Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 209: Chương 209: Nhớ




“Không ngờ thế mà có may mắn được gặp đệ tử của núi Kình Thương.” Vân Trân nghe Liễu Minh Cẩn đứng cạnh lẩm bẩm.

Núi Kình Thương là môn phái lánh đời, đệ tử môn hạ tuy rằng ai nấy đều võ công cao cường, nhưng ở trên giang hồ lại đi lại rất ít, người biết đến cũng không nhiều, huống chi là người trong triều đình.

Liễu Minh Cẩn này, tin tức thật linh thông.

“Vương Tử Anh, xem ngươi chạy đi đâu!”

Đúng lúc này, Liễu Minh Cẩn tươi cười đi về phía Vương Tử Anh.

Thứ Vương Tử Anh dựa vào chỉ có đám cao thủ giang hồ kia, bây giờ cao thủ đi rồi, gã liền thành cá nằm trên thớt.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Sắc mặt Vương Tử Anh trắng bệch.

“Ta muốn làm gì? Ngươi quấy rối đội vũ sư của Liễu gia ta, ngươi nói xem ta muốn làm gì?” Liễu Minh Cẩn nhướng mày cười.

Nói xong, Liễu Minh Cẩn liền sai hạ nhân mang chế phục làm cho Vương Tử Anh tới, sau đó sai người trói tay chân Vương Tử Anh lại, biến gã thành “trái cầu” bị “sư tử” chơi đùa, bị ném qua ném lại trong không trung, Vương Tử Anh sợ tới bật khóc, suýt chút tè trong quần.

Chờ hắn làm xong mấy chuyện này, thời điểm quay đầu muốn cảm tạ nhóm người Vân Trân, lại phát hiện đã không thấy bóng dáng của họ.

Liễu Minh Cẩn ngây ra một chút, sau đó khẽ cười.

“Đúng là mấy người thú vị. Tin rằng, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

...

Vân Trân kéo Ngụy Thư Tĩnh và Quả Nhi rẽ vào con phố khác.

“Trân Nhi, sao ngươi không nói câu nào đã bỏ đi vậy? Ta thấy Liễu công tử kia rất tốt...” Quả Nhi nói.

“Rất tốt?” Vân Trân nhìn nàng ấy, “Ta thấy, ngươi là cảm thấy người ta tuấn tú, luyến tiếc rời đi đúng không?”

“Ngươi... Sao ngươi lại... Hừ! Bên kia có bán bánh rán hành, ta không nói chuyện với ngươi nữa...” Quả Nhi bực bội xấu hổ, nhấc chân liền chạy tới sạp bán bánh.

Quả Nhi đi rồi, để lại Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh.

“Ta cứ tưởng muội sẽ ở lại kết bạn với Liễu Minh Cẩn.” Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, nói.

Vân Trân lắc đầu: “Thân phận của Liễu Minh Cẩn quá mẫn cảm, dễ bị người ta chú ý.”

Liễu Minh Cẩn là thứ tử của Trấn Bắc Hầu, tuy rằng hiện giờ chỉ có chức quan nhàn tản ở Hộ Bộ, không giống phụ thân cùng huynh trưởng của hắn ở trong quân kiến công lập nghiệp, nhưng lại là người trẻ tuổi được sủng ái nhất Liễu gia.

Kết giao với người như vậy, rất khó nói đến cuối cùng sẽ mang đến lợi ích hay nguy hại cho nàng!

...

Bởi vì cơm trưa mới ăn được một nửa đã bị Vương Tử Anh cắt ngang, cho nên chờ Quả Nhi mua bánh xong, bọn họ lại đi tìm một quán bán hoành thánh.

Quả Nhi vừa ăn vừa bĩu môi hỏi: “Không biết thiếu gia và Nguyên Bảo ở trong hoàng cung đang ăn thứ gì?”

Vừa hỏi câu này, tay Vân Trân cầm muỗng bỗng cứng đờ.

Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng.

...

Mà lúc này, trong hoàng cung.

Triệu Húc khoác áo lông chồn màu đen đứng bên ngoài một tòa cung điện.

Rất nhanh, cung nữ khi nãy vào trong bẩm báo quay lại, nói với Triệu Húc, Hoàng Thái Hậu đã nghỉ ngơi, quản sự cô cô bảo đa tạ công tử đến thăm Thái Hậu nương nương, chờ Thái Hậu nương nương tỉnh lại sẽ báo một tiếng.

Triệu Húc gật đầu, nói tiếng đa tạ, sau đó dẫn theo Nguyên Bảo rời đi.

“Thiếu gia, lần này không gặp, lần sau chúng ta sẽ lại tới.” Nguyên Bảo thấy sắc mặt hắn không tốt, liền an ủi.

Trước khi rời kinh, Triệu Húc là hài tử Hoàng Thái Hậu yêu thương nhất.

Khi ngọ yến, Hoàng Thái Hậu không tham dự, Triệu Húc ăn xong liền tới thỉnh an, không ngờ đứng ngoài điện nửa canh giờ, chỉ chờ được một câu “nghỉ ngơi” của cung nữ.

Triệu Húc đoán, có lẽ gần đây huynh đệ trong phủ liên tiếp xảy ra chuyện, khiến Hoàng Thái Hậu thương tâm, vì thế ngay cả hắn cũng không gặp.

Tuy rằng tự an ủi bản thân như thế, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy mất mát.

“Không biết Trân Nhi và Quả Nhi đang làm gì?” Nguyên Bảo bỗng dưng hỏi.

Triệu Húc sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra hướng bên ngoài hoàng cung.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên rất nhớ Vân Trân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.