Cùng Trời Với Thú

Chương 392: Chương 392: Bản đại gia đánh thẳng vào.




Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Ước chừng là lo lắng Cơ Phỉ gặp chuyện không may, tốc độ Hàng Lam trở về rất nhanh.

Đi theo bên cạnh Hàng Lam là một tuổi tiểu loli chừng tám – chín tuổi, tuy rằng là tiểu loli, cũng là tu vi Tinh Linh cảnh, hơn nữa giữa hai tóc mai lưu lạc vài sợi tóc bạc, mặc một thân quần áo màu đỏ hồng, làm nổi bật gương mặt loli phấn nộn non rất đáng yêu.

Này tiểu loli hẳn là chính là khuyết xem bình.

Sở Chước một đám người xem xét đó tiểu loli, đều là vẻ mặt mê mang.

Tiểu loli này theo Hàng Lam tới đây, bất động thanh sắc nhìn bọn họ, dùng giọng nói loli mềm mại hỏi: “Các ngươi muốn tìm ta?” Nàng nhìn xem Cơ Phỉ bị một yêu tu Tinh Linh cảnh trông coi, nhếch lên môi hồng, sắc mặt rất nghiêm túc: “Mấy vị các hạ có cái gì thì hỏi đi.”

“Ngươi... Ngươi thật sự là Khuyết Quan Bình?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn là vẻ mặt mê mang hỏi.

Đây rõ ràng chính là một tiểu loli, cũng không phải yêu tu hoặc là Nguyệt Nữ tộc, thời kì sinh trưởng dài lâu, sau biến hóa biến thành loli chính thái không ít, nhân loại hơn mười hai mươi tuổi cũng đã trưởng thành, rất ít sẽ duy trì bộ dạng loli.

Tiểu loli hờ hững liếc hắn một cái: “Chính là tại hạ! Các ngươi là người từ bên ngoài đến đi?”

Sở Chước và Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy tiểu loli này thái độ chắc chắc có chút kỳ quái, giống như vấn đề bọn họ sẽ hỏi rất ngu ngốc, trừ bỏ người tu luyện từ ngoài đến, sẽ không hỏi cái loại vấn đề ngốc này.

Sở Chước xuyên thấu qua cốt linh của nàng ta, biết tuổi của nàng ta cũng có vài trăm tuổi, khẳng định không phải là một loli gì. Chỉ là vì sao lại duy trì bộ dạng tiểu cô nương tám - chín tuổi, chẳng lẽ đệ tử Khuyết thị tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng nào đó?

Không kịp nghĩ sâu, Sở Chước trước cười nói với Hàng Lam: “Đa tạ Hàng cô nương tương trợ! Khuyết cô nương, tại hạ quả thật tìm đệ tử Khuyết thị các ngươi có việc, có thể qua một bên nói chuyện hay không?”

Ý tứ này là không muốn để cho hai người Cơ Hàng nghe.

Cơ Phỉ cùng Hàng Lam liếc nhau, xem tình huống này, dường như nữ tu này vẫn chưa nói dối, chỉ cần không phải về phía Thanh Nhai tuyệt địa mà đến, bọn họ cũng không cần quá mức khẩn trương.

Lập tức hai người thức thời đi xa một chút, liền đứng tại chỗ Huyền Ảnh.

Đám người Sở Chước liếc mắt nhìn một cái, không hé răng. Có yêu tu Huyền Ảnh tu vi Thánh Đế cảnh ở, bọn họ cũng không lo lắng hai người Cơ Hhàng sẽ đùa giỡn giở mánh lới gì.

Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ mang theo Khuyết Quan Bình đi đến trước một chỗ khe băng, Phong Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước bình tĩnh nhìn tiểu loli đó, cái đuôi lắc lắc, chỉ cần Khuyết Quan Bình này dám có dị động, đại gia hắn một móng vuốt chụp qua, tuyệt bức có thể chụp nàng thành nhân bánh thịt.

May mắn Khuyết Quan Bình cũng kiêng kị đoàn người Sở Chước, mặc dù âm thầm cảnh giác, nhưng không có động tác dư thừa, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Không biết vài vị tìm đệ tử Khuyết thị có chuyện gì?”

Sở Chước cũng không vô nghĩa, nàng bày ra niệm chú cách âm ở chung quanh xong, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Không biết Khuyết cô nương có biết Sở Thanh Từ.”

Khuyết Quan Bình sửng sốt, thản nhiên mà đối diện ánh mắt Sở Chước, nói: “Không biết.”

Sở Chước ánh mắt sắc bén nhìn nàng, phát hiện nàng vẫn chưa nói dối, trong lòng không khỏi có chút lo âu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng có chút gấp, mặc kệ Khuyết Quan Bình là người tu luyện cao bậc hơn mình, xen miệng hỏi: “Ngươi nghĩ lại xem, trong mười năm này, khi đệ tử trong tộc các ngươi đi ra ngoài kinh nghiệm từng trải, mang người tu luyện bên ngoài trở về không?”

Khuyết Quan Bình liếc hắn một cái, hờ hững nói: “Thật sự không dám đấu diếm, ta xưa nay không thích xen vào chuyện người khác, cũng không từng chú ý những chuyện này, không biết là có đệ tử nào đi ra ngoài kinh nghiệm từng trải mang về người khác họ không.”

Nghe nói như thế, trong lòng Sở Chước lại dâng lên hy vọng.

Sở Thanh Từ mất tích ở thông đạo không gian lúc trước, tu vi của nàng cũng không cao, ở chút trong vài người tu luyện Đại Hoang giới, nàng ấy tựa như một người tu luyện cấp thấp có thể tùy tiện nghiền chết, như hoa dại cỏ dại ven đường, người tu luyện Tinh Linh cảnh như thế nào sẽ chú ý tiểu nhân vật bậc này? Tuy chỉ nói mấy câu, nhưng ấn tượng Khuyết Quan Bình cho nàng rất lạnh nhạt hờ hững, hẳn là như nàng ta nói, cũng không sẽ riêng biệt chú ý chuyện không liên quan, không biết Sở Thanh Từ cũng là chuyện có khả năng.

Khuyết Quan Bình thấy bọn họ trầm mặc, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Lúc trước ta nghe a Lam nói, người các ngươi muốn tìm từng gặp đệ tử Khuyết thị chúng ta hảo tâm cứu đi, các ngươi có biết đệ tử Khuyết thị mang đi nàng tên gọi là gì không?” ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Sở Chước lắc đầu: “Ta cũng hỏi thăm nhiều mặt, mới biết được nàng bị đệ tử Khuyết thị mang đi, cái khác không thể hiểu hết.” Dừng lại, nàng lại hỏi: “Không biết trong hàng đệ tử Khuyết thị các ngươi, có thể có ai từng đi qua đại lục Linh thế giới?”

Khuyết Quan Bình lại sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn bọn họ.

Trong lòng Sở Chước chợt động, cảm thấy hấp dẫn, thản nhiên nói: “Thực không dám giấu diếm, lúc trước đệ tử Khuyết thị đó mang tỷ tỷ ta đi là ở một đại lục Linh thế giới, chúng ta vì tìm nàng, mới thiên tân vạn khổ đi đến Đại Hoang giới.”

Thấy vậy, thần sắc Khuyết Quan Bình rốt cục có biến hóa, nghĩ nghĩ, nói: “Ta biết các ngươi muốn tìm là ai.”

“Là ai?” Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ trăm miệng một lời hỏi.

“Là Khuyết Quan Hoành.” Khuyết Quan Bình nói, không biết nghĩ đến cái gì, lại nói: “Đúng rồi, ta nhớ rõ lần trước khi thấy hắn, bên người hắn quả thật có một thị nữ, đang ở...”

“Ở đâu? Tên gọi là gì?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ hỏi.

Khuyết Quan Bình liếc hắn một cái, hờ hững nói: “Ta không biết nàng tên gọi là gì, một năm trước, nàng theo Khuyết Quan Hoành cùng nhau tiến vào băng cung, đến nay vẫn chưa đi ra.”

“Cái gì?” Sở Chước sắc mặt hơi đổi: “Bọn họ tiến vào băng cung?”

Khuyết Quan Bình ừ một tiếng, trên mặt như cũ là thần sắc không nhanh không chậm đó.

Sở Chước hít một hơi thật sâu, áp chế cổ xúc động muốn đánh tơi bời cái gia hỏa kêu là Khuyết Quan Hoành kia một trận, bình tĩnh nói: “Khuyết cô nương, có thể nói một câu cùng chúng ta sao?”

“Nói cái gì?” Khuyết Quan Bình lúc này rất bình tĩnh, ở sau khi xác nhận Sở Chước xác định là tới tìm người, một lòng treo cao rốt cục buông lỏng.

Tuy nói trong Thanh Nhai tuyệt địa có người năm đại gia tộc, trong đó người tu luyện Thánh Đế cảnh cũng không thiếu, bọn họ tự nhiên không cần sợ mấy người này. Nhưng nàng lại không muốn xé rách mặt cùng Sở Chước, vạn nhất tổn thương đến bạn tốt sẽ không hay, có thể hòa bình giải quyết, cần gì động thủ? Chỉ cần bọn họ không có ác ý, thả bọn họ đi cũng chẳng sao.

Sở Chước mặt lạnh: “Nói một chút Thần Thiên Đấu Giá Hành, còn có Khuyết Quan Hoành, cùng với băng cung.”

Khuyết Quan Bình nhíu mày lại, không vui nói: “Vị cô nương này, ngươi yêu cầu quá mức, vài cái yêu cầu này đều là đề cập bí mật Khuyết thị ta cùng các gia tộc, không thể nói cho người ngoài.”

Đây là muốn cự tuyệt?

Trong lòng Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không thoải mái, tuy rằng thừa nhận Khuyết Quan Bình nói đúng, nhưng mắt thấy liền sắp tìm được người, trước mặt lại nhiều chuyện xen ngang cản trở như vậy, làm sao không để người tức giận?

Sở Chước lại nở nụ cười.

Nàng cười rộ lên cực đẹp, cái loại đẹp điềm nhiên nhu hòa thuộc về phái nữ đặc biệt có, như xuân sơn thu thủy, cười thản nhiên, không chỉ có nam nhân có thể hoa mắt, ngay cả nữ nhân cũng sẽ bị lóa ánh mắt.

Ngay khi Khuyết Quan Bình muốn dời tầm mắt, Sở Chước động thủ.

Xa xa hai người Cơ Hàng âm thầm cảnh giác khẽ biến sắc mặt, khi tưởng Sở Chước lật lọng, muốn động thủ với Khuyết Quan Bình, chỉ thấy Sở Chước chém ra một kiếm, nhanh chóng lui về phía sau, một con tiểu yêu thú từ trên vai nàng nhào tới, một móng vuốt chụp qua Khuyết Quan Bình.

Khuyết Quan Bình đụng thân thể nho nhỏ vào trên vách đá băng, trượt xuống, sau đó bị một thanh trọng kiếm để ở linh phủ.

Sở Chước cầm trọng kiếm, lạnh nhạt nói: “Ta từng thề qua, sẽ không tổn thương Khuyết cô nương, nhưng nếu là Hàng cô nương cùng Cơ công tử động thủ, cũng không tính vi phạm lời thề.”

Sắc mặt Khuyết Quan Bình đại biến.

Hàng Lam lúc trước có thể vì nàng, tình nguyện khoanh tay chịu chết, nàng lại như thế nào nhẫn tâm bởi vì chính mình mà tổn hại tới bạn tốt?

“Khuyết cô nương, ngươi chọn như thế nào?” Sở Chước hờ hững hỏi, đôi mắt minh nhuận lạnh băng sắc bén.

Xa xa Cơ Phỉ cùng Hàng Lam không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhìn thấy Sở Chước ra tay, cả người căng chặt, nếu không phải bên người có một yêu tu Thánh Đế cảnh khóa lại hơi thở bọn họ, làm cho bọn họ không thể động đậy, đã sớm chạy qua.

May mắn, kiếm Sở Chước chính là đỡ ở trước linh phủ Khuyết Quan Bình, không thương tổn nàng.

Ánh mắt Khuyết Quan Bình chuyển từ bạn tốt xa xa qua trên người Sở Chước, tầm mắt lướt qua tiểu yêu thú kỳ quái bình tĩnh ngồi xổm ở trên vai nàng, trong lòng biết con yêu thú này xa không nhỏ yếu vô hại như biểu hiện ra ngoài, nhóm người này quả thật là có chổ cậy vào, mới dám tìm đến được Thanh Nhai tuyệt địa, cũng lớn mật ra tay với người tu luyện năm đại gia tộc.

Trong lòng Khuyết Quan Bình cân nhắc một phen, bình tĩnh mở miệng nói: “Thần Thiên Đấu Giá Hành là một thế lực Khuyết thị chúng ta thành lập ở Linh thế giới, chuyên môn thu thập một ít tin tức, xưa nay do người tu luyện Tinh Linh cảnh chính mạch phụ trách. Vừa mới hai trăm năm, Thần Thiên Đấu Giá Hành do Khuyết Quan Hoạch chính mạch phụ trách.”

Sở Chước không hỏi bọn họ muốn thu thập tin tức gì, hỏi: “Khuyết Quan Hoành như thế nào?”

“Ngươi yên tâm, Khuyết Quan Hoành là đệ tử chính hệ, hắn phẩm hạnh không tầm thường, nhất định sẽ không bắt nạt nhục nhã tỷ muội của ngươi, nếu không tỷ muội đó của ngươi cũng sẽ không cùng hắn tiến vào băng cung.” Khuyết Quan Bình hờ hững nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được miệng tiện nói: “Ai biết có phải hắn bức bách Thanh Từ cô nương đi vào hay không?”

Gân xanh thái dương của Khuyết Quan Bình hơi nhảy, thở sâu: “Ngươi yên tâm, ta có thể dùng tính mạng đảm bảo, nhất định không có việc này.”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn có chút sợ người tu luyện Tinh Linh cảnh, thấy tiểu loli tức giận, rốt cục ngậm miệng lại.

Sở Chước thở phào trong lòng, nếu là Thanh Từ tự nguyện đi, vậy cũng không tất quá mức truy cứu.

“Băng cung Thanh Nhai tuyệt địa thì sao? Lại có bí mật gì?” Sở Chước hỏi.

Khuyết Quan Bình mím chặt miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Các ngươi đã biết được Thanh Nhai tuyệt địa, hẳn là cũng hiểu rõ mười năm trước, Khuyết thị chúng ta từng có đệ tử không cẩn thận rơi vào băng cung, mới khiến cho năm đại gia tộc coi trọng.”

Sở Chước khe khẽ gật đầu.

“Băng cung này... Kỳ thực là động thời kì phủ thượng cổ lưu lại.”

Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đồng thời giật mình, trong lúc giật mình rốt cục hiểu rõ vì sao năm đại gia tộc coi trọng nó như thế.

Cũng đã mở miệng, Khuyết Quan Bình đơn giản cũng không giấu diếm nữa, tiếp tục nói: “Thực không dám giấu diếm, trong động phủ này có cấm chế cùng mê cung khắp mọi nơi, người tu luyện năm gia tộc đến nay vẫn chưa thăm dò xong, người tu luyện đi vào đều bị vây hãm ở bên trong, không thể bước ra. Khuyết Quan Hoành là người tu luyện Thánh Đế cảnh, một năm trước hắn đi vào, đến nay cũng vẫn chưa bước ra...”

“Đợi chút, hắn không phải Tinh Linh cảnh sao?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội hỏi.

“Năm năm trước, hắn đã tấn cấp Thánh Đế cảnh.” Khuyết Quan Bình nói, trên mặt thêm vài phần dao động, hiển nhiên đối với Khuyết Quan Hoành tấn cấp thì vô cùng kính nể. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời các loại hâm mộ ghen tị hận, xem ra Khuyết Quan Hoành này cũng là một thiên tài tu luyện, không oán những người Thần Thiên Đấu Giá Hành đó sùng bái hắn như thế.

Mọi chuyện đều lộ ra hết, Khuyết Quan Bình liền câm miệng không nói nữa.

Kỳ thực trong lòng nàng cũng có chút tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn căng quá chặt chẽ, thoạt nhìn tựa như một tiểu hài tử giả làm người lớn. Nhưng mà Mặc Sĩ Thiên Kỳ biết nàng ta kỳ thực là một bà dì cốt linh đã mấy trăm tuổi, tự nhiên không có biện pháp coi nàng làm tiểu hài tử mà nhìn, chỉ là cảm thấy đệ tử Khuyết thị này không biết là tật xấu gì, người cũng lớn như vậy, thế nhưng còn ngụy trang thành tiểu hài tử, cho là đứa nhỏ già Nguyệt Nữ tộc sao?

Sở Chước trầm ngâm, nói: “Chúng ta muốn tiến băng cung, không biết Khuyết cô nương có hỗ trợ hay không?”

Khuyết Quan Bình tự nhiên là một ngụm từ chối: “Năm đại gia tộc liên thủ phong tỏa nơi đây, chúng ta chỉ là đệ tử chấp hành mệnh lệnh, không thể mạo muội đưa các ngươi đi vào.”

Nghe vậy Sở Chước cũng không giận, nàng thu hồi kiếm, cũng khom người nâng Khuyết Quan Bình dậy, sau đó vẻ mặt ôn nhu thành khẩn ôm quyền nói: “Vừa rồi thật đắc tội, tại hạ chỉ là nóng lòng tỷ tỷ, mong rằng Khuyết cô nương đừng trách.”

Khuyết Quan Bình mím chặt môi, liếc mắt nhìn tiểu yêu thú trên vai Sở Chước một cái, không nói gì thêm.

Kỹ không bằng người, bị buộc đến nỗi này, cũng chỉ có thểcoi như bọn họ xui xẻo.

Đợi khi ba người đi trở về một lần nữa, Cơ Phỉ cùng Hàng Lam bất động thanh sắc nhìn đám người Sở Chước.

Hàng Lam muốn hỏi gì đó, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, ánh mắt chuyển mấy vòng tiểu yêu thú ở trên vai Sở Chước, thẳng đến nó một đôi dị thú màu vàng đen thản nhiên nhìn qua, vội thu hồi ánh mắt.

Cơ Phỉ bất động thanh sắc nói: “Vị cô nương này, các ngươi có còn gì chỉ giáo không?”

Sở Chước cười cười với hắn, khách khí nói: “Chỉ giáo thì không dám, chính là mới từ chỗ Khuyết cô nương biết được tỷ tỷ theo Khuyết Quan Hoành công tử tiến vào băng cung, trong lòng rất lo lắng, muốn tiến băng cung tìm bọn họ.”

“Cái gì?” Hai người Cơ Hàng hơi đổi sắc mặt.

Sở Chước như cũ là vẻ cười tủm tỉm: “Ta tin tưởng Cơ công tử hẳn là có thể giúp chúng ta nghĩ biện pháp đi?”

Cơ Phỉ bị nàng điểm danh thật sự rất muốn cự tuyệt, ở sau khi xác nhận lai lịch băng cung, liền do năm đại gia tộc liên thủ phong tỏa, trừ bỏ không rõ tình huống băng cung, quả thật nguy hiểm ra, cũng có ý tứ không muốn để cho người ngoài chia cắt tài nguyên băng cung. Năm đại gia tộc vốn có hiệp nghị, không cho phép người tu luyện không phải năm đại gia tộc tiến vào.

Nếu như bọn hắn trái với hiệp nghị, bị trưởng bối trong tộc biết được, chắc chắn bị xử trí nghiêm khắc.

Cơ Phỉ đắng chát mà nói cùng Sở Chước hiệp nghị năm đại gia tộc, than thở nói: “Vị cô nương này, chúng ta cũng không phải là không muốn giúp các ngươi, nhưng nếu như bị phát hiện...”

“Vậy không bị bọn họ phát hiện là tốt rồi.” Sở Chước nói.

Nói thật đơn giản!

Cơ Bùi, Hàng Lam cùng Khuyết Quan Bình bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không thể tưởng tượng, nữ tu này nói thật đơn giản, nhưng muốn làm cũng không dễ dàng.

Cơ Phỉ thấy nàng chưa từ bỏ ý định, cho là bọn họ có người ngoài không biết nào đó cậy vào, lo lắng đắc tội bọn họ, đành phải nói: “Lối vào băng cung ở dưới Thanh Nhai tuyệt địa, có tổng cộng năm lối vào, do trưởng bối Thánh Đế cảnh năm gia tộc chúng ta trấn thủ, không cho phép người bình thường dễ dàng tiến vào. Cho dù chúng ta muốn giúp các ngươi, cũng bất lực.”

Nghe được hắn nói, Sở Chước rốt cục không hé răng.

Thấy thế, ba người Cơ Hàng Khuyết đang muốn vui sướng, chỉ thấy yêu tu Tinh Linh cảnh lúc trước đánh lén bọn họ cười tủm tỉm nói: “Cũng không quan trọng, các ngươi trước nói một chút cho chúng ta thực lực người tu luyện các lối vào, đến lúc đó chúng ta tự có biện pháp.”

Cơ Phỉ mặt tối sầm, biện pháp gì? Chẳng lẽ bọn họ ỷ vào có yêu tu Thánh Đế cảnh, quyết định giống như vừa rồi đánh lén bọn họ, trực tiếp xông vào sao?

Cơ Phỉ dự cảm rất nhanh thành sự thật.

“Đến lúc đó các ngươi tránh xa một chút, coi như không biết chúng ta, để chúng ta xông vào là được.” Hỏa Lân ra chủ ý cho bọn hắn: “Ngươi yên tâm, tuy rằng năm đại gia tộc các ngươi làm việc quá mức bá đạo, chiếm địa phương cũng không để cho người ta đi vào, nhưng chúng ta sẽ không động thủ với người gia tộc các ngươi, chúng ta một kích đắc thủ, liền xông vào, tuyệt đối sẽ không đả thương người...”

Ba người Cơ Hàng Khuyết tiếp tục trầm mặc.

Yêu tu này nói được đơn giản, nhưng làm được không dễ dàng, đến lúc đó người tu luyện năm gia tộc cùng nhau bị kinh động, nếu như bọn họ thuận lợi xông vào thì còn may, nếu không xông vào được, bị bắt lại, chẳng phải là liên lụy bọn họ sao? Tuy rằng bọn họ cũng không sợ bị liên lụy, nhưng nếu mấy người này không quan tâm, đến cá chết lưới rách, đả thương đến đệ tử gia tộc thì làm sao bây giờ?

Nói đến cùng, bọn họ vẫn là lo lắng kết quả không thể đoán trước.

Mấy người này thoạt nhìn giống như là người không chịu thua thiệt.

“Vậy các ngươi nói làm sao bây giờ?” Hỏa Lân có chút không thoải mái hỏi.

Phong Chiếu ghé vào trên vai Sở Chước, móng vuốt rục rịch, truyền âm cho bọn họ:【Bổn đại gia đánh vào.】

Sở Chước yên lặng xách hắn từ trên vai xuống, nhét vào trong lòng.

Hết chương 392.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.