Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 64: Chương 64: Chương 54.9: Tiêu thiếu gia giở trò lưu manh!




Editor: Táo đỏ phố núi

Gia tộc Đông Phương, là gia tộc thân thiện nhất mà Tiêu Cửu Cửu thấy, mỗi người của nhà Đông Phương, bao gồm cả bố, mẹ, chú, bác, cô, dì, thím. . . của Đông Phương Cảnh Mộ, đều rất nhiệt liệt hoan nghênh cô tới đây.

Cô ở lại chỗ này đã một tuần lễ rồi, chẳng những không có người nào bày sắc mặt khó coi ra với cô mà ngược lại, mỗi người bọn họ còn tặng quà cho cô, giống như thật sự coi cô là người một nhà mà đối đãi vậy.

Tiêu Cửu Cửu hâm mộ sự đoàn kết và hòa thuận giữa các thành viên của gia tộc Đông Phương, trong lòng của cô, thật sự cô cũng khát vọng có một tình thân như vậy, khát vọng được sống cùng mọi người trong một đại gia đình lớn, giống như ước mơ khi đó của cô và Phượng Thần, hy vọng có thể ở cùng nhau mấy đời, đi chung một đường, cùng chung hạnh phúc.

Giọng nói của Phượng Thần vẫn văng vẳng bên tai, nhưng mà người thì đã qua đời rồi, chỉ còn lại một tiếng thở dài . . .

“Tiểu Cửu, đang suy nghĩ gì đấy?”

Nghe thấy tiếng gọi của bà nội Đông Phương, Tiêu Cửu Cửu mới hồi hồn lại, nhìn thấy bà nội Đông Phương đã đi tới trước mặt của cô, Tiêu Cửu Cửu mới cười nói xin lỗi bà, “Con xin lỗi! Bà nội, mới vừa rồi Tiểu Cửu nghĩ tới những chuyện đã qua, nghĩ đi nghĩ lại đến thừ người ra.”

Bà nội Đông Phương đưa tay lên khẽ xoa đầu của cô, ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay của Tiêu Cửu Cửu, dịu dàng an ủi, “Tiểu Cửu à! Có một số việc đã trôi qua rồi thì hãy cho qua đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, cũng chỉ khiến đau lòng thêm thôi, hãy để những chuyện đã qua, những kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc cất giữ ở trong lòng là được rồi, chúng ta còn phải sống cho hiện tại, và phải nhìn về phía trước, bà tin là, chỉ cần con sống vui vẻ, sống hạnh phúc, thì những người thân rời bỏ chúng ta đi mới cảm thấy yên lòng, con cảm thấy có đúng không?”

Tiêu Cửu Cửu gật gật đầu, “Bà nội nói đúng!”

“Vậy thì đừng nghĩ nữa nhé! Nếu như con thật sự có chuyện gì mà không nghĩ thông, hãy nói với bà nội một chút, bà nội cũng đã có một đống tuổi rồi, cũng đã từng gặp đủ loại người, vẫn có một chút kinh nghiệm sống, nói không chừng bà nội có thể cho con được một số lời khuyên.”Cảm thấy trên người của bà nội lan truyền ra một cảm giác quan tâm và yêu mến, Tiêu Cửu Cửu cảm động nhào vào trong lòng của bà, ôm lấy và khẽ cọ cọ, làm nũng nói, “Bà nội, bà thật tốt! Cửu Cửu nghe ngài, sau này sẽ không nghĩ lung tung nữa! Con sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc!”

Bà nội Đông Phương cảm khái nói, “Được, Tiểu Cửu rất ngoan! Con so với Tiểu Nhiêu đó à, lại càng giống cháu gái của bà hơn, tính tình của Tiểu Nhiêu hoạt bát hướng ngoại, từ nhỏ đã không thích ở nhà, cũng không thích ở bên cạnh chúng ta, ngược lại con đó, tính tình trầm tĩnh, mỗi ngày lại chịu ở bên cạnh ông bà già này, bà nội và ông nội Đông Phương cũng thực sự coi con trở thành đứa cháu trong nhà, Tiểu Cửu, không phải con không biết được tâm ý trong lòng của bà nội, bà thật sự hy vọng có thể có được một đứa cháu dâu tốt như con, nếu như con gả cho Tiểu Mộ, thì bà nội sung sướng tới phát rồ luôn rồi.”

Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười nói, “Bà nội, bà và ông nội Đông Phương đối xử với con tốt như vậy, con cũng vậy luôn coi bà và ông nội Đông Phương là ông bà nội ruột của mình mà đối xử. Nhưng mà chuyện tình cảm, chúng con còn phải thuận theo tự nhiên, nếu như trong lòng hai người không hướng về nhau, cho dù có ở chung một chỗ, thì sẽ không vui vẻ và hạnh phúc được.”

Cô dừng lại một chút, lại nói tiếp, “Con hiểu, anh Cảnh Mộ đối xử với con rất tốt, lòng tốt của anh con xin ghi tạc trong lòng, nếu như con và anh Cảnh Mộ thật sự có duyên, thì cuối cùng bọn con nhất định có thể ở cùng một chỗ. Lại nói con vẫn còn nhỏ mà, bà nội, con còn muốn đi học thêm mấy năm, chuyện tình cảm này đối với con mà nói, là một chuyện rất xa xôi, tạm thời con cũng không suy nghĩ tới vấn đề này!”

Nghe thấy lời từ chối khéo léo của Tiêu Cửu Cửu, bà nội Đông Phương cũng không tức giận, chỉ khẽ vỗ nhẹ lên tay cảu cô, cười nói, “Cái con bé này, con yên tâm, mặc dù bà nội rất hy vọng con và Cảnh Mộ có thể ở cùng với nhau, nhưng mà nếu như các con vô tâm, thì chúng ta cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng, tuyệt đối sẽ không ép buộc con, cũng sẽ không vì vậy mà có thành kiến với con. Tiểu Cửu, đây là nguyện vọng tốt đẹp trong lòng ông nội và bà nội, con cũng đừng vì điều này mà lạnh nhạt với bà nội đó, dù sao thì bất cứ lúc nào bà nội cũng sẽ coi con giống như cháu gái, che chở cho Cửu Cửu bé nhỏ.”

Bà cụ Đông Phương nói những lời này cũng không có chút giả dối nào, kể từ khi chứng phong thấp của bà được Tiêu Cửu Cửu dùng phương pháp Trung Y xoa bóp và châm cứu chữa khỏi xong, bà liền vô cùng thích Cửu Cửu.

Mặc dù tuổi của Cửu Cửu còn nhỏ, nhưng mà y thuật của cô đã xuất chúng lại thêm tính tình trầm tĩnh của cô, khiến cho ông cụ và bà cụ Đông Phương rất yêu thích.

Người già nua sợ nhất là cái gì?

Đương nhiên là sợ thân thể của mình không còn khỏe mạnh!

Trong một gia đình lớn như vậy, lại có một người có y thuật cao minh trấn giữ, thì người trong gia đình đó không phải giống như được ăn Định Tâm Hoàn sao, có bị ốm đau bệnh tật gì, rốt cuộc không cần phải lo lắng.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho già trẻ lớn bé trên dưới của nhà Đông Phương hoan nghênh Tiêu Cửu Cửu.

Lúc này chị Bảy đi tới nói với bà cụ, “Phu nhân, canh dưỡng sinh mà tiểu thư Cửu Cửu dặn đã được nấu xong rồi, bây giờ ngài có muốn uống không?”

Bà cụ khẽ gật đầu một cái, “Được! Chị hãy bê ra đây giúp chúng tôi.”

Chị Bảy mỉm cười nói, “Dạ được, xin phu nhân và tiểu thư chờ một chút.”

Nhìn thấy bóng lưng dần xa của chị Bảy, bà cụ Đông Phương cười nói với Cửu Cửu, “Tiểu Cửu, nói thật, canh dưỡng sinh và thuốc bổ mà cháu làm quả thật không tệ, sau khi người nhà chúng ta uống xong, đều cảm thấy cả người thoải mái, tinh thần và sức lực khỏe khoắn, hôm qua dì và chú Đông Phương ở bên kia còn nói, Tiểu Cửu đúng là một đứa bé khéo tay, nếu như ở lại lâu dài trong nhà chúng ta, thì cả nhà chúng ta nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”

Tiêu Cửu Cửu cười nhàn nhạt nói, “Bà nội, mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi! Cửu Cửu không có bản lĩnh gì cả, duy nhất chỉ có bản lĩnh dùng thuốc thôi, chỉ là một chút dưỡng sinh Trung Y để tăng cường sức khỏe thôi, mọi người đối xử với con tốt như vậy, con cũng không có gì để báo đáp, chẳng qua chỉ là một chút điểm tâm thôi, chỉ cần mọi người không chê tài nấu nướng của con là được rồi.”

“Con nhìn con đó, nói gì mà chê với không chê chứ, chúng ta còn không hiểu con hay sao, nói thật đó, nếu như Tiểu Nhiêu chỉ được một nửa con thôi, bà nội đã thỏa mãn rồi.”

Bà nội Đông Phương vừa mới nói hết câu, thì bên ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói trong trẻo, “Được rồi, bà nội, bà lại đang nói xấu con rồi. Cửu Cửu, em thấy không, bây giờ bà nội còn thương em hơn cả thương chị nữa, hu hu, chị rất ghen tỵ đây này!”

Đông Phương Cảnh Nhiêu quả nhiên là người biết tạo niềm vui ở nhà Đông Phương, có cô ở đây, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười của cô, sự nhiệt tình và vui vẻ như ánh mặt trời của cô, lây sang cho cả nhà, khiến cho tâm tình của mọi người cũng trở nên vui vẻ giống như cô.

Bà nội Đông Phương cười cười trêu ghẹo nói, “Cái con nhóc nhà con đó, đúng là nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo liền đến! Sao nào? Thật sự ghen tỵ? Nếu như ghen tỵ thì mau học một chút bản lãnh của Cửu Cửu, để hiếu thuận với chúng ta nhiều hơn, chúng ta đảm bảo sẽ nâng niu cưng chiều con trong lòng bàn tay luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.