Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 7: Chương 7: Đàn ông, chính là lòng lang dạ sói (2)




“Cô ấy là chị em tốt của tôi, Thư Yên!” Vô Song kéo tay Thư Yên, giới thiệu. “Chào!” Mặc Noãn xấu hổ mà ngượng ngùng cười một tiếng, xinh đẹp giống như loại phù dung sớm nở tối tàn làm chói mắt, cô ấy vừa nhìn là thuộc về loại cô gái dịu ngoan khéo léo đơn thuần, xuất hiện ở loại địa phương này, thật sự là làm cho người ta có loại cảm giác thất kinh. Cô gái như vậy, bình thường đều là được người che chở thương yêu trong lòng bàn tay mới đúng? Sao lại thể bị người vứt bỏ. . . . . . “Vị kế tiếp!” Trong phòng giải phẫu, truyền đến giọng của bác sĩ nữ, cô bé ngồi ở hàng trước sợ hãi bước đi vào, ba người cùng nhìn về phía phòng giải phẫu, Mặc Noãn nhất thời như đứng trong đống lửa, nhiều lần muốn đứng lên. “Vô Song, tôi sợ!” Hai tay của cô cũng nâng lên nắm tay Vô Song, run rẩy nói. “Đừng sợ, có tôi cùng với bạn!” Thật ra thì Vô Song cũng rất sợ, nhất là nhìn thấy sắc mặt cô gái kia đi ra, trắng bệch như tờ giấy, đi bộ không vững, bộ dạng như bệnh thời kỳ cuối, sau đó, sợ tới mức muốn rút lui rồi. Thư Yên mặc dù không phải là người trong cuộc, nhưng thấy kia cô gái đi ra thì cũng sợ tới mức hết hồn hết vía, nắm chặt bả vai của Vô Song. “Vô Song!” Chợt, cô gái rớt xuống nước mắt trong suốt “Tôi thật sự là không muốn phá đứa bé này!” Tâm của Vô Song vốn cũng rất dao động, lại dao động, thật ra thì cô cũng rất không muốn phá đứa nhỏ, dù sao đứa nhỏ là vô tội! Cô không biết nên làm sao mà an ủi Mặc Noãn, khuyên cô ấy phá đứa nhỏ? Quá thất đức. Khuyên cô ấy sinh hạ đứa nhỏ? Cũng không được, dù sao cô cũng không hiểu là cô ấy sanh ở gia đình như thế nào, nhưng cô nghĩ là mặc kệ gia đình gì, thì cũng sẽ không tha cho họ ở cái tuổi này mà sinh con! Cô ở thế khó xử, lựa chọn bảo trì im lặng, quyết định để cho cô ấy tự mình đi làm! “Nhưng mà, anh ấy sẽ không để cho đứa bé này bình an ra đời, anh ấy nhất định sẽ giết chết tôi rồi đứa nhỏ, Vô Song, tôi thật sự muốn được giữ cục cưng!” Mặc Noãn càng khóc càng thương tâm, Vô Song ôm cô ấy vào trong ngực, cũng rối loạn theo. “Mẹ kiếp, tại sao có thể có đàn ông ác tâm lại không phụ trách như vậy.” Thư Yên giận đến nỗi cắn răng nghiến lợi “Người cặn bã như vậy, căn bản không xứng làm người, súc sinh cũng không bằng, hùm dữ còn. . . . . . !” “Được rồi, Yên nhi cậu đừng nói nữa!” Vô Song trừng mắt liếc cô ấy, cô ấy nói này thì có tác dụng sao? Sẽ chỉ là đổ dầu vào lửa, khiến cho Mặc Noãn thương tâm hơn thôi. Thư Yên cong môi lên, không mắng đôi câu để phát tiết, cô sẽ bị tức chết đấy! “Thiếu gia, tiểu thư ở bên kia!” Đột nhiên, hành lang yên tĩnh truyền đến một trận tiếng ồn ào, ngay sau đó là đám con trai mang giày da đi đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang, chỉ thấy năm sáu người con trai mặc âu phục màu đen đang ở đối diện đi tới, người con trai cầm đầu có thể nói nổi bật vô cùng, dáng người của anh ta to lớn, màu da cổ đồng, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp giống như được điêu khắc tinh xảo, hai đừơng mày kiếm đen đặc nhíu chặt lại, trong đôi mắt sâu u ám đang tức giận, khóe môi mỏng thật hấp dẫn chứa đựng một cơn vô cùng tức giận mà thành cười lạnh. “Noãn, bạn làm sao vậy?” Cảm nhận được thân thể Mặc Noãn đang run rẩy, Vô Song lo lắng hỏi. “Đến. . . . . . Đến rồi!” Mặc Noãn sợ tới mức đọc từng chữ run rẩy, càng ôm chặt Vô Song hơn “Vô Song, anh ấy đến rồi!” Anh ấy? Còn không đợi Vô Song phản ứng kịp, anh ấy là chỉ người nào, thì người con trai cũng đã đứng sững ở trước mặt bọn họ, Mặc Noãn nhìn hắn, sợ tới mức thét chói tai “Em van cầu anh bỏ qua cho em đi, bỏ qua cho đứa bé của em!” “Đừng mơ tưởng ——” Giọng của người con trai rét lạnh giống như truyền từ địa phủ, ánh mắt càng hung ác hơn tuyệt không có một chút tình người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.