Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 43: Chương 43: Gặp Nanami




Hôm nay à cuối tuần, rảnh rỗi. Ema rủ cô cùng đi chơi với Nanami. Nhắc về cô bé này cô mới nhớ, hình như cô đã mời đi rất nhièu lần nhưng vì lu bu công việc trong thời gian qua, cả cái gặp mặt lần thứ hai cả hai người cũng chưa biết. Nanami chỉ cùng cô nhắn tin qua điện thoại rồi thôi. Các lời mời bị từ chối khéo không biết cô bé có buồn. Ema biết cả hai đứa em mình bận việc học nhưng vì muốn gặp mặt bạn cũ, cô chèo kéo theo cả Mimi đi, con bé trong mỗi ngày đã bắt đầu ngoan ngoãn học tập. Không còn chạy ra ngoài rồi biến mất dạng, lâu nay trong nhà cũng trở nên hòa thuận hơn rất nhiều. Ema không hiểu nhưng cô có thể biết chính em gái mình tự lập nên bức tường cách li quanh mình, dù có cười, có nói nhưng một người chị lớn lên từ nhỏ chính Meyami cũng chẳng thể giấu giếm gì được với Ema. Sống chung một nhà hơn 12 năm, bây giờ cùng với các anh, Ema luôn là người chị dẫn đầu nhưng đối với Mimi thì chỉ là cái mác bên ngoài.

Ema không sống nội tâm như Mimi, cô song trong cuộc sống của papa cùng các anh vui vẻ, còn Mimi em gái cô chỉ thuộc típ người nhìn mọi người trong góc tối. Rất nhiều lần cô muốn kéo em ra khỏi cuộc sống quá cô đọc kia, nhưng thực chất lại ngược, nó chỉ càng làm them cho em gái cô đau lòng. Dần già,Ema bỏ cuộc, chỉ mong thời gian sống với thành viên mới trong nhà cô bé có thể mở lòng mình hơn. Hơn ai hết cô vui khi nhìn thấy em mình có thể hòa đồng như thế. Nhưng mặc khác, Ema cũng không biết cảm xúc kia có phải là thật lòng khi có một người cô thầm mếm, một người đứng trước mặt cô luôn nhắc đến cô em gái mình.

“ Đang nghĩ về người trong mộng sao?”

Tiếng Meyami bên cạnh vang lên, Ema giật mình nhìn phía trước, đã khi nào hai người đứng trước một cửa tiệm café mèo. Mimi đẩy nhẹ tay cô tránh cô khỏi thất thần mà kéo cô vào trong.

--- ------ ------ ---------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Nanami hẹn cả hai chị em ở trong quán café quen phố gần một ngôi trường cô nhi. Thời tiết hiện tại tuy hết tuyết nhưng không phải là nắng ấm.Những giọt tuyết còn lắng đọng trên lá cây vệ đường, dù chưa đủ nhiều nhưng cũng có thể tạo ra một khung cảnh trắng xóa một góc nhỏ. Gió còn se lạnh mang theo hơi hạ của mùa xuân. Nó cũng báo hiệu cuộc chia tay giữa giao mùa. Nanami kéo cả hai mua quà tặng cho cô nhi, thực cô đi một mình không mang hết nên mới nhờ hai người bạn từ nhỏ này làm cu ly khiên vác giúp. Lời nói xong là cúi đầu xin lỗi.

Hai chị em nhìn nhau, có ai tính kế mà lại nói toẹt cho người khác nghe hết không chứ.

“ Mà kể cũng lạ … tại sao Nanami không nhờ bạn trai vát giúp nhỉ?”

“ Ừm đúng đấy, người khiên vác phải là con trai chứ tại sao lại nhờ bọn này”

“ A …. Vì …. Vì …”

“ Vì Nanami ngại nói chuyện với con trai!”

Nhìn cô bé đỏ mặt Ema cười tủm tỉm nhảy vào, câu nói vừa thốt khiên cả ba người cười rộ lên, nhưng ai cũng biết Nanami ngài cười đồn thời cũng đỏ mặt thay cho câu trả lời.

Cô nhi viện Sakura là nơi tập trung đông nhất các trẻ em bị bỏ rơi, hoặc gặp tình cảnh ngoặt nghèo. Theo lời các sơ nói ở đây các em được chăm sóc dạy dỗ tốt, ra đời còn có thể địa vị trong giới. Meyami nhìn ra ngoài cửa sổ, những quả cầu tuyết bay vun vút trên không trung. Một trận đấu bóng tuyết diễn ra ngay ở trên sân viện, cùng với hai người nữ sinh đáng yêu _Nanami, Ema. Meyami ở đây vì bị cử đi làm các thủ tục tặng quà cho viện, mọi người đến đây đưa thực phẩm đều phải ghi danh, tuy nhiên ba người chỉ nhờ viện ghi giúp về ba trường rồi chay ra chơi. Cô biết lời của các sơ trong cô nhi không phải là nói dối, nhìn cách chúng chào ba người khi mới bước và sẽ biết. Nhưng ngoài mặt là thế bên trong ai biết được có phải thế không. Khi cô nhi rất nhiều miệng ăn, tình thương con người cũng ít đến thê thảm. Tuy các sơ giống mẹ chúng nhưng cũng không thể quản được các cuộc chiến xảy ra sau lưng các mẹ. Nhiều đứa trẻ nhu thế sẽ hạnh phúc không.

“ Chị ơi!”

Rời khỏi phòng, đi trên lối nhỏ ra sân viên, Meyami bắt gặp cô bé đứng sau mình. Tò mò đến gần cuối người bẹo má đứa bé cười hiền hòa.

“ Có chuyện gì nào nàng công chúa?!”

“ Chị có thể tìm ba mẹ em không?”

“…”

Lời cô bé vừa nói ra khiến cô giật mình, nhìn đôi mắt tròn xoe kia cô phải trả lời như thế nào đây? Nói dối cô bé? Nếu như cô bé phát hiện chỉ có chữ tội nghiệp thôi, mà nếu đi tìm biết tìm nơi đâu bây giờ?

“Tại sao em vào đây?”

“ Em bị lạc mẹ khi đi mua búp bê, mẹ bảo em ở chờ mẹ. Nhưng em chờ rất lâu mà không thấy.”

“ …. Vậy có lẽ mẹ em bận thôi, đến một ngày nào đó mẹ sẽ đón em ..”

Thật nói dối cô bé thì không thể nhưng đem cho cô bé một hi vọng để sống tiếp cuộc sống tươi đẹp của mình có thể chứ. Cô nói dối một cô bé, có lẽ suốt đời là tội lỗi. Mà cô bé nhỏ không hiểu chuyện lại cười mắt tròn xoe nhìn cô đinh ninh là lời nói thật. CÙng cô dắt tay ra vườn chơi với các bạn. SAu này qua trò chuyện với các sơ, cô mới biết cô bé được người lạ đem đến đây chỉ mới vài tuần, không cười cũng chẳng nói. Chỉ muốn đến nơi mua búp bê đứng trước cửa hàng chờ mẹ mình. Mà mẹ cô bé lại không biết tại sao lại bỏ cô, có lẽ vì căn bệnh trong người.

“ Hatsune( tên cô bé) này! Em không ra chơi với các bạn à?”

Nhìn cô bé ngồi một góc khi mới bước ra sân, Meyami hơi thất thần đến gần. Cô đơn đến thế sao? Nghe rằng cô bé nói các bạn trêu cô vì tội khóc nhè, Meyami không biết làm gì bèn gọi mọi đứa trẻ đang chơi tới gần phát kẹo rồi đưa cho cô bé them vài viên kẹo đưa cho các bạn khác. Dần khi quen thuộc cô bé đã chạy nhảy ra chơi them với các bạn, nụ cười nở rộ. Tiếng cười vang xa.

Những đứa trẻ với tâm trí ngây thơ, sẽ thế nào trong thời gian sắp tới khi đối mặt với cuộc đời thật này?

Sau thời gian chơi đùa, cả ba cũng trở lại nhà. Nanami vui mừng vẫy tay xoay người khi xe ba mình đến đón. Hai chị em cũng đến lúc về nhà.

Đêm đó khi ngủ không được Meyami lại tự mình ra ngoài sân ngồi bệch trên thảm cỏ dưới gốc anh đào hóng gió. Trời có lạnh, gió cũng rét rung nhưng nó làm cô thỏi mái. Với cái vẻ yên tĩnh này. CHợt trong đầu hiện lên lời nói của cô bé khi sáng : “ Chị có thể tìm cha mẹ em không?”, trên đời này không có người mẹ nào bỏ con mình trừ khi hoàn cảnh không cho phép. Như cha mẹ ruột của cô đến hơi cuối vẫn cố gắng cứu vớt mạng sống thôi thóp của chính cô. Mẹ ruột cô bé bỏ bé sao? Hay là …. Nhưng nếu như bố mẹ muốn tìm cô bé đã là đăng báo trước đó rất lâu. AI lại để cho cả hai tuần mà không thấy tin tức. Vậy làm sao đây? Một mặt chỉ muốn an ủi bé gái nhỏ, mặt khác lại có ý muốn đi tìm. Cô có quá lo chuyện bao đồng không đây? Hay quá rảnh rỗi nên xem một phần cuộc đời người khác làm trò chơi rồi.

Ngước mắt lên nhìn trời, không trăng cũng không sao, tối đen như mực. Rất giống mục tiêu tương lại của cô hiện tại. Tompa … NHớ rồi, tự nhiên nhớ đến người anh điên khùng kia lại ra cách giải quyết. Nhấc máy gọi cho anh, biết bây giờ chắc đang ôm mỹ nhân ngủ ngáy, nhưng cô thích phá thế đấy. Công sức cô biến thành mồi câu bây giờ nên trả lương đi

“ Oa … Mimi em giết anh đi nửa đêm rồi đấy”

“ Oa … Anh Tompa-chan “

“ Cái gì nói đi, dừng chất giọng ấy giúp anh”

Tompa bật dậy khỏi giường, bật đèn ngủ, không thể tin được hôm nay em gái lại dùng giọng làm nũng với anh, đúng anh rất mong đợi rất lâu rồi nhưng cho dù qua điện thoại vẫn có thể đón được cô đang tính kế. Nên nhớ, số lần Meyami gọi điện có anh có thể tính trên đầu ngón tay. Mà gọi qua chỉ có thể dùng đúng một chất giọng : làm nũng, nhưng làm nũng có kế hoạch.

“ Anh trai à, giúp em …”

Vẫn giữ nguyên chất giọng, lâu lắm rồi không chơi với lão này, tưởng hắn miễn dịch rồi chứ. AI dè còn như dị úng tăng gấp bội nha~ Nói xong kế hoạch, đầu bên kia đồng ý. Meyami liền tạm biệt tắt máy. Về nhà ngủ.

Bên này Tompa nhìn màn hình điện thoại, này ai nói anh biết tại sao đứa bé này chỉ nói chuyện với anh bằng kiểu như công việc, còn chuyện khác thì như kim mò đáy biển không? Dùng anh làm công cụ làm việc thôi, chết anh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.