Con Tim Rung Động

Chương 8: Chương 8




Cô còn nhớ ngày trước học “Khái Luận Văn Học Báo Chí”, giáo sư Từ cũng đã từng đề cập tới. Bây giờ dễ bị kiện nhất chỉ có hai nghề, một là bác sĩ, nghề còn lại là phóng viên.

Đều là những nghề vất vả mệt nhọc, cố hết sức mà nhận lại chỉ toàn bạc bẽo.

Nói cách khác, bây giờ vẫn còn ngu ngốc nguyện ý chạy theo nghề báo, chỉ có thể là đầu óc ngu muội hoặc hoặc con nhà giàu coi tiền như rác.

Kiều Nhân nghĩ trong đầu, cô cùng Kỷ Hàn Thanh cũng coi như là có đủ có hai đi.

Đều là con nhà giàu nhưng đầu óc bị đình trệ.

Kiều Nhân không chắc câu trả lời của mình có bị sai đề hay không, tâm tư của cô bây giờ không dành cho buổi phỏng vấn nữa rồi, cho đến khi người phỏng vấn gật đầu một cái, tiếp tục chuyển sang một vấn đề khác.

Câu hỏi lần này đơn giản hơn nhiều, đều ở trong phạm vi cô đã chuẩn bị ngày hôm qua.

Những người phỏng vấn một bên hỏi còn một bên thì cầm bút ghi chép, mấy phút trôi qua, toàn bộ người trong phòng vô cùng trật tự, một người thì đẩy mắt kính, người còn lại thì ghi chép nội dung.

Chỉ có một người là tùy ý ngồi cạnh cửa sổ, khẽ cúi đầu nhìn điện thoại.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, một người hỏi một người trả lời.

“Một vấn đề cuối cùng...” Một người chừng bốn mươi năm mươi tuổi đang hợp một ngụm trà, biểu cảm gương mặt dịu dàng hơn những người khác một chút: “Bạn rất rõ việc tin tức phải được viết ra bởi một người có tư chất khiến người ta tin tưởng. Vậy nếu là bạn, bạn có viết ra cái tin tức này hay không?”

Phòng làm việc im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi.

Kiều Nhân nhìn chằm chằm vào người vừa đưa ra câu hỏi mấy giây, sau đó mới gật đầu một cái: “Bất quá thì em sẽ hứng chịu toàn bộ gạch đá ạ.”

Cái người cả nửa ngày vẫn cắm mặt vào điện thoại kia bỗng ngẩng mặt lên.

Cũng không biết có phải cô tự luyến quá không, khi ánh mắt người kia lướt qua, Kiều Nhân cảm thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt cô hơi rũ xuống, sau đó nhắm mắt nói tiếp: “Vấn đề của xã hội bây giờ không nên chỉ dựa vào lời nhận xét của một cá nhân nào đó. Nói cách khác, mỗi ngày, mỗi nơi, mỗi người đều có thể có những hành động tương tự nhau, nhưng lại chỉ đi lùng sục một người rồi viết tin tức về người đó, điều này em thấy không cần thiết.”

Sức mạnh truyền thông là điều vĩnh viễn không thể nào đánh giá thấp được.

Dư luận còn hung mãnh hơn cả hổ báo, báo được phát hành từ hôm qua đến hôm nay, không chừng đã khơi dậy được “một đội quân hùng hậu”

Bởi vì trước khi tới phỏng vấn không hề nghĩ qua vấn đề này, lời nói ra khó tránh khỏi sơ suất, Kiều Nhân thậm chí còn cảm nhận được giọng mình run lên dữ dội, khi nói đến những chữ cuối cùng mới có thể ổn định lại.

“Thứ năm tuần này sẽ có kết quả, bộ phận nhân sự đến lúc đó sẽ thông báo.” Những người phỏng vấn cũng bắt đầu đứng lên thu dọn đồ đạc, người hỏi cô vấn đề cuối cùng bưng ly nước đứng lên nói một câu: “Bất quá bị luật sư gửi văn kiện truy tố cũng là chuyện bình thường, không cần quá sợ. Chúng ta có “Bộ phận pháp lý” lo rồi.”

Ông càng nhìn tiểu cô nương này lại càng cảm thấy thú vị, khi mở cửa bước vào không hề lo lắng, mặt không gợn chút sóng, vậy mà vừa hỏi một vấn đề, trên sống mũi đã lấm tấm mồ hôi.

“Tiểu Kỷ cũng từng nhận được văn kiện luật sư.” – Người phỏng vấn vẫn còn đang khuyên bảo cô bỗng quay lại liếc nhìn người trong cuộc: “Phải không tiểu Kỷ?”

Chỉ đơn giản là nói ra hai câu nhưng những người phỏng vấn trong phòng đã nhanh chóng chuyển mục tiêu sang Kỷ Hàn Thanh, bao gồm cả Kiều Nhân đang đứng mà lòng bàn tay vẫn đầm đìa mồ hôi kia.

-Tại sao lại bị truy tố ạ?

-Nghe nói là vì lần đó đi theo nhiếp ảnh gia chụp hình cô gái kia.

Có người hóng hớt: “Thế tiểu Kỷ có bị kiện không?”

Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, đẩy ghế đứng dậy: “Rút đơn kiện rồi.”

-Rút đơn kiện làm gì? Có bồi thường không?

Người phỏng vấn không lập tức trả lời, cúi thấp đầu tháo kính ra, vừa định mở miệng giải thích mấy câu thì thấy tiểu cô nương đứng cách đó không sai bồi thêm một câu: “Có phải là nhìn trúng chú rồi không?”

Kỷ Hàn Thanh: “...”

Bên trong phòng làm việc tĩnh lặng mấy giây, sau đó toàn bộ cả phòng “A” một tiếng, âm kéo thật dài, mang theo mập mờ không rõ.

Phía sau còn có người lên tiếng trêu chọc: “Tiểu Kỷ mấy năm qua ở nước ngoài gom đủ mọi loại thẻ phòng rồi chứ nhỉ?” (editor: anh nhà thủ thân như ngọc bác nỡ lòng nào:<)

Kỷ Hàn Thanh cắn môi dưới, đi ra cửa, dừng chân nhìn thoáng qua Kiều Nhân một cái, đuôi mắt nhẹ nhàng híp lại, đáy mắt sâu thẳm không rõ toan tính điều gì.

Kiều Nhân nghiêng đầu sang một bên, bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy anh cười như không cười nói: “Nói cũng không sai đâu.”

Không đến hai ngày, tin tức về người đàn ông say rượu rồi tiểu bậy trong thành phố rất nhanh được lan rộng

Sau phỏng vấn ba ngày, vào buổi tối Kỷ Niệm cùng Kiều Nhân ra siêu thị mua đồ, khi đi ngang qua tòa soạn phát hành bài báo viết về người đàn ông say rượu thì thấy chính chủ chăng cả biểu ngữ ngồi bệt xuống đất.

Kiều Nhân chớp mắt nhìn sang, thấy trên biểu ngữ là một hàng chứ: “TOÀN SOẠN RÁC RƯỞI KHIẾN TÔI BỊ CÔNG TY SA THẢI, XÂM PHẠM QUYỀN RIÊNG TƯ ĐOẠN TUYỆT TIỀN ĐỒ CỦA TÔI.”

Đằng sau còn là mấy dấu bàn tay in lên, nhìn thấy mà giật mình.

Chuyện này đã được truyền tai mấy ngày nay, giống như lời nói của Kiều Nhân hôm phỏng vấn: “Dễ dàng bị kiện.” Đầu tiên người đàn ông đó lấy việc “Xâm phạm quyền riêng tư” ra để truy tố người viết báo lẫn cả tòa soạn.

Sau đó không lâu, cuối cùng cũng có người trong tòa soạn đứng lên bồi thường, người đàn ông đó im hơi lặng tiếng rút lại đơn kiện.

Vào thời điểm Kiều Nhân xem xét hết vụ việc này, cuối cùng lại nghĩ tới buổi phỏng vấn hôm đó, lúc mấy người phỏng vấn nói Kỷ Hàn Thanh bị truy tố.

Người khác thì có thể dựa vào tiền mà bồi thường cho người bị hại rút đơn kiện, nhưng Kỷ Hàn Thanh thì không.

Anh mười phần thì đã có đến tám chín phần là dựa vào nhan sắc.

Kiều Nhân đột nhiên nổi hứng tò mò tin tức khiến anh bị kiện.

Buổi tối thứ năm, cô đem toàn bộ tin tức từ máy tính viết ra lội lại đọc từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng thấy bức ảnh chụp khuôn mặt cô gái mà vị giáo sư trong buổi phỏng vấn nhắc đến.

Hai năm trước có một bài báo, mà nội dung cùng với cô gái đó một chút liên quan cũng không có, chỉ là viết về khoảng thời gian đó trời mưa liên tiếp như thác đổ mấy ngày liền gây ra sạt lở đất nghiêm trọng.

Trong hình là cô gái chỉ như những người qua đường bình thường, đứng giữa một đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, bức ảnh còn không nhìn rõ gương mặt của cô ấy.

Kỷ Niệm tắm xong đi ra, giơ ngón tay chỉ vào: “A đây không phải là người phụ nữ một mực đòi ước hẹn với anh tớ sao?”

Cô không sấy tóc, để xõa một bên vai, lúc đứng lại gần nước còn vẩy lên mặt Kiều Nhân. Kiều Nhân đành lấy khăn lau mặt: “Bây giờ vẫn còn sao?”

-Bây giờ thì tớ không biết.

Kỷ Niệm cầm máy sấy tóc lên thổi tóc, bỗng chốc lại tắt máy: “Đúng rồi Kiều Kiều...”

Kiều Nhân gập màn hình máy tính xuống, quay đầu nhìn cô.

-Cậu cùng anh trai tớ sao lại quen biết nhau?

-Anh ấy cùng bố dượng của tớ là bạn thân.

“Vậy hẳn là cậu phải gọi anh ấy là chú...” - Kỷ Niệm nuốt nước miếng một cái, ánh mắt liếc thấy Kiều Nhân đã cười híp mắt, khuôn miệng nở nụ cười tươi, lập tức nhào tới bịt miệng của cô: “Im miệng, không cho cậu nói.”

Kiều Nhân chớp mắt một cái, rốt cuộc vẫn là ngậm miệng.

Hai người đều đã ăn cơm tối xong. Kỷ Niệm vuốt vuốt bụng cho xuôi cơm sau đó nhoài người lên giường hoàn thành công việc giáo sư giao phó.

Cầm kính lúp hướng vào bức ảnh trong điện thoại nghiên cứu giáp cốt văn(*) sau đó dịch từng chữ từng chữ trên giáp cốt mà viết lại thành chữ Hán.

(*): chữ giáp cốt; văn giáp cốt (chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước Công Nguyên)

Nhìn chằm chằm một hồi, sau đó nhạy bén nhìn thấy một tin nhắn vừa mới được gửi đến: “Thứ bảy này về nhà.”

Trong nháy mắt Kỷ Niệm liền thấy hứng thú, thoát khỏi bộ sưu tập mà mở WeChat nhắn: “Anh, có phải anh đang hướng tới một tình yêu vượt qua cả tuổi tác cùng mối quan hệ ràng buộc chú – cháu không?”

Đầu bên kia đợi cả nửa ngày cũng không thấy trả lời lại.

Năm phút sau, Kỷ Hàn Thanh nhắn lại: “?”

Kỷ Niệm: “Anh chẳng phải là có tình ý với Kiều Kiều nhà em sao?”

Không thấy người kia đáp lại.

Kỷ Niệm ngồi đợi mấy phút, cuối cùng không nhịn được bèn nhắn thêm một tin làm quân sư quạt mo cho anh trai: “Dù gì cũng là anh trai em, em gái này chân thành khuyên anh nên từ bỏ đi. Từ khi quen biết với Kiều Kiều đến bây giờ, nam sinh tỏ tình với cô ấy trải dài khắp các khoa, các lớp trong học viện luôn rồi đấy. Huống chi anh còn chả phải là sinh viên trong trường, đến ưu thế làm học trưởng của người ta cũng không có.”

“Kiều Kiều của em gọi anh là “chú” anh có nghe thấy không?”

“Anh không cảm thấy mình giống như trâu già gặm cỏ non sao?”

Lần này tin nhắn gửi đi chưa được mấy giây đã thấy đầu kia đã trả lời lại bằng một dấu chấm.

Kỷ Niệm nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu, đành nghiêng đầu hỏi “cọng cỏ non” Kiều Nhân: “Tiểu Kiều à, tại sao khi nhắn tin chỉ gửi một dấu chấm nghĩa là gì?

Kiều Nhân đang đắp mặt nạ nhưng miệng lưỡi thì vẫn độc như thế: “Lười gõ chữ.”

Kỷ Niệm vì vậy mà nhắn tin hỏi Phó Yến: “Phó Yến ơi, anh trai em nhắn tin cho em chỉ gửi một dấu chấm là có ý gì?”

Phó Yến trả lời tin nhắn nhanh hơn nhiều so với Kỷ Hàn Thanh nhưng nội dung giản đơn hệt như anh trai cô: “Cút.”

“Anh bảo em cút đi????”

Cô giận đến mức bóp chặt điện thoại, Kiều Nhân nhìn cô một cái: “Màn hình muốn nát luôn rồi.”

Kỷ Niệm không thèm đếm xỉa tới cô, tâm tư một lòng một dạ đặt lên chiếc điện thoại.

Nửa phút sau hiện lên tin nhắn: “Là lão Kỷ bảo em cút ý.”

Mấy giây trôi qua, ra là đến gõ chữ “Cút” cũng lười, chỉ đành nhắn mỗi dấu chấm.

“...”

Kỷ Niệm đối với Kỷ Hàn Thanh càng ngày càng tuyệt vọng, liền quay đầu nhìn Kiều Nhân như kiếm tìm người an ủi mình: “Tiểu Kiều, cậu đã từng nhắn dấu chấm cho ai chưa?”

Kiều Nhân tháo mặt nạ, đi ra trước gương: “Cũng gọi là đã từng nhắn cho người ta đi.”

Cô cũng không còn nhớ mình có gửi tin nhắn chỉ mỗi dấu chấm cho ai nữa không, nhưng khẳng định là có gửi một lần. Kiều Nhân thở dài: “Cái người nhắn tin cho tớ quả thực quá phiền nên tớ đành gửi dấu chấm đi thôi.”

-Gửi dấu chấm đó có ý gì?

-Thì là để hắn cút sang chỗ khác đừng làm phiền bổn cô nương này nữa.

Kỷ Niệm: “...”

Cái người được coi là kẻ phiền phức đó tên là Ngụy Dịch Liên – con trai ruột của Ngụy Duyên, nhỏ hơn Kiều Nhân ba tuổi, mới bước vào tuổi trưởng thành không được bao lâu.

Hai chị em mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tình cảm thân thiết so với chị em ruột không khác là bao.

Kiều Nhân hôm nay vừa nhắc tới cậu em trai này, ngay lập tức chiều thứ hai hôm sau nhận được điện thoại của cậu.

Cả năm cậu lớp 12, bởi vì là học sinh nội trú, nên giữa tháng mới được nghỉ ra khỏi trường một lần, mà một lần đó chỉ là một ngày rưỡi.

Kiều Nhân nhìn vào ngày hiện trên điện thoại, là ngày 14 tháng 3, đúng là thời gian mà trường trung học nội trú thả cửa cho học sinh.

Vừa mới ấn nút nghe, giọng nói vô cùng kích động của Ngụy Dịch Liên đã truyền tới: “Chị, buổi tối hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

Kiều Nhân đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới tầng là những cành cây đang “run lẩy bẩy” trong gió, từng lớp cát bụi bị quấn bay lên cao chao đảo giữa không trung.

Dự báo thời tiết cuối cùng cũng đúng được một chút. Đó là gió to nổi lên.

Kiều Nhân chớp mắt: “Hôm nay có gió...”

Câu “Để hôm khác đi” còn chưa kịp nói ra, đầu bên kia Ngụy Dịch Liên đã cướp lời cô: “Chị, trước kia chị không có đối xử lạnh lùng với em như thế này đâu nha. Chị có bạn trai rồi phải không?”

-Chị làm gì đã có người yêu...

-Vậy tại sao chị không đi chơi với em?

Được rồi

Cuộc trò chuyện lại quay về vạch xuất phát.

Kiều Nhân mở cửa sổ, đưa tay ra ngoài cảm nhận từng làn gió thổi qua, xác nhận được gió cũng không lớn lắm mới đóng cửa sổ: “Được rồi, đi chơi ở đâu?”

Đầu bên kia rất nhanh nói ra tên một địa điểm.

Cúp điện thoại, Kiều Nhân nhanh chóng thay trang phục y như mấy ngày trước, cũng mặc áo choàng dài cùng quàng khăn kín cổ, trước khi ra cửa đem bản thân che kín mít.

Đúng bảy giờ tối, Kiều Nhân bước chân ra khỏi nhà.

Từ nhà bắt xe đến địa điểm hẹn cũng không quá hai mươi phút, Ngụy Dịch Liên cứ nói liên mồm cô phải đến trước tám giờ, Kiều Nhân sợ tắc đường nên cố ý đi trước nửa tiếng.

Kết quả đúng là bị kẹt xe như đã định.

Cứ như vậy, không đến một tiếng đồng hồ, bên ngoài gió thổi lồng lộng, còn có túi rác nặng trịch từ đâu bay tới đập vào cửa kính xe một cái “Uỵch“.

Xe taxi vẫn dậm chân tại chỗ, đoán chừng hai mươi phút rồi vẫn chưa thể dịch chuyển.

Bác tài tay nhấn còi, mắt thì nhìn đông liếc tây, xe mới nhích lên thêm được một tí, ông đột nhiên “A” lên một tiếng: “Ven đường có biển quảng cáo bị rơi xuống.”

Kiều Nhân quay đầu sang nhìn, quả nhiên thấy quần chúng đông đảo vây xung quanh ven đường.

Bên ngoài gió thổi điên cuồng, người đi đường còn bị gió làm cho lảo đảo không vững.

Kiều Nhân nhanh chóng lấy tiền từ trong túi đưa cho bác tài, sau đó cầm điện thoại vội mở cửa xuống xe.

Tình cảm trên đường đúng là một mớ hỗn độn, tiếng người, tiếng gió cùng tiếng còi xe đan vào nhau, giống như một bản giao hưởng vô cùng huyên náo.

Đã có người gọi 120, Kiều Nhân không chen chân vào đám đông, chỉ đứng ngoài rìa cầm điện thoại mở camera rồi tiến gần tới.

Phía trước lẫn phía sau tấp nập người qua lại, cô tùy ý nheo mắt một cái, chỉ là vô ý híp mắt lại thôi, ngay lập tức thấy một người đàn ông đang đứng ở ven đường. Tầm mắt anh dừng lại ở biển quảng cáo bị rơi xuống, sau đó cau mày gọi điện thoại.

Bởi vì dáng người rất cao, lại thêm vẻ ngoài đẹp trai nên khi đứng giữa đám đông lại thành ra vô cùng nổi bật.

Kiều Nhân đi vài bước sang phía bên kia, do dự mấy giây định đi lướt qua người anh để chụp hình thì bỗng có cơn gió mạnh thổi tới.

Một giây tiếp theo, bởi chân đứng không vững nên bị gió thổi lùi về sau mấy bước, ngay lập tức va vào lồng ngực của người đàn ông.

“...”

Âm thanh ồn ã bên tai bỗng dưng tĩnh lặng, Kiều Nhân chán nản nghĩ: “Quả thực nói đại phong có thể thổi bay người hoàn toàn là cơ sở khoa học.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.