Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 130: Chương 130: Chương 108




Nắm tấu chương cầu hôn công chúa của Bùi Nguyên Tu, Thuận Khải Đế thật sự là tức sùi bọt mép.

Nếu lúc này Bùi Nguyên Tu ở trước mặt ông, Thuận Khải Đế nhất định sẽ lấy kiếm Long Uyên chém hắn thành tám mảnh.

Dưới cơn thịnh nộ, Thuận Khải Đế hất toàn bộ vật trên Long thư án xuống đầy đất. Rồi sau đó đi qua đi lại trong ngự thư phòng như con thú đang vị vây khốn.

Hành động liên tiếp của ông dọa Thái giám tổng quản Cát An sợ giật mình, cả người phát run. Từ khi hắn hầu hạ hoàng thượng đến nay, còn chưa từng thấy Thuận Khải Đế luống cuống như thế.

Hắn nơm nớp lo sợ không biết làm thế nào cho phải.

Cứ mãi như vậy cho đến khi tiểu thái giám thông truyền: “Thụy Mẫn công chúa đến!”

Lúc này chính là khoảng thời gian Lung Nguyệt đưa trà chiều mỗi ngày.

Cát An nghe xong hít một ngụm khí thật lớn.

Lúc này hơi thở giận dữ của Thuận Khải Đế mới nhanh chóng được thu lại. Ra lệnh: “Mau dọn dẹp đi!”

Đợi đến lúc Lung Nguyệt cầm hộp thức ăn đi vào, Cát An đang cầm phất trần quét nhẹ án thư. Nếu không phải trên đất còn lưu lại dấu vết nghiên mực bị ném vụn thì thật sự giống như không có chuyện gì từng phát sinh vậy.

Nhìn Lung Nguyệt đi tới, Thuận Khải Đế cười hỏi: “Hôm nay đưa món ngon nào tới vậy?”

“Đản hoàng phật thủ tô(1)!” Lung Nguyệt cười, tiến lên mở hộp đựng thức ăn ra, từ phía trên lấy một cái đĩa mã não. Lúc nhìn nghiên mực bị ném vụn trên mặt đất, nhíu mày một cái.

(1) Lòng đỏ trứng, cây phật thủ, món điểm tâm xốp giòn. Nói thật là mình không biết nó là món gì nên để nguyên =))

“Trẫm lỡ tay ném vỡ!” Thuận Khải Đế giấu đầu lòi đuôi.

Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái, lúc nàng đi vào, rõ ràng cảm thấy, ánh mắt nhóm cung nhân ngự thư phòng lúc thấy nàng giống như nhìn thấy cứu tinh, liền biết phụ thân đang tức giận, nhưng lại không nghĩ tức giận sẽ lớn như vậy, ngay cả nghiên mực mà ông thích nhất cũng ném đi nữa.

“Đáng tiếc cho nghiên mực hảo hạng kia, nữ nhi còn trộm thích nó hồi lâu đấy! Nếu sớm biết như thế, nữ nhi liền cầu xin phụ thân thưởng cho, có lẽ nó sẽ sớm thoát qua một kiếp này!” Lung Nguyệt cười nói.

“Nha đầu hẹp hòi! Lát nữa để Cát An dẫn con đi mở tư khố, tùy cho con chọn đấy!” Thuận Khải Đế nhận điểm tâm Lung Nguyệt đưa lên, đưa ngón trỏ chọc chọc trán nàng.

“Vậy thì được! Nữ nhi cảm ơn phụ thân!”

Đợi sau khi Lung Nguyệt đi, Thuận Khải Đế sai người triệu Thái tử, Anh Vương, Minh Lý, Minh Du vào ngự thư phòng nghị sự.

Một lần nghị sự này liền nghị tới tận buổi chiều.

Cuối cùng cho ra kết luận, hành động lần này của Bùi Nguyên Tu nếu không phải là vì đánh cho triều đình một quân thì chính là vì tỏ rõ lòng trung thành, dù có giao binh quyền cưới công chúa, cũng nhất định sẽ không có ý định cấu kết với hai Quận Vương kia.

Nhưng cuối cùng mọi người cùng hướng về một loại kết luận. Gả hay không gả công chúa? Có thu hay không thu binh quyền của Bùi Nguyên Tu?

Nghị luận đến đêm khuya, mọi người đều đưa ra kết luận, công chúa không thể gả, binh quyền cũng không thể thu.

Về phần tấu chương này nên phê như thế nào?

Chỉ đành theo một chữ: Kéo!

Nhìn một chút xem bước kế tiếp Bùi Nguyên Tu tính toán làm gì.

Nhưng lúc Thái tử Lý Long Hựu trở lại Đông cung nghỉ ngơi, lại lo trái nghĩ phải, ngủ không yên ổn, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, mơ hồ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng.

Lần đầu tiên lúc Bùi Nguyên Tu đắc thắng quay về triều, hắn trân trọng ấm lò sưởi tay của Cửu Nhi. Rồi sau đó xây tiểu viện. hồ sen trên thôn trạng, còn có sách quý, còn có món đồ hổ phách kia...

Nếu nói là trùng hợp, thì có vẻ là hơi nhiều điểm rồi.

Nhưng nếu nói Bùi Nguyên Tu dự mưu từ lâu vì Cửu Nhi. Mười năm nay bọn họ với chỉ gặp gỡ nhau vài lần, cộng thêm năm đó Cửu Nhi còn chưa đầy năm tuổi, dù là bông tuyết thông minh, ngọc tuyết đáng yêu, cũng không thể nào khiến Bùi Nguyên Tu có ý định như vậy được...

Lý Long Hựu đầu không thông, lòng không rõ, trằn trọc qua lại, đến gần hừng sáng mới mơ màng ngủ.

Tấu chương Bùi Nguyên Tu cầu hôn công chúa ở trong tay Thuận Khải Đế tận một tháng. Khiến tâm Bùi Nguyên Tu như cỏ dại nảy mầm, sớm mất đi ý định ban đầu lúc dâng tấu chương.

Hắn cầu hôn Cửu Nhi vốn là một lần đánh bạc, đánh cuộc suy nghĩ của Thuận Khải Đế, cũng đánh cuộc duyên phận giữa hắn và Cửu Nhi có đi tới cuối con đường không, xem duyên số có thay đổi không. Nhưng trong kinh thành, Hoàng thượng chậm chạp không phê khiến lòng hắn vô cùng thấp thỏm. Hắn trùng sinh đã làm thay đổi quá nhiều chuyện, Bùi Nguyên Tu thật sự sợ một ngày Thuận Khải Đế sẽ phong một vị Quận chúa, đưa tới Bắc Cương thành hôn với hắn. Nếu như vậy, hắn thật sự có lòng đưa kiếm lên cổ kết liễu chính mình.

Đang lúc Bùi Nguyên Tu bàng hoàng không chịu nổi một ngày nào đó, đột nhiên trong đầu hắn lại hiện lên một ánh sáng, đột nhiên nhớ lại, kiếp trước Cửu Nhi gả cho mình bởi vì bản thân nàng tự gật đầu. Nếu vậy kiếp này, hai người bọn họ có thể thành phu thê lần nữa hay không, toàn bộ đều dựa trên người Cửu Nhi.

Nhưng đến lúc này, Hoàng thượng chậm chạp không chấp nhận, chẳng lẽ là do Cửu Nhi không muốn?

Bùi Nguyên Tu bác bỏ suy đoán như thế.

Kiếp trước, trước khi hắn thành thân với Cửu Nhi có thể nói là “Chưa từng gặp mặt”, nàng vẫn có thể đồng ý cưới, kiếp này hai người bọn họ cũng coi như là có quen biết, ôm cũng ôm hai lần, chẳng lẽ nàng còn có thể không muốn gả cho mình?

Nghĩ đến chắc là Cửu Nhi còn chưa biết có chuyện này thôi! Phải suy nghĩ biện pháp tiết lộ tin tức ra mới được!

Không thể không nói, mặc dù suy nghĩ lúc này của Tĩnh Bắc Vương Bùi đại tướng quân quá mức tự luyến, nhưng cũng vô cùng chính xác. Lung Nguyệt thật sự không hề biết chuyện Bùi Nguyên Tu cầu hôn nàng.

Ngày Thuận Khải Đế nhận được tấu chương của Bùi Nguyên Tu liền lệnh xuống dưới, không ai được tiết lộ chuyện này cho Lung Nguyệt biết.

Vì vậy, lúc Bùi Nguyên Tu vắt hết đầu óc truyền tin tức này vào tai Lung Nguyệt, tiết trời đã vào tháng chạp.

Lại nói đến hài tử xui xẻo Lý Long Triệt bị mẫu thân cho ăn roi, nằm trên giường thê thảm đến khong chịu được.

Lung Nguyệt ngồi trong điện Kinh Chập, tay cầm mèo hổ phách cái có cái không khẽ vuốt ve, suy nghĩ lại vô cùng loạn. Nàng không nhờ, những điều Bát tỷ tỷ hỏi mình nửa năm trước kia, lại nhanh chóng ứng nghiệm như vậy.

Tĩnh Bắc Vương cầu hôn công chúa!

Dù chưa chỉ mặt gọi tên, nhưng trong hoàng thành này công chúa chưa gả chỉ còn một mình nàng.

Lấy chồng mãi tận Bắc Cương, dù là gả cho tần tử, nhưng không khác liên hôn là mấy.

Gả? Hay không gả?

Lung Nguyệt phát hiện ra, quyết định không phải dễ dàng như chính mình đã từng nghĩ. Thì ra, công chúa Văn Thành cùng Vương Chiêu Quân cũng không phải là cắn chặt răng, nhắm mắt một cái đã nói là coi như không có gì.

Trằn trọc một đêm.

Hôm sau, Thuận Khải Đế vừa mới hạ triều, đã gặp Lung Nguyệt đang đứng trong gió rét trước cửa Cần Chính điện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị gió lạnh thổi đến hơi đỏ, môi mắt long lanh như làn nước mùa thu mỉm cười nhìn ông.

Thuận Khải Đế chợt cảm thấy trong lòng đau xót.

Từ hôm qua nghe được, Triệt Nhi không biết nghe được tin tức Bùi Nguyên Tu cầu hôn công chúa từ chỗ nào, trong lúc vui đùa lại nói cho Lung Nguyệt nghe, ông liền mơ hồ cảm thấy khuê nữ bảo bối sắp rời khỏi mình.

Vẫy vẫy tay, nhìn Lung Nguyệt như lúc nhỏ cười ngọt ngào chạy về phía mình. Thuận Khải Đế dắt tay Lung Nguyệt đi vào thư phòng.

“Nói đi! Sáng sớm tìm phụ thân có chuyện gì?”

Lung Nguyệt nhận lấy trà thơm Cát An dâng lên, mở nắp, lấy hơi ấm tản đi khi lạnh ở chóp mũi, nói nhỏ: “Nữ nhi muốn biết, điều Triệt Nhi nói có phải là thật hay không?”

Thuận Khải Đế gật đầu.

Xuyên qua hơi nước nhìn về phía Lung Nguyệt, đôi mắt nàng sáng ngời của nàng trong sương mù lúc sáng lúc tối.

“Phụ thân nghĩ chuyện này như thế nào...”

“Không rảnh để ý!” Không đợi Lung Nguyệt nói xong, Thuận Khải Đế liền một câu cắt đứt, giống như nói chậm một chút, nữ nhi trước mắt ông sẽ lập tức biến mất.

“Phụ thân, nữ nhi là công chúa Đại Chiêu! Từ nhỏ được phụ thân nâng trong tay mà che chở, mặc dù nuông chiều, nhưng nữ nhi biết bản thân là công chúa tự nhiên sẽ có trách nhiệm của công chúa. Tĩnh Bắc Vương dâng tâng chương, phụ thân có thể kéo dài một tháng, một năm, nhưng cũng không thể kéo dài cả đời được. Phụ thân không phê tấu chương, nhưng Tĩnh Bắc Vương không thể cả đời không lập gia đình?”

Lung Nguyệt khẽ nhấp một ngụm trà, lại nói: “Phụ thân là minh quân đương thời, sao có thể vì cưng chiều nữ nhi vô độ mà ảnh hưởng đến chung thân của lương thần được?”

Thuận Khải Đế trầm ngâm, rồi sau đó nói: “Quốc yến năm mới, trẫm sẽ chọn một nữ nhi trong nhóm đại thần phong làm Quận Chúa rồi gả cho hắn là được!”

“Phụ thân, Bát tỷ tỷ gả cho Tam Vương tử Đông Liêu quốc!” Lung Nguyệt đặt ly trà trong tay xuống bàn, đứng dậy, tới trước Long thư án, quỳ trước mặt Thuận Khải Đế.

“Đông Liêu quốc cầu hôn, phụ thân gả một nữ nhi ra phiên bang, đến lúc Tĩnh Bắc Vương cầu hôn, lại muốn lấy nữ nhi thần tử thay thế. Mặc dù hành động lần này của phụ thân là bảo vệ nữ nhi, nhưng cũng khiến lòng trung thần lương tướng rét lạnh! Cửu Nhi hiểu được xưa nay phụ thân cưng chiều nữ nhi, nhưng, nữ nhi lại không báo đáp được phần nào...”

Nói xong, Lung Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt sáng mặc dù chứa đựng hơi nước, nhưng cũng vô cùng kiên định: “Cửu công chúa Thụy Mẫn Đại Chiêu quốc nguyện gả cho Tĩnh Bắc Vương Bắc Cương! Xin phụ hoàng ân chuẩn!”

Ngữ điệu Lung Nguyệt không nặng không nhẹ, lại lộ ra khí thế đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng, khiến lòng Thuận Khải Đế dao động, nhưng có vật nặng ngàn cân đập vào tim.

“Cửu Nhi...”

“Xin phụ hoàng ân chuẩn!”

Lung Nguyệt cúi người, nặng nề dập đầu....

Mười ngày đầu tiên, Bùi Nguyên Tu ở Tĩnh Bắc Vương phủ Bắc Cương nhận được thánh chỉ.

“Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu cả nhà trung lương, lúc còn trẻ một lòng vì nước, liên tiếp tạo thành tích, nhưng qua nhược quá vẫn không lấy được thê tử, trẫm thương cảm ngươi một lòng vì giang sơn xã tắc, nên đặc biệt gả công chúa Thụy Mẫn cho người. Công chúa Thụy Mẫn đoan trang nhàn thục, tình tình ôn uyển...Tuyên, Tĩnh Bắc Vương ngây lập tức vào kinh, đợi công chúa Thụy Mẫn cập kê sẽ thành hôn...”

“Thần Bùi Nguyên Tu tạ chủ long ân!”

Nghe xong thánh chỉ, trong lòng Bùi Nguyên Tu tất nhiên là kích động vạn phần, cố nén mãi mới đè được nội tâm vui mừng như điên xuống, nghiêm nghị dập đầu tạ ơn. Nhưng ngữ điệu cũng mơ hồ mang theo run rẩy.

Cẩn thận đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ, sau đó thưởng đậm người tuyên chỉ.

Vào buổi chiều, Bùi Nguyên Tu nhìn thánh chỉ trên bàn cười ngây ngô, giống như Lung Nguyệt đang ở trước mặt hắn.

Thẳng khiến trong lòng hai huynh đệ Bùi Đại Bùi Tiểu sợ hãi, trong lòng không nhịn được suy đoán, gia nhà hắn có phải điên rồi không?

Trong điện Kinh Chập, trong Noãn các.

Lung Nguyệt nằm trên giường, ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hồ điệp hổ phách kia. Trong lòng cảm thấy, dường như chuyện gả cho Bùi Nguyên Tu cũng không phải quá khó chấp nhận. Nhưng trong lòng nàng cũng mơ hồ cảm thấy, sâu xa bên trong mình chính là nên gả cho hắn.

Lung Nguyệt cười khẽ, đuổi theo ý niệm kỳ quái trong đầu này. Vừa vuốt ve hồ điệp hổ phách rồi dần ngủ mất...

Trong mộng, nàng nhìn thấy bản thân cả người đầy máu ngã từ tường cao xuống, lần nữa nhìn được ánh mắt tuyệt vọng dưới tường cao, một lần nữa nghe được âm thanh thê lương “Cửu Nhi“...

Rồi sau đó, nàng lại bay nhẹ tới linh đường, trong quan tài tơ vàng cây lim, Lung Nguyệt nhìn thấy mặt mình. Nàng từ trên gương mặt đó dường như cảm thấy được một loại cảm giác tịnh mịch không nói rõ ràng được? Đau lòng? Hay là giải thoát? Lung Nguyệt không nghĩ ra được vì sao mình lại cảm thấy như thế, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có cảm giác đau nhức mơ hồ...

Chợt, sau lưng truyền đến tiếng va chạm đánh nhau.

Lung Nguyệt xoay người, nhìn thấy tiểu ca mình mang vẻ mặt đầy tức giận vung quyền về phía người trước mặt. Mà người bị đánh này không tránh, không né, không đánh trả. Hắn lại có mái tóc màu trắng...

Là ai?

Người tóc trắng này đưa lưng về phía nàng, thân hình mạnh mẽ cao lớn bị đau thương nồng nặc bao phủ, lại khiến Lung Nguyệt có một loại cảm giác như đã từng quen biết. Nàng biết người này sao?

Lung Nguyệt bay đến gần, muốn nhìn người này rõ ràng, lúc này Lý Long Triệt cầm một cái đầu máu me đầm đìa xong vào. Mà cái đầu kia...lại là...Lý Cảnh Nha...

Trong nháy mắt, đầu óc Lung Nguyệt vô cùng hỗn loạn, cảm thấy vô cùng đau đớn. Chuyện này? Chuyện này là sao?

Rồi sau đó, nàng nhìn thấy Thái tử ca ca sai người nâng quan tài của mình lên xe ngựa...

Nàng cũng bị lôi kéo lên chiếc xe ngựa kia.

Người tóc trắng kia cũng đuổi theo xe ngựa một đoạn rất lâu, cho đến khi tiểu ca nâng kiếm ngăn hắn lại...

Theo xe ngựa càng lúc càng xa, bóng người càng lúc càng nhỏ...

Lung Nguyệt vẫn không nhìn rõ được tướng mạo của người tóc trắng này, lại có thể cảm giác được toàn thân hắn lộ ra lưu luyến, chia tay tuyệt vọng không dứt, giống như còn có hối hận?

Lung Nguyệt chẳng biết tại sao, lòng nàng theo cảm xúc của người này, đau! Vô cùng đau!

“Cửu Nhi? Cửu Nhi?”

Đang trong lúc Lung Nguyệt cảm thấy đau lòng khó nhịn, mấy tiếng êm ái ấm áp gọi, khiến nàng mở mắt.

Mẫu thân ôn nhu đoan trang đang ngồi bên giường mình.

Mà lúc này, mình đang nằm trên giường trong điện Kinh Chập. Đèn Lưu Ly cung khẽ chớp động, lúc này vẫn là buổi chiều, như vậy, vừa rồi mình chỉ nằm mơ thôi sao? Chỉ là sao giấc mơ này lại chân thật như thế?

Lung Nguyệt không suy nghĩ nhiều nữa, ngồi dậy, nói nhỏ: “Đã trễ thế này, sao mẫu thân lại tới đây?”

“Mẫu thân tới thăm con một chút!” Trong đôi mắt phượng của Cẩn Hoàng hậu giống Lung Nguyệt như đúc tràn đầy thương tiếc không thôi, dịu dàng ngưng mắt nhìn tiểu nữ nhi.

Lung Nguyệt dựa đầu vào hõm vai Cẩn hoàng hậu, giống như mèo nhỏ nhẹ nhàng ma sát hai cái: “Nữ nhi khiến mẫu thân phiền lòng rồi.”

Cẩn hoàng hậu vuốt mái tóc tản ra một nửa của Lung Nguyệt, lắc đầu một cái, khẽ thở dài: “Từ lúc sinh con ra, mẫu thân đã có loại lo lắng này rồi. Nữ nhi hoàng gia có mấy người có thể tùy tâm mà gả? Có thể nhìn mấy người tỷ tỷ kia của con, dù được gả cho thanh niên không quá mức tài tuấn, thì cũng là người không tệ, mẫu thân một lần cho là...ai ngờ, ai! Con và Hóa Diên, hai người nhỏ nhất lại không tránh thoát được mệnh liên hôn...” Cẩn hoàng hậu dứt lời, vành mắt đỏ ửng.

“Mẫu thân đừng phiền lòng, cuộc sống này của con, dù là liên hôn cũng không đến mức không thể trôi qua được. Ngài thử nhìn Chính cung hoàng hậu trong các triều đại thay đổi xem, có người nào so được với ngài? Nữ nhi từ trong bụng ngài bò ra, dù thế nào cũng nhận được mấy phần chân truyền từ ngài đấy!” Lung Nguyệt kéo kéo cổ Cẩn Hoàng hậu, làm nũng.

“Ai! Mẫu thân cũng là người trước hiển quý thôi, nỗi khổ trong lòng....” Cẩn hoàng hậu vuốt vuốt đầu Lung Nuyệt: “Khổ cũng không nói được! Vi nương hôm nay tới đây cũng chỉ muốn nói với con đôi câu thôi!”

“Mẫu thân nói đi, nữ nhi tất sẽ nhỡ kỹ!”

Cẩn hoàng hậu ôm cơ thể Lung Nguyệt, để mắt đối mắt với mình, nhẹ giọng nói: “Con gả cho Tĩnh Bắc Vương mặc dù nói hắn dâng tấu, nhưng cũng không khác liên hôn là mấy. Vì sao hắn cầu hôn công chúa, bản thân Cửu Nhi thông tuệ, hẳn là cũng rõ một hai. Cho nên nữ nhi phải nhớ kỹ, không được dùng suy nghĩ của phò mã tầm thường mà gắn lên người hắn. Ở trong lòng con, mặc dù lúc nào cũng phải nhớ con là Công chúa đương điều, nhưng trước mặt Tĩnh Bắc Vương, con chỉ là Vương phi, là thê tử của hắn, mọi chuyện lúc đấy phải lấy hắn làm đầu, đừng thiên vị triều đình, thiên vị phụ thân, huynh đệ con. Ngươi phải tôn trọng hắn, kinh hắn, nhưng đừng mất tâm cho hắn. Đối với trắc phi, phu nhân cùng thứ tử, con phải độ lượng...”

Trắc phi? phu nhân? Thứ tử?

Lung Nguyệt nghe xong không hiểu ra sao, không phải Bùi Nguyên Tu vẫn chưa thành thân sao? Như thế nào....Như thế nào....

“Cửu Nhi! Cửu Nhi!”

“Mẫu thân?”

Lung Nguyệt chợt mở mắt ra, đầu đầy mồ hôi.

Cửu Nhi gặp ác mộng sao?” Cẩn Hoàng hậu ngồi bên giường, nhận khăn ướt Anh Lạc cô cô đưa lên, chà nhẹ trán nàng.

Lung Nguyệt ngẩn người trong chốc lát, mặc cho mẫu thân lau mồ hôi cho mình.

Thì ra...thì ra là trò chuyện trong giấc mơ.

Nhưng khi Cẩn hoàng hậu nói những lời tiếp theo gần như giống hoàn toàn trong giống mơ của nàng thì trong nháy mắt Lung Nguyệt cảm thấy mê man.

Chuyện này là sao? Từng nghe người ta nói, giấc mơ có khả năng là tiên tri, hôm nay đang ứng nghiệm sao? Người nằm trong quan tài thì sao? Là hình ảnh trong tương lai của mình sao?

Tâm Lung Nguyệt hoảng loạn, lúc Thất tỷ tỷ xuất giá, nguyền rửa cả đời này mình không có được hạnh phúc. Trong lòng tự an ủi mình, sợ là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi, ngày suy nghĩ nhiều, nên đêm mới nằm mơ thôi.

Rồi sau đó, thu liễm suy nghĩ, lại nghe mẫu thân nói: “...Cửu Nhi, nhớ lấy, đừng đánh mất tâm giống như vi nương. Đời này mẫu thân gả cho cha ngươi, vốn không có gì chê được, nhưng ông ấy là cửu ngữ chí tôn, sẽ không thể chỉ thuộc về một mình vi nương. Tâm linh tương khế, gần nhau này, đối với mẫu thân mà nói có thể gặp mà không thể cầu. Nếu như có thể, nhất định không thể giống như mẫu thân, mất tâm, mất tình, cả đời dây dưa trong đau khổ, lại không thể cùng người kể lể, lại phải mạnh mẽ giả bộ độ lượng...”

Vành mắt Cẩn hoàng hậu phiếm hồng, hơi dừng lại, giống như thu lại cảm xúc đang tiết ra ngoài, rồi sau đó cực kỳ thận trọng nói với Lung Nguyệt: “Những lời mẫu thân đã nói, đã nhớ kỹ chưa? Nếu không muốn đau khổ, thì đừng cầu mong tâm linh tương khế, biến mình thành phụ tá, quân sư của Tĩnh Bắc Vương, đoan trang hiền huệ xử lý hậu trạch của hắn thật tốt, làm tốt bổn phận của mình là được.”

“Mẫu thân...” Lung Nguyệt ngưng mắt nhìn Cẩn hoàng hậu, hơi do dự một chút, hỏi: “Mẫu thân còn yêu phụ thân?”

Cẩn Hoàng hậu ngẩn người, sâu xa nói: “Nếu như có thể, mẫu thân tình nguyên vô tâm, vô tình. Như vậy sẽ không phải...”

“Cũng không phải là vô tâm, vậy vì sao mẫu thân không tranh thủ...”

Mẫu tử hai người ở sau cánh cửa than nhiên tâm sự, lại không nghĩ, bị người ngoài nghe được toàn bộ.

Thuận Khải Đế xử lý chính sự, theo thói quen bình thường đến Khôn Thái cung, nghe cung nhân hồi bẩm, Hoàng hậu tới điện Kinh Chập. Vì vậy cũng di giá tới đây, vừa mới tới ngoài cửa, vẫy hạ nhân lui xuống, muốn nghe một chút xem mẫu tử hai người đang nói chuyện gì. Nhưng không ngờ lại nghe được bộc bạch của Cẩn Hoàng hậu.

Thuận Khải Đế cảm thấy trong nháy mắt trong lòng ngũ vị tạp trần, không nói ra được cảm giác của mình, giống như chua, giống như ngọt, cũng mơ hồ mang theo cảm giác đau lòng. Ông thu bước, không vào bên trong nữa, xoay người trở về Khôn Thái cung.

Ngồi sau án thư giữa Noãn Các, Thuận Khải Đế lấy một quyển sách Hoàng hậu vãn thường đọc, cầm trong tay, nhưng một trang cũng đọc không vào, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng như có chỗ nào nhao nhao muốn thử, giống như ông chính là tiểu tử mao đầu năm đó mới vào động phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.