Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 200: Chương 200: Chương 187: Con hoang




Sắc mặt Liên Hoa khó coi xanh mét, cô có thể bỏ qua tất cả vu oan và chửi bới thô tục cô, nhưng tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào nhắc tới Tiểu Bạch, gây khó dễ, tổn thương Tiểu Bạch! Dám đả thương con trai cô, chạy không khỏi một chữ “chết”!

Cô tức giận rời chỗ ngồi, tiến lên muốn tát Ôn Ngữ một cái, Ôn Ngữ đẩy Tiểu Bạch xuống lầu không gây nhiều thương tổn lớn về sau, lqđ sao còn dám nguyền rủa con trai cô chết đi! Ôn Ngữ mở miệng một tiếng con hoang, dám dùng lời bẩn thỉu nhất chỉ trích Tiểu Bạch!

Mặc dù Tiểu Bạch của cô không phải là con hợp pháp, nhưng cho tới bây giờ không ai dám chỉ vào Tiểu Bạch nói một câu con riêng, huống chi là con hoang!

Ôn Ngữ điên mới có thể khiêu khích cô như vậy, đây là tự tìm đường chết!

“Tổng giám đốc Liên, Tổng giám đốc Liên!” Luật sư Ân cuống quít kéo Liên Hoa, nhỏ giọng khuyên can nói: “Tổng giám đốc Liên ngài không thể động thủ, hiện tại là lỗi của đối phương, nếu như ngài động thủ, như vậy cũng là lỗi của ngài rồi! Tổng giám đốc Liên, nơi này là tòa án, tất cả đều do quan tòa phán quyết, ngài chờ một chút......”

Đang khi nói chuyện, quan toà nặng nề gõ pháp chùy, trên mặt lộ vẻ giận dữ chỉ trích: “Bị cáo yên lặng! Nhưng nếu bà bất mãn với phán quyết, có thể chống án, nhưng không cho gào thét trên tòa án! Bản toà án thẩm vấn xử kết thúc, mời theo nhân viên làm việc tiến về phía ngục giam, chính thức bắt đầu bị tù!”

“Ông là thứ gì, cũng dám ra lệnh cho tôi? Tôi là Ôn Ngữ của Ôn thị, tại sao ông phán quyết tôi bị tù!” Ôn Ngữ thế nhưng có thể thoát khỏi tay nhân viên làm việc tòa án, cô ta xông lên trước kéo quan toà: “Có phải ông cũng léng phéng với tiểu tiện nhân kia hay không, có phải con hoang của cô ta là của ông đúng không?! Con hoang các người chết rồi, llêqquyđon ông liền lấy tôi làm dê con thế tội...... Ha ha, mặc kệ nói thế nào, Liên Hoa con của ngươi chết rồi, hắn đã chết, Liên Hoa, ngươi còn sống làm gì!”

Sắc mặt quan tòa hơn năm mươi tuổi đen dọa người, một ánh mắt quét qua, lập tức bảy tám dân cảnh chen chúc tới, bọn họ ba chân bốn cẳng bắt Ôn Ngữ, ngăn cô ta điên cuồng nhiễu loạn trật tự tòa án.

Quan toà lại một gõ pháp chùy: “Bị cáo Ôn Ngữ lăng mạ nhân viên tòa án, ảnh hưởng tòa án thi hành phán quyết, phạt lao động công ích ba mươi ngày, tiền phạt một vạn! Đóng đình!”

Dân cảnh lập tức lôi Ôn Ngữ ra khỏi tòa án, đưa cô ta tiến về phía xe cảnh sát. Theo tòa án phán quyết, Ôn Ngữ bị tù hai mươi năm, không có ai chống án, không có sửa án, tương lai hai mươi năm của cô ta đã được quyết định.

Quan toà đen mặt đi vào phòng nghỉ phía sau, ông giận muốn đánh người, làm chủ tòa ba mươi năm, cho tới bây giờ không ai dám ở trên tòa vu oan ông như thế! Hôm nay bị cáo lại giống như điên mà nói ông và nguyên cáo cẩu thả, nói người bị hại là đứa con của ông! Tuổi Liên Hoa đủ để làm con gái ông rồi, Ôn Ngữ lại có thể phá hoại thanh danh ông như vậy!

Hừ, coi như hôm nay Triển gia không dặn dò, cấp trên không nhắc nhở, chỉ bằng những lời Ôn Ngữ nói ra, ông cũng sẽ phán quyết thật nặng!

Sau khi chủ tọa rời chỗ, mọi người ngồi trong tòa án cũng rối rít đứng dậy, chuẩn bị trở về. Trong lúc cấp bách tới tòa án nghe thẩm lý vụ án này, cũng không tính là lãng phí thời gian, lqđ bọn họ hiểu được Ôn Ngữ Ôn thị lòng dạ tàn nhẫn, càng thêm kiến thức quý phụ la lối om sòm ăn vạ, miệng nói ra những lời khó nghe, hoàn toàn đáng trở thành đề tài hài hước.

Bọn họ từ từ chuẩn bị rời chỗ, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Liên Hoa, tin đồn vị này gần đây vọt lên thành mỹ nữ quá nhiều, mới vừa Ôn Ngữ tiết lộ tin tức khiến cho bọn họ hết sức tò mò, rồi ngại thân phận tổng giám đốc của Liên Hoa, không dám tiến lên hỏi thăm.

Hôm nay cô là người giám hộ của người bị hại ngồi ở chỗ nguyên cáo, mọi người cho là người bị hại có lẽ là đứa bé Liên Hoa nhận nuôi, sau đó Liên Hoa bị Ôn Ngữ chỉ vào lỗ mũi nói đứa bé kia là con trai ruột của cô, đây rốt cuộc là thật hay giả? Liên Hoa là mẹ ruột của đứa bé rơi lầu ư, Liên Hoa hai mươi sáu tuổi sinh ra một đứa con trai, đứa bé kia sau khi rơi lầu rốt cuộc sống chết như thế nào? Cha của đứa bé là ai đây?

Liên Hoa vừa mới rời chỗ ngồi, liền bị Ôn Như Cảnh ngăn cản, Ôn Như Cảnh nhìn Liên Hoa, âm thanh lạnh lẽo lớn tiếng hỏi: “Liên Hoa, mẹ nói là thật sao? Đứa bé kia là con trai của cô, là con riêng của cô sao? Nếu như ba vẫn còn, làm sao có thể cho phép trong nhà có một con hoang không biết cha là ai! Ngươi bị ba giáo dục lớn lên, chính là dạy ra đức hạnh như vậy à, lêu lổng sinh hạ con riêng với đàn ông! Mẹ là vì bảo toàn mặt mũi của Liên gia, nếu ba ở dưới suối vàng mà biết cũng khó mà yên nghỉ, ba sẽ bị tác phong của cô làm tức chết lần nữa! Liên Hoa, bây giờ cô lại muốn hại mẹ tôi, rốt cuộc mẹ con chúng tôi đắc tội cô thế nào, để cho cô hận đến mức buộc chúng tôi tìm chết!”

Cô không cam lòng, tại sao mẹ bị phạt tù, mà Liên Hoa vẫn bình an tiếp tục cuộc sống! Liên Hoa rõ ràng làm chuyện mất mặt tày trời, đứa bé kia chính là con hoang, lqd cô nhất định phải vạch trần Liên Hoa giả nhân giả nghĩa trước mặt mọi người, để mọi người biết Liên Hoa cao thượng hoàn mỹ, đã sớm sanh ra một đứa con hoang không biết từ đâu tới!

Người vừa chuẩn bị rời tòa án quay đầu lại, bọn họ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thưởng thức tòa án, ánh mắt và lỗ tai đều tập trung vào Liên Hoa và Ôn Như Cảnh. Lòng hiếu kỳ ai cũng có, cho dù bọn họ đều là nhân vật kỳ cựu trong thương giới, giới chính trị, cũng tò mò với cuộc sống riêng tư của Liên Hoa!

Không đợi Liên Hoa động thủ tát Ôn Như Cảnh, một giọng nam tức giận quát: “Ai nói con trai tôi là con hoang! Tiểu Bạch là con trai ruột của Triển Thiếu Khuynh tôi, sống cho thật tốt, cô có chết một vạn lần, con tôi cũng sẽ không rơi một sợi tóc!” Thiếu Khuynh tức giận, di chuyển xe lăn xông lại liền lớn tiếng nói.

Anh đã sớm không nhịn được tức giận, bảo bối của anh bị Ôn Ngữ ác liệt gọi, không chỉ có Watson tức, anh đang dự thính cũng giận đến bốc hỏa! Thật vất vả nhẫn nại đến khi phiên tòa kết thúc, ai biết Ôn Như Cảnh lại không có mắt tiến lên bới móc, vụ án đã kết thúc, anh không thể tiếp tục mặc cho mẹ con Ôn gia vu oan Tiểu Bạch, để mặc người ác khi dễ tổn thương Liên Hoa như vậy!

“À?!” Mọi người vây xem hít một ngụm khí lạnh, bọn họ bị giật mình! Triển Thiếu Khuynh nói thật hay giả, con trai của Liên Hoa thế nhưng là con trai ruột của Triển Thiếu Khuynh?!

“Ai, ông già tôi tới tòa án cũng không phải là chuyện đùa, tôi đây cục xương già mặc dù cũng gỉ rồi, nhưng vì cháu trai ruột báo thù, nên vì bảo bối lấy lại công bằng, tôi không thể lười biếng!” Triển lão gia tử cũng chậm rãi đi tới, giống như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng trên thực tế ai cũng biết ông cụ đang nói với người ở đây. Mặc dù ông cụ nói không lớn, nhưng lời nói kiên định càng khiến người tin phục.

Triển lão gia tử nói cũng không ai dám hoài nghi, bọn họ không khỏi nhớ lại, bên trong chứng cứ có một video, l^q'đ có thể nhìn ra tướng mạo đứa bé bị Ôn Ngữ đẩy xuống lầu rất xuất sắc, khuôn mặt trắng nõn trông rất đáng yêu thông minh, trong lúc mơ hồ liên tưởng đến dáng vẻ của Liên Hoa và Thiếu Khuynh, quả nhiên là đứa bé của bọn họ!

Con trai của Liên Hoa là con trai của Triển Thiếu Khuynh, là cháu trai của Triển lão gia tử, đây chẳng phải là ——

Trong lòng mọi người run lên, gan người nhà họ Ôn thật to, lại dám chọc đến Triển gia nổi danh bao che điên cuồng, dám ra tay hạ thủ cháu trai của Triển gia, khó trách bị xử nặng như vậy!

“Sao —— làm sao có thể ——” Mặt Ôn Như Cảnh trắng như giấy, làm sao sẽ, làm sao con trai của Liên Hoa lại có quan hệ với nhà họ Triển, làm sao Liên Hoa lại sinh con trai cho Triển Thiếu Khuynh! Tại sao mọi chuyện của Liên Hoa đều tốt, ngay cả con riêng cũng mang dòng máu cao quý!

Không cam lòng trong lòng Ôn Như Cảnh đột nhiên biến mất, xông tới là sợ hãi, làm thế nào, mẹ mưu hại lại là huyết mạch nhà họ Triển, cô nghe nói qua nhà họ Triển bao che cùng thủ đoạn trả thù như thế nào, làm ra loại chuyện như vậy, làm sao mẹ còn có đường lui! Nhà họ Triển và Liên Hoa có chứng cớ, thù mới hận cũ chung vào một chỗ, bọn họ sẽ trả thù mẹ ra sao!

Liên Hoa khẽ cười nói: “Ôn Như Cảnh, con trai của tôi không bị mẹ cô hại chết, nó sẽ sống lâu trăm tuổi bình an cả đời, mà cuộc sống về sau của cô, cũng trở thành địa ngục!” Liên Hoa hất cằm lên, ở bên tai Ôn Như Cảnh, l.q.đ dùng giọng làm người ta rợn cả tóc gáy nói: “Vụ án này tôi sẽ tiếp tục tố lên, một ngày Ôn Ngữ không bị tuyên án tử hình, tôi vẫn tiếp tục kiện! Nếu như Trung Quốc không cách nào thực hiện, Tiểu Bạch có nhiều quốc tịch, như vậy tôi sẽ đi từng quốc gia khởi tố, bà ta chết chắc! Về phần cô...mẹ cô sẽ là hình mẫu cho cô, đây là kết quả tôi chuẩn bị cho các người, cô có vừa lòng không......”

Nói xong, Liên Hoa nhẹ nhàng đi qua Ôn Như Cảnh, tiếp tục đi đến phía trước.

Ôn Như Cảnh đứng yên tại chỗ, cô bị Liên Hoa hù sợ, bị kết cục không có đường sống của mẹ hù sợ, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể Ôn Như Cảnh mềm nhũn đi xuống.

“Á!” Bảo mẫu đi theo Ôn Như Cảnh hầu hạ co thét lên, ôm Ôn Như Cảnh bất tỉnh không biết phải làm sao.

“Gọi xe cứu thương!” Ông cụ Đỗ vốn đang giận Ôn Ngữ dám cố ý giết người, nhà thông gia làm ra chuyện như vậy, nhưng vừa thấy Ôn Như Cảnh té xỉu, tức giận của ông chỉ còn chút hốt hoảng, rống to kêu lên: “Nhanh, mau gọi xe cứu thương!”

Triển lão gia tử ở một bên nói: “Ai nha, người tuổi trẻ bây giờ, thật là yếu ớt. Lão Đỗ, thân thể đứa con dâu này của ông hình như không khỏe mạnh, không bằng suy tính đổi một chút? Ít nhất sẽ không có một bà thông gia mang tội giết người!”

“Tổng giám đốc Triển, ông chỉ cần quản tốt chuyện nhà ông là được! Cháu trai của ông quan trọng, cháu của tôi cũng là trân bảo!” Ông cụ Đỗ đi tới bên cạnh Ôn Như Cảnh đang bất tỉnh khẩn trương không được, l nhìn về phía Liên Hoa và ông cụ Triển quát: “Nếu đứa bé trong bụng Như Cảnh bị gì, tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người!”

Liên Hoa nhíu mày, thì ra là như vậy! Thì ra Ôn Như Cảnh có thể gả vào nhà họ Đỗ, là bởi vì mang thai!

Nghĩ tới mẫu bằng tử quý leo lên Đỗ gia, nghĩ tới cả nhà gà chó lên trời giao Ôn thị phiền phức cho Đỗ gia, Ôn Như Cảnh dự tính hay lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.