Công Ngọc

Chương 8: Chương 8: Con rối




Năm nay, sợ là sẽ không ổn

Sóng gió ngoài điện Trường Minh đã qua, Ngụy Dịch lại quay về những ngày thanh nhàn như xưa.

Từ khi trở thành hoàng đế, hắn rất rảnh rỗi, lúc thượng triều thì không cần hao tâm tổn sức, chỉ cần ngồi ngay ngắn chấp thuận là được.

Sau khi tan triều, sổ con mà tất cả quan lại dâng lên đều được đưa đến phủ thừa tướng trước. Cách dăm ba ngày thì Yến Hồng sẽ đem sổ con vào cung đưa cho hắn xem. Sổ con được đưa đến ngự tiền cho dù có thiếu hay dư thì Ngụy Dịch cũng chẳng biết được, cũng không trách hỏi.

Vầng thái dương lặn về phía tây, các cung lục tục đốt đèn, Yến Hồng đưa Binh bộ thượng thư Thiệu Minh Long và Hình bộ thượng thư An Bảo Khánh đến ngự tiền.

Ngụy Dịch tùy ý lật bản tấu đã bị bút son phê qua, hời hợt nhìn rồi tiện tay để qua một bên.

Thiệu Minh Long xuất thân là võ tướng, là một tráng niên chính trực, hắn tiến lên một bước: “Hồi hoàng thượng, thần dâng tấu báo cáo khảo hạch cuối tháng của cấm quân. Cấm quân có nhiệm vụ thủ hộ kinh thành, xảy ra việc như vậy, thần không thể thoái thác tội của mình, phải nghiêm khắc chỉnh đốn, không thể để hạng người đục nước béo cò làm rối loạn kỷ cương trong cung!”

Ngụy Dịch khép một quyển sổ con, “Chuẩn tấu.”

Thiệu Minh Long: “Cấm quân thiếu thốn nhân thủ, thần sẽ nhanh chóng chọn ra vài người tinh nhuệ trong quân Thiên Sách và Tiền Lộc để bù đắp vào.”

Việc đã đến nước này, Ngụy Dịch thuận nước đẩy thuyền bán cho hắn một phần nhân tình: “Việc này chỉ là việc nhỏ, Thiệu thượng thư không cần báo với trẫm, dù sao trụ cột của cấm quân vẫn là Binh bộ mà.”

“Vâng.”

Ngụy Dịch lại nhìn về phía quan viên bên cạnh Thiệu Minh Long: “An thượng thư có việc gì cần báo cáo?”

An Bảo Khánh vẫn còn trẻ, tính tình không thận trọng như Thiệu Minh Long, ngày thường làm việc luôn dở dở ương ương: “Hồi hoàng thượng, cũng không phải là việc lớn gì, chỉ là gần đây Hình bộ bắt được mấy tên phạm nhân, đều là đám dư nghiệt vô cùng lợi hại khiến Hình bộ tổn thất không ít người. Việc này thần đặc biệt đến báo cáo với hoàng thượng một tiếng, xem như là lập công.”

“Thưởng.”

Giọng điệu Ngụy Dịch bình thản, không nghe ra vui buồn: “Nhờ có chư vị ái khanh giúp đỡ trẫm nên trẫm mới có thể an chẩm vô ưu(1).”

(1)An chẩm vô ưu: kê cao gối mà ngủ, nghĩa là không sầu không lo điều gì.

Hắn che tay áo nghiêng đầu ngáp một cái, dường như có hơi mỏi mệt, cũng lười xem sổ con.

Yến Hồng: “Lão thần còn có một chuyện.”

Ngụy Dịch lên tinh thần: “Mời Yến thừa tướng nói.”

Yến Hồng chắp tay đứng thẳng như tùng như bách, hai bên tóc mai trắng xóa, đứng ở ngự tiền càng toát ra khí thế uy nghiêm: “Đã gần đến cuối năm, dư nghiệt bị giam ở điện Diễn Khánh kia, hoàng thượng đã tra được tung tích của ngọc tỷ chưa?”

Ngụy Dịch hơi dừng lại, chậm rãi thả tay áo xuống, vuốt phẳng để lên đùi, nói: “Bên ngoài y mềm mỏng nhưng tâm tính lại ương ngạnh, trẫm sẽ từ từ tra y.”

“Hoàng thượng làm việc vất vả, chi bằng giao việc thẩm tra Lâm Kinh Phác cho thần đi ạ.” Yến Hồng đáp.

“Bàn về vất vả, trẫm còn chưa sánh bằng Yến thừa tướng đâu.”

“Hoàng thượng quan tâm đến thần, thần cảm động không thôi, ân nặng mệnh nhẹ, thần càng phải ra sức cúc cung tận tụy.”

“Yến thừa tướng là rường cột của xã tắc, tên đó chỉ là vật trong lồng, nào đáng để Yến thừa tướng hao tâm tổn sức, nếu không bên ngoài lại đồn đãi trẫm bạc đãi lão thần đắc lực.”

Quân một câu thần một câu, chẳng có một kẽ hở. Nếu không phải vẻ mặt của hai người vẫn giống như lúc đầu, vẫn là cảnh tượng thần trung quân, quân kính thần, người ngoài chỉ đứng nghe thôi thì dây cung trong đầu đã căng đứt rồi.

Yến Hồng yên lặng trước, đứng im nhìn Ngụy Dịch.

Tuy Yến Hồng đứng dưới ghế rồng nhưng khi Ngụy Dịch ngồi trên nhìn xuống, chẳng cảm thấy hắn thấp kém hơn mình bao nhiêu, thậm chí còn muốn cao hơn mình, còn cao hơn đế quan trên đầu mình.

An Bảo Khánh thấy thế, vội vàng nhanh miệng muốn cứu vãn tình hình: “Hoàng thượng, Yến thừa tướng không có tư tâm gì đâu, chỉ là ——”

Ngụy Dịch thong thả đánh gãy lời hắn: “Trẫm nói Yến thừa tướng có tư tâm khi nào? Yến thừa tướng trung thành, trời đất chứng giám.”

Lúc nào An Bảo Khánh cũng có thể lanh lẹ giảo biện, nhưng thời khắc này hắn hận không thể tát mình hai cái.

Yến Hồng trầm giọng: “Hoàng thượng muốn giữ y thêm mấy ngày cũng được, nhưng năm ngày sau là yến tiệc giao thừa, xin hoàng thượng hãy đưa dư nghiệt ấy lên, thần sẽ khiến y giao ra ngọc tỷ.”

Ngụy Dịch nhướng mày: “Ồ?”

Yến Hồng ra hiệu, An Bảo Khánh lập tức phất tay áo hô to: “Dẫn người vào ——”

Mấy tên lính kéo một người đầu tóc rối tung vào điện, không biết vẫn còn sống hay đã chết, trên người đầy thương tích, chẳng có chỗ nào lành lặn, dù sao vẫn là vào cung gặp vua nên đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, chỉ là không nhìn ra hình người lắm.

“Đây là kẻ nào?”

An Bảo Khánh: “Hồi hoàng thượng, tên này là con trai của đại tướng Ân triều Tào Vấn Thanh, Tào Nại. Ba ngày trước Hình bộ đã bắt được một mẻ hàng ở gần kinh thành, người thu mua sắt ở hơn mười cửa hàng để chế tạo vũ khí cho dư nghiệt ở gần kinh thành chính là hắn. Chúng ta đuổi bắt Tào thị bảy năm vẫn chưa bắt được Tào Vấn Thanh, bây giờ bắt được con trai của y thì cũng không thiệt lắm.”

“Tào tam lang phong lưu khắp Nghiệp Kinh?” Ngụy Dịch nhìn chằm chằm người trên mặt đất, lộ vẻ nửa tin nửa ngờ.

Vẻ mặt An Bảo Khánh tàn nhẫn, nắm lấy tóc của Tào Nại rồi kéo lên, cho Ngụy Dịch nhìn thấy gương mặt hắn, mơ hồ có thể nhìn ra vài phần tuấn lãng khi xưa.

Mới có ba ngày mà đã tra tấn người ta ra dạng này, đúng là chỉ có An Bảo Khánh mới làm được.

Hắn đắc ý nói, “Đúng vậy ạ, đây là thanh danh của Tào Nại lúc trước. Hoàng thượng có điều chưa biết, hắn từng là thư đồng của Lâm Kinh Phác, quan hệ của hai người bọn họ rất mật thiết, nếu dùng tính mạng tên này để uy hiếp thì chuyện có thể thành rồi.”

Ngụy Dịch khẽ cười, nhận lấy một ly trà mới, hắn vừa uống một ngụm thì nhíu mày không vui: “Muốn bỏng chết trẫm à? Lấy trà lạnh tới đây.”

Thái giám dâng trà khom lưng lúng túng: “Hoàng thượng, long thể quan trọng, hôm nay bên ngoài rất lạnh, sao có thể uống trà lạnh được ạ?”

“Trẫm thích uống lạnh.”

Đuổi tên thái giám đi, Ngụy Dịch mới nhớ đến chính sự: “Nói đến đâu rồi?”

“Hoàng thượng, đêm giao thừa dùng Tào Nại để uy hiếp Lâm Kinh Phác.”

Ngụy Dịch gật đầu, nói: “Lâm Kinh Phác nhìn thì nhu nhược yếu đuối nhưng thật ra y rất gan lì, có lẽ là một kẻ bạc tình, một bằng hữu thuở nhỏ như vậy, sao có thể so với ngọc tỷ?”

An Bảo Khánh cười cợt: “Hoàng thượng, cho tới nay chúng ta vẫn không thể diệt trừ tận gốc dư nghiệt Lâm Ân, một tên nhóc như Lâm Kinh Phác thì có tác dụng lớn gì chứ, còn chẳng phải do có Ngũ Tu Hiền và Tào Vấn Thanh chèo chống sao. Ngũ Tu Hiền mượn sức từ bên ngoài, Tào Vấn Thanh thì bí mật truyền tin ở gần kinh thành, rốt cuộc chúng ta vẫn không biết ở Nghiệp Kinh này có bao nhiêu tử sĩ Ân triều ẩn mình, trong cung có mai phục hay không cũng chẳng biết được. Tên này, chính là khe hở để đào ra dư nghiệt ở Nghiệp Kinh!”

Vừa dứt lời, hắn nhìn về Yến Hồng: “Cũng như Yến thừa tướng đã nói, hiện giờ Lâm Kinh Phác bị nhốt trong cung, chặt đứt liên lạc với bên ngoài, trong cơn say của yến tiệc, nếu y nhìn thấy Tào Nại bị bắt thì cho dù là Tào Vấn Thanh điềm tĩnh thì cũng sẽ tìm mọi cách để giữ lại cái mạng của Tào Nại, thử hỏi sao y không thể không hoảng hốt lo sợ cho được?”

Ngụy Dịch mỉm cười như đã hiểu, hắn đứng dậy từ ghế rồng, đi xuống quan sát Tào Nại, giơ chân đạp một cước lên người hắn: “Kế chết tâm, thủ đoạn của Yến thừa tướng thật lợi hại. Trẫm mỏi mắt chờ mong.”

...

Khí trời lạnh dần, Lâm Kinh Phác cũng bắt đầu ho khan, cánh tay bị thương của y còn chưa cử động được, nhưng đã có thể xuống giường chầm chậm đi lại, không cần ai hầu hạ thì vẫn có thể tự mình làm.

Cấm quân canh gác thiên điện chặt chẽ đến mức một con ruồi cũng chẳng bay vào được, một ngày hai bữa cơm của thiện phòng đều là do Thường Nhạc đích thân đưa đến cho y.

Lâm Kinh Phác dựa bên song cửa sổ, đứng một lúc lâu.

Thường Nhạc vào đưa cơm, thấy cơm canh buổi sáng y vẫn chưa đụng tới, hỏi: “Sao ngươi lại không ăn?”

Lâm Kinh Phác che miệng ho khan, dây xích trên người cũng nhẹ nhàng vang lên, đưa mắt liếc nhìn hắn: “Sắp đến năm mới, chủ tử nhà ngươi nói muốn mở tiệc chiêu đãi ta. Ta để dành bụng để tới lúc đó ăn được nhiều hơn.”

Thường Nhạc đã biết việc này, thầm than y quá đơn thuần, bày chén đũa ra, nghiêm túc khuyên nhủ: “Bây giờ mà không ăn, chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại càng không ăn nổi.”

“Cũng chưa chắc.”

Lâm Kinh Phác bưng một chén cơm lên, mở bàn tay vươn ra ngoài cửa sổ, mấy con bồ câu trắng mắt đỏ lập tức đáp xuống mổ mổ lên tay y.

Thường Nhạc nhìn cảnh chim bồ câu quấn quýt với Lâm Kinh Phác, ánh nắng ấm áp, gió xuân thổi đến. Đứng gần nhìn cảnh này, người và bồ câu hệt như đang ở trong một bức họa, mỹ lệ đến khó tin.

Khi hắn hoảng hốt muộn màng nhận ra, thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Ngụy Dịch.

Thường Nhạc cau mày chất vấn: “Ai lại nuôi bồ câu trắng trong cung?”

Ánh mắt Lâm Kinh Phác đọng ý cười, con ngươi lại lạnh lẽo như ánh trăng, nói với Thường Nhạc: “Đám bồ câu này nhìn vụng về, lại còn ham ăn, chắc là từ ngoài cung bay vào.”

Sau khi nghe xong, Thường Nhạc càng nghi ngờ, lặng lẽ nắm lấy chuôi kiếm đi ra ngoài.

Cơm trong tay đã hết, Lâm Kinh Phác dịu dàng đuổi đám bồ câu trắng đi, khẽ khép cửa lại, thấp giọng nói với đàn bồ câu: “Ăn nhiều cơm sẽ dễ bị tiêu chảy, không cho các ngươi ăn nữa.”

Y vừa xoay người, máu của bồ câu lập tức bắn lên cửa sổ giấy, bồ câu trắng rơi thẳng xuống đất. Ngay sau đó, cấm quân đi đến kiểm tra xác của đám bồ câu, một con cũng không bỏ sót.

Lâm Kinh Phác ngước mắt nhìn vệt máu của chim bồ câu, không hề sợ hãi, y thản nhiên mở tay ra, lấy một mẩu giấy nhỏ như hạt gạo từ trong kẽ ngón tay.

Đây là loại giấy đặc biệt của Tiều Châu, mỏng như cánh ve, phải thật cẩn thận để không bị hỏng.

Sau khi xem qua, Lâm Kinh Phác thản nhiên đốt mảnh giấy, động tác của y vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, xích sắt chưa từng vang lên.

Nhưng khi ngồi xuống, y không kìm được cơn ho khan trong lồng ngực, ho ra một ngụm máu tươi.

Năm nay, sợ là sẽ không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.