Công Lược Nam Phụ

Chương 46: Chương 46: Công lược hoạ sĩ tàn tật (18)




Edit: Aya Shinta

Lăng Vu Đề không dám xác định lời của mình sẽ có tác dụng, thế nhưng cô lại cảm thấy giờ này khắc này, nếu không nói chút gì, hình như thực có lỗi cho cơ hội tốt như vậy!

May mà, khi Lăng Vu Đề nói xong những lời này, Tạ Ức Chi cũng không có trừ độ hảo cảm, cái này làm cho Lăng Vu Đề nhẹ nhàng thở ra.

Điền Mật bị lời nói của Lăng Vu Đề làm cho sửng sốt, tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, cũng đánh ánh mắt qua cho Lăng Vu Đề.

Thế nhưng khi Lăng Vu Đề nói những lời này, Điền Mật vẫn rất kinh ngạc. Bà cười tủm tỉm làm một cái tư thế “Very good!” với Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cười cười, ý bảo Điền Mật nên mở miệng.

Điền Mật gật gật đầu, ấp ủ một chút cảm xúc.

Sau đó mở miệng nói: “Đúng là nói như vậy không sai, nhưng con cũng không biết Ức Chi đã từng gặp bao nhiêu thương tổn. Nó sẽ biến thành cái dạng như hiện tại, về tình cảm cũng có thể tha thứ!”

“Nhưng có ai lại không có trải qua trắc trở, phu nhân ngài đã từng không phải cũng đã suy sụp, thậm chí thiếu chút nữa tự sát sao? Nhưng sau này ngài cũng không có lại phí hoài bản thân mình, không chỉ có như thế, còn giúp cha ngài tiếp quản tập đoàn Điền thị không phải sao?! Năm con mười tuổi, cha mẹ em trai con, tất cả mọi người đều bị chôn ở dưới lớp đất đá kia, con trở thành một cô nhi, đây chẳng lẽ không phải suy sụp sao? Nhưng mà con cũng không có buông thả, cho nên con rời núi, đi tới thành phố J! Trên thế giới này có nhiều người bất hạnh như thế, thiếu gia ít nhất còn có ông bà nội, ông ngoại, cha mẹ, em gái, nhiều người quan tâm để ý mình như vậy. Cho nên thiếu gia càng phải bởi vì người nhà mà kiên cường lên hay sao?!”

Điền Mật nghe Lăng Vu Đề nói lại một phen trợn tròn mắt, bà không nghĩ tới, cho tới bây giờ, cảm thấy hệ thống chỉ biết dong dài nhiều chuyện phiền phức, thế nhưng giờ đây có thể nói ra những lời như vậy.

Quả thực, quả thực rất có mị lực, rất hấp dẫn người khác!

Điền Mật có tự tin, Ức Chi, nhất định sẽ yêu Lăng Vu Đề, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn!

Tạ Ức Chi ở trong phòng nghe được lời Lăng Vu Đề, có chút tỉnh ra.

Phải nha, trên thế giới còn có nhiều người bất hạnh hơn mày như vậy, tại sao mày phải yếu đuối trốn tránh trong cái thế giới cô độc mà chính mình tạo ra.

Người nhà mà mày thương yêu nhất, cũng không chịu gặp một lần, cũng không chịu nói một lời?!

Chín năm này, thống khổ nhất, không phải mày, mà là những người thương yêu mày!

Mày đã biến sự thống khổ hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm bọn họ đến máu tươi đầm đìa.

Quả thật mày chính là cặn bã!

Tạ Ức Chi đặt tay ở trên then cửa, muốn lấy hết can đảm mở cửa phòng, nói cho bọn họ, anh nguyện ý đi ra ngoài......

Nhưng chín năm nay, anh cũng không có đi ra ngoài bao giờ.

Cho dù có muốn, anh lại không có đủ dũng khí.

Điền Mật nghiêng đầu nhìn cửa phòng, hy vọng những lời của Lăng Vu Đề, có thể để Ức Chi nghe được, hơn nữa có thể hiểu được đi.

Thấy Điền Mật không nói lời nào, Lăng Vu Đề nói tiếp: “Cho nên, con cảm thấy thiếu gia không đáng thương chút nào! Phu nhân, thỉnh ngài để con từ chức đi!”

Tạ Ức Chi có chút kinh ngạc hơi hơi trừng mắt, anh cho rằng, Lăng Vu Đề nói muốn từ chức chỉ là trong cơn giận, không nghĩ tới, cô ấy nghiêm túc sao?

“Tiểu Vu... Ai... Bằng không như vậy đi, con không muốn tiếp tục chiếu cố Ức Chi, ta cũng có thể lý giải. Nhưng con xem, nếu hiện tại con mà đi, sẽ không có ai tới chiếu cố Ức Chi. Nếu không, hiện tại con vẫn chiếu cố Ức Chi đi, chờ mời hộ công mới, lại an bài con công tác ở nơi khác của Tạ gia được không?”

Điền Mật làm bộ thở dài, khuyên bảo Lăng Vu Đề. Kỳ thật bà một bên nói chuyện, một bên hỏi Lăng Vu Đề, Tạ Ức Chi ở trong phòng khi nghe những lời này, có trừ hảo cảm hay không.

Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, cười cười với Điền Mật, dùng khẩu hình nói: Cho thêm.

Điền Mật nhếch môi, cười đến thực vui vẻ, không trừ mà thêm, đây là cái biện pháp tốt!

Chứng tỏ, trong lòng Tạ Ức Chi, vẫn là nguyện ý đi ra ngoài!

“Vậy... Được rồi, phu nhân cần phải nhanh mời hộ công mới đó.” Lăng Vu Đề rất là khó xử mà nói.

Điền Mật lại nói vài câu, sau đó liền đúng lúc rời đi.

Lăng Vu Đề tiếp tục ngồi dưới đất, bắt đầu phát ngốc.

Bàn tay Tạ Ức Chi trước sau đặt ở trên then cửa phòng, không có động tác.

Lăng Vu Đề, nha đầu ở nông thôn kia, thế nhưng có thể nói ra những lời nói như vậy!

......

Một hồi lâu, Tạ Ức Chi mới buông then cửa, đẩy xe lăn về phòng vẽ tranh.

Giữa trưa, Lăng Vu Đề bưng cơm trưa của Tạ Ức Chi vào phòng.

Sau đó thối lui đến trong một góc, trước sau đều không có nói với Tạ Ức Chi lời nào. Điều này làm cho Tạ Ức Chi vừa không thoải mái, cũng không quen.

Ho nhẹ một tiếng, Tạ Ức Chi mới nhàn nhạt mở miệng: “Mở cửa sổ.” Ngữ khí anh thật hời hợt, nhưng mà bên trong lại cất giấu sự khẩn trương.

Lăng Vu Đề đang cúi đầu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, cô nhìn cái ót Tạ Ức Chi, cô, cho rằng mình đang nghe lầm.

Tạ Ức Chi, nói “mở cửa sổ” sao? Phải không phải không?

Lăng Vu Đề phía sau không có động tĩnh, Tạ Ức Chi mím môi, lại mở miệng lần nữa: “Mở cửa sổ.” Lúc này đây, ngữ khí của anh trấn định lên không ít.

Lúc này Lăng Vu Đề mới phản ứng kịp, à một tiếng, vội vàng đi đến trước cửa sổ, kéo ra tấm rèm cửa mà nhiều năm vẫn chưa từng kéo ra.

Tấm rèm bị kéo ra, chỉ trong một cái chớp mắt, trong phòng lập tức sáng lên gấp bội.

Tạ Ức Chi nheo nheo mắt, may mắn vừa rồi anh ở phòng vẽ tranh, cho nên vẫn có thể thích ứng với ánh sáng này.

Bị che bởi tấm rèm cửa, là cửa sổ sát đất rất lớn, bên ngoài là một cái ban công lớn. Ngày thường người hầu đều sẽ bắc thang lên ban công quét tước vệ sinh.

Lăng Vu Đề cột tấm rèm vào hai bên xong, lại mở cửa sổ sát đất ra.

Từng luồng gió thổi vào, làm Tạ Ức Chi, nhiều năm không có cảm thụ qua những cơn gió tự nhiên, có chút muốn khóc.

Cũng không phải gió này làm anh muốn khóc, mà là anh muốn khóc cho chín năm này, tựa hồ đã bỏ lỡ rất nhiều.

Tấm rèm được kéo ra, cửa sổ cũng được mở ra.

Phòng Tạ Ức Chi lập tức liền rực sáng lên rất nhiều, thoạt nhìn làm cho người ta thoải mái tinh thần.

Lăng Vu Đề lại đến phòng vẽ tranh, cũng mặc kệ Tạ Ức Chi nói mở một cánh hay hai cánh cửa sổ, liền mở toàn bộ cửa sổ ra.

Chỉ kém mở cửa phòng ra mà thôi!

Lăng Vu Đề biết, Tạ Ức Chi như vậy, là do lời lúc sáng của cô có tác dụng.

Mà Tạ Ức Chi có thể nguyện ý mở cửa sổ ra, Lăng Vu Đề tin tưởng, rất nhanh, anh sẽ nói: “Mở cửa.”

Lăng Vu Đề vốn đang có chút tức giận nháy mắt liền nguôi giận, chẳng qua, cô cũng không thể để Tạ Ức Chi biết.

Cô chính là đang muốn “từ chức” đây!

Tạ Ức Chi lẳng lặng ăn cơm trưa, khi Lăng Vu Đề bưng khay rời khỏi phòng.

Anh đẩy xe lăn, chậm rãi hướng về ánh sáng mặt trời.

Ánh nắng ban trưa chiếu trên người anh, ấm đến không chịu được.

Đưa tay tựa như muốn hứng được những tia nắng, Tạ Ức Chi cong khóe môi, nhẹ nhàng cười.

Anh cho rằng, anh muốn đi ra, rất khó, vậy mà, cũng không khó chút nào.

Chỉ là cho tới nay, anh không muốn mà thôi.

Lăng Vu Đề cùng Điền Mật núp ở phía sau hoa viên dưới lầu có thể nhìn thấy ban công lầu ba, trên ban công kia lại không nhìn tới góc này.

Nhìn thấy đứa con trai đã thật lâu không có được gặp, nước mắt của Điền Mật có chút không ngăn được.

Aya: Thêm một chương ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.