâm đến giọng điệu, cô đoán Tương Nghi sẽ không qua đây, lấy việc lần trước dáng vẻ Tương Nghi giương cung kiếm bạt trước mặt cô ra, lần này không như thế nữa chỉ cao ngạo liếc cô một cái cũng không tệ.

Cô cho là suy nghĩ của mình đặc biệt rõ ràng, thậm chí đang suy nghĩ xem thắng muốn yêu cầu cái gì, kết quả giây tiếp theo, sau lưng vang lên một giọng nói: “Kiều...”

Tựa như đột phương đột nhiên quên tên cô, dừng lại một giây, Kỷ Hàn Thanh thay cô ta bổ sung một chữ: “Nhân.”

Giọng nói Tương Nghi vô cùng bé: “Cô cũng tới ngắm hoa sao?”

Kiều Nhân buồn bực thiếu chút nữa trợn tròn mắt, bất đắc dĩ quay người nhìn cô ta một vòng.

Ánh mắt Tương Nghi đặt trên người cô, sau đó rơi xuống người đàn ông đứng bên cạnh, ánh mắt nhất thời sáng lên: “Đây là bạn trai cô phải không?”

“...”

Cô ta vừa nói ra câu này, Kiều Nhân theo bản năng liếc Kỷ Hàn Thanh một cái.

Đối phương cũng vừa vặn nhìn lại cô, một giây, hai giây... Đến giây thứ ba, Kiều Nhân thu hồi tầm mắt lại.

Cảnh này quả thực không tính là thân thiết.

Hai nam hai nữ, tựa như bị buộc thành một tình yêu bốn góc.

Mà Kiều Nhân và Kỷ Hàn Thanh tựa như đường chéo, không điểm giao nối, cũng có khoảng cách xa nhất, Phó Yến không giống, anh ở vị trí trung tâm, ai cũng không có quan hệ với anh.

Kiều Nhân nhíu mày một cái, phủ nhận nói: “Không phải.”

Tương Nghi: “Đó là chồng sao?”

Cô ta cứ như vậy khăng khăng kiên trì hỏi, Kỷ Hàn Thanh cũng không cắt đứt lời cô, anh đứng sau lưng Tương Nghi, tựa như là cùng cô ta chờ đợi câu trả lời của Kiều Nhân.

Kiều Nhân hắng giọng: “Anh ấy là anh tôi.”

Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng cũng không khác ruột thịt là bao.”

-Cho nên...

Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh: “Người nào đó sau này khi nhắc tới anh Thần Phong thì không cần phải cau mày nữa.”

Mặc dù cô không chỉ mặt gọi tên, nhưng chỉ một ánh mắt quét qua, cũng không khác gì việc nói rõ ràng.

Đầu Tương Nghi tựa như là bị người ta luân phiên gõ búa, bị hơn mười ngàn bạo kích, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được: “Cô... Hai người...”

Kiều Nhân đột nhiên nhớ tới câu nói Kỷ Hàn Thanh nói với Lục Hạ ngày trước.

Vào bây giờ chuyện tựa như mới tái hiện ngày hôm qua, cô ho nhẹ một tiếng, mặt y như cũ không thay đổi đáp: “Chính là như cô nghĩ đấy.” (Là chị diễn lại vẻ mặt Kỷ Hàn Thanh trong đêm ở khách sạn đó ạ =))))

Người đàn ông đứng đối diện hơi nhếch lông mày, khóe miệng giương lên, ánh mắt tựa như vỡ ra, để lộ ra từng tia sáng nhỏ trong đó.

Kiều Nhân chỉ nhìn một cái mà thiếu chút nữa không thu ánh mắt về được, cô sờ tai, sau đó cúi đầu xuống, làm bộ như đang nhìn ảnh trong máy chụp.

Lần này Tương Nghi bị kích thích rõ ràng còn lớn hơn so với lần đầu.

Lần trước ít nhất còn một bên không xác định, lần này trực tiếp đâm xuống một nhát, ngay cả đường sống cũng không còn.

Cô cau mày, đá đá hai bàn chân, nỗi buồn bực xuất hiện cả nửa ngày không giải thích được, cuối cùng chỉ bực bội nói một câu: “Tôi đi trước.”

Trước khi đi còn ném cho Kiều Nhân ánh mắt xem thường.

Đáng tiếc Kiều Nhân vẫn giả vờ mình đang chọn ảnh, căn bản không nhìn thấy.

Rất nhanh, Tương Nghi cầm máy ảnh biến ra khỏi khu vườn.

Giữa đường có thêm một chuyện rắc rối, cuối cùng Kiều Nhân đi bộ thấy tẻ nhạt vô vị, đi đến cuối cùng vòng lại đi ra ngoài.

Bây giờ đã mười rưỡi trưa.

Hứa Thần Phong vốn muốn chở cô về, kết quả còn chưa lái xe ra khỏi trường, lãnh đạo bên kia đã gọi một cuộc phải quay trở lại.

Bởi vì vừa mới nhậm chức, các thủ tục liên quan vẫn chưa được hoàn thiện đầy đủ, mấy ngày trước xảy ra nhiều chuyện hơn bình thường, chỉ là Kiều Nhân suy nghĩ tự bắt xe trở về trường cũng được, dứt khoát để cho Hứa Thần Phong thả cô ở cổng trường.

Khoảng thời gian này không phải giờ cao điểm, cổng trường cũng không có xe taxi dừng lại, Kiều Nhân đi ra ven đường, giơ tay bắt xe.

Xe vẫn chưa bắt được, xe nào xe nấy cũng đều chở người.

Kiều Nhân trơ mắt nhìn năm chiếc xe lướt qua cô, thời điểm vừa định chặn lại chiếc xe thứ sáu, xe taxi không cản, ngược lại còn cản được chiếc Bentley màu đen.

Cửa kính xe phía sau hạ xuống, Phó Yến cười với cô: “Tiểu Kiều, chở em đi một đoạn?”

Anh ngồi ở đằng sau, Kiều Nhân chỉ còn một ví trí, ngồi ở bên cạnh lái xe.

Cô ở bên ngoài bắt xe cả nửa ngày, mặt trời gay gắt, chóp mũi và trán bắt đầu đổ mồ hôi, Kiều Nhân cũng không làm giá mà từ chối, mở cửa xe ghế phụ ngồi lên.

Một đường lặng yên, chỉ có Phó Yến thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với Kỷ Hàn Thanh.

Sau đó đến phía nam của trung tâm thành phố, Phó Yến xuống xe, trên xe cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tay Kiều Nhân đặt lên má, khẽ tựa vào cửa kính xe, xe vừa mới lăn bánh đi trên đường, cô đã thấy điện thoại người đàn ông đặt trên bảng điều khiển rung lên mấy lần.

Cả người cô tỉnh bơ nghiêng về phía trước một chút, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên: Hạ Lỵ.

Hạ Lỵ.

Cô nhớ đây là tên đầy đủ của Hạ tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.