Cự Long Thức Tỉnh

Chương 203: Chương 203: Tông sư tới trợ uy?




Nghe A Đoá nói tới để xin việc, trong lòng Viên Thành đã mừng đến nở hoa rồi.

Hắn đáp: “Ừm, đúng là chỗ chúng tôi đang tuyển hướng dẫn mua hàng. Cô gái, em tên là gì, trình độ học vấn ra sao?”

“Tôi tên A Đoá, trình độ học vấn thì chỉ tốt nghiệp cấp hai!”, A Đoá vô cùng ngượng ngùng nói.

Viên Thành hơi chau mày: “Trình độ học vấn như này hơi thấp”.

Hắn cố tình làm bộ dạng khó xử.

Nghe vậy, A Đoá vội nói: “Ông chủ, tôi có thể chịu khổ, việc gì cũng làm được”.

“Chuyện này…”, Viên Thành gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn nói: “Tôi có thể phá lệ để tuyển em. Có điều, em không có kinh nghiệm nên tạm thời vị trí hướng dẫn mua hàng không phù hợp. Em cứ làm trợ lý cho tôi trước đã, lương sẽ tính như làm hướng dẫn mua hàng, bao ăn bao ở. Em thấy sao?”

“Thật sao? Nếu thật vậy thì tôi cảm ơn ông chủ nhiều lắm!”, A Đoá kích động, cúi đầu với Viên Thành.

Viên Thành mỉm cười đứng dậy, tiến về phía trước: “Nào, qua đây ngồi. Tôi còn phải tìm hiểu về tình hình cụ thể của em”.

Viên Thành chỉ vào chiếc sofa ở bên cạnh.

“Vâng!”, A Đoá đáp lại rồi ngoan ngoãn ngồi lên chiếc sofa.

Lúc này, Viên Thành tự mình rót cho A Đoá một ly nước, thuận tiện ngồi luôn bên cạnh cô ấy.

“Nhà em ở đâu, trong nhà có những ai?”, Viên Thành ân cần hỏi han.

A Đoá thật thà trả lời: “Nhà tôi ở trấn Hội Sơn, trong nhà còn bố, mẹ và hai đứa em trai đang đi học”.

“Ồ, năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn mười tám!”

“Ừm, tốt lắm!”

Nói rồi, Viên Thành rất tự nhiên đặt tay của mình lên đùi A Đoá.

Thăm dò đơn giản một lúc, hắn đã nắm được hoàn cảnh cơ bản của A Đoá, chỉ là một cô bé ở trên núi ra ngoài kiếm sống, không có gì đáng lo.

A Đoá cảm nhận được bàn tay của Viên Thành đang đặt lên đùi mình, theo phản xạ tự nhiên, cô ấy nhích người qua một bên để tránh đi.

Viên Thành cười nói: “Cô bé cũng thẹn thùng quá nhỉ, lại đây!”, Viên Thành vẫy tay.

A Đoá bất lực, chỉ biết cắn răng nhích người lại gần chỗ của Viên Thành.

Viên Thành chỉ nói: “Công việc ở đây không dễ làm đâu, nhiều người xin việc lắm nhưng hầu như đều không đáp ứng được yêu cầu, em cũng thế thôi. Tôi là phá lệ để tuyển em, điều này thì trong lòng em phải rõ”.

Nói rồi, Viên Thành bóp mạnh mông A Đoá.

A Đoá như bị điện giật, lập tức đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng bừng: “Ông chủ, ông định làm gì?”

Viên Thành cười nói: “A Đoá, công việc này của em có hay không, chỉ dựa vào một câu nói của tôi thôi. Em phải nghĩ cho kỹ”.

Trong suy nghĩ của Viên Thành, chuyện này hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Một cô gái ở trên núi chưa trải sự đời, đêm nay hắn sẽ được thưởng thức rồi.

Vậy nhưng, A Đoá lập tức đặt chiếc cốc trong tay xuống, chạy một mạch ra ngoài.

“Này, A Đoá, em nghĩ cho kỹ đi, không dễ tìm việc trong thành phố đâu!”, Viên Thành hô lớn với A Đoá.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Viên Thành, A Đoá vác khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.

Từ nhỏ tới lớn, cô ấy chưa từng bị ai bóp mông cả, trong lòng A Đoá vô cùng tức giận. Mặc dù cô ấy ngây thơ nhưng không phải kẻ ngốc, cô ấy hiểu rõ được giọng điệu và hành động của tay chủ cửa hàng kia là có ý gì.

Mặc dù A Đoá rất muốn có được công việc này nhưng nếu dùng cách đó để đổi lấy, cô ấy thà không còn hơn.

A Đoá chạy khỏi siêu thị Giai Mỹ, đi đến quán cơm, cúi đầu, ngồi xuống trước mặt Lục Hi, bộ dạng giống hệt một đứa trẻ mắc lỗi.

“Sao thế? Không xin được việc sao?”, Lục Hi hỏi.

A Đoá gật đầu.

Lục Hi cười nói: “Không sao, anh Lục đây lại tìm việc cho cô là được”.

A Đoá cúi đầu, không nói gì.

Lúc này, Lục Hi cảm nhận được có gì đó không đúng, chau mày hỏi: “Sao thế?”

A Đoá im lặng hồi lâu, cuối cùng cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Ông chủ đó sờ mông tôi”.

“Cái gì?”, Lục Hi kinh ngạc.

Sau đó, anh bừng bừng lửa giận, không ngờ Giai Mỹ còn tồn tại loại cặn bã như vậy, việc này không thể nhịn được.

“A Đoá, đi theo tôi, tôi trút giận cho cô”

Lục Hi nhanh chóng đoán được đại khái mọi chuyện rồi. Tên chủ cửa hàng này thấy A Đoá ngây thơ, dễ bắt nạt nên muốn lợi dụng cô ấy.

Nếu để A Đoá có một cấp trên như vậy, thế chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo sao!

Nói rồi, Lục Hi đứng dậy, kéo tay A Đoá, muốn đi trút giận cho cô ấy.

Vậy nhưng A Đoá lại vùng vẫy: “Bỏ đi anh Lục, chúng ta không động tới người trong thành phố được đâu. Anh đừng đi nữa, cùng lắm thì tôi tìm việc khác thôi”.

Theo A Đoá, gã đàn ông kia có thể làm ông chủ của cả một siêu thị lớn như thế, nhất định không phải dạng vừa. Đến gây chuyện ở chỗ người ta, chắc chắn chịu thiệt sẽ là hai người bọn họ, thôi thì đành nuốt cục tức này vào bụng vậy.

“Cô yên tâm, anh đây xử lý hắn là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!”

Lục Hi nói đầy quyết đoán, sau đó nắm tay A Đoá rời đi. Còn bị người khác đè đầu ở Giai Mỹ, đúng là nực cười.

A Đoá bị Lục Hi kéo một mạch đến cửa phòng làm việc của Viên Thành ở tầng hai.

Viên Thành lúc này đang hối hận về hành động ban nãy của mình, hình như hắn hơi nóng vội nên khiến cho con vịt nằm trên thớt rồi còn bay mất.

Giá mà hắn sắp xếp công việc cho cô ấy trước rồi mới từ từ ra tay cũng đâu muộn. Viên Thành lắc đầu thở dài.

Ngay lúc này, “binh” một tiếng, cửa phòng làm việc của hắn bị đạp tung.

Lục Hi và A Đoá bước vào.

Viên Thành ngớ người, sau đó lên tiếng: “Cậu là ai?”

Lục Hi cười nói: “Tôi là anh trai của A Đoá, đến để thu xếp cho em ấy một công việc”.

Nghe vậy, Viên Thành từ từ ngồi xuống chiếc ghế xoay, lắc lư thân thể rồi đáp: “Thu xếp một công việc? Cậu ăn nói ngông cuồng thật đấy, cậu nói thu xếp là sắp xếp được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.