Cùng Trời Với Thú

Chương 386: Chương 386: Băng Vân Vực.




Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Xuyên chiến hạm trong phòng khống chế, trên một tổ đệm giường dài dựa vào tường giống như sofa phô mềm mại, một nam tử tuấn mỹ áo trắng ngồi kế bên Sở Chước.

Yêu tu khác phân tán ở các nơi, thỉnh thoảng liếc liếc mắt sang đó một cái, sau đó lại liếc mắt đưa tình lẫn nhau một phen, Bích Tầm Châu đang khống chế xuyên chiến hạm nhìn xem mà rất không nói gì.

Đàn gia hỏa này quả nhiên rất nhàn, sẽ không sợ lão đại đánh một đám ra xuyên chiến hạm, treo ngược ở đuôi xuyên chiến hạm.

Phong Chiếu cầm trong tay một cái không minh thạch, đang đọc tin tức lấy được trong không minh thạch.

“Đây là không minh thạch.” Hắn giới thiệu không minh thạch cho Sở Chước: “Đây là thứ Đại Hoang giới sử dụng để truyền lại tin tức, nó bất đồng cùng truyền âm thạch, có thể không nhìn hạn chế địa vực, khoảng cách cùng không gian, nhưng mà nếu là địa phương có liên quan cùng quy tắc thiên địa, thì không thể truyền lại, tỷ như cái loại trong di tích biển thời gian bỏ lại ở trong thời gian. Quy tắc trong thiên địa là một loại tồn tại rất huyền ảo, không dễ dàng đụng chạm được, đây là một trong lĩnh vực mà ngay cả thần cũng không đụng chạm được...”

Phong Chiếu cầm không minh thạch, giải thích một lần công dụng cho Sở Chước.

Trên mặt Sở Chước hợp thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kỳ thực đời trước nàng liền nghe nói qua không minh thạch, chỉ là chưa từng gặp qua nó. Bởi vì không minh thạch cực kì rất thưa thớt, mà luyện chế khó khăn, bình thường chỉ có người tu luyện Thánh Đế cảnh mới có thể sử dụng, cũng chỉ có người tu luyện Thánh Đế cảnh mới có thể in dấu ấn linh thức ở bên trong không minh thạch, chỉ có không minh thạch dấu ấn qua linh thức căn bản, mới có thể thành công truyền lại tin tức.

Người tu luyện cấp thấp rất ít có thể sử dụng, trừ phi là có người tu luyện Thánh Đế cảnh tặng cho.

Khi rời khỏi Bạch Ly Sơn, Kim Ô liền đưa tặng nàng mấy khối không minh thạch dấu ấn linh thức của Kim Ô.

Phong Chiếu rốt cục đọc xong tin tức trong không minh thạch, nói với Sở Chước: “Có tin tức Khuyết thị, ở Băng Vân Vực.”

Tinh thần Sở Chước rung lên, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.

Lúc trước khi bọn họ rời khỏi Bạch Ly Vực, Phong Chiếu riêng biệt dặn dò qua Kim Ô, kêu nàng tra tra gia tộc Khuyết thị họ này, không câu nệ người vực nào, chỉ cần là tin tức có liên quan họ Khuyết, đều thu thập.

Kim Ô lực hành động phi phàm, có được tin tức, liền dùng không minh thạch bẩm báo.

Không minh thạch có thể truyền lại tin tức có hạn, trong tin tức Kim Ô truyền đến, chủ yếu ghi rõ Băng Vân Vực có một gia tộc Khuyết thị, còn họ Khuyết địa phương khác, bởi vì cũng không xuất sắc, không đủ để dẫn đến coi trọng, đều không bằng gia tộc họ Khuyết trong Băng Vân Vực.

“Chúng ta đây phải đi Băng Vân Vực.” Sở Chước lúc này đánh nhịp.

Bích Tầm Châu nghe xong, xuất ra liên hoa bảo giám, đưa vào tên Băng Vân Vực.

Từ sau lúc đi đến Đại Hoang giới, đoạn thời gian Bích Tầm Châu ở tại Bạch Ly Sơn, cũng không phải cái gì cũng không làm.

Hắn dùng món ngon hối lộ Phì Di và đám thú liên quan, để cho bọn họ giúp hắn rất nhiều việc, trong đó có để cho bọn họ hỗ trợ đưa thông tin các vực Đại Hoang giới vào tiến vào trong liên hoa bảo giám. Đại đa số nhóm thú Bạch Ly Sơn đều từng đến bên ngoài lượn lờ, không nói mỗi một vực mười tám vực Đại Hoang giới đều lượn một lần, nhưng mỗi con thú hợp lại thâu một cái, rất nhanh đã đưa tin tức mười tám vực Đại Hoang vào liên hoa bảo giám.

Đợi xuyên chiến hạm quay đầu đi tới Băng Vân Vực, Sở Chước liền thăm dò tin tức Băng Vân Vực.

Phong Chiếu: “Nghe nói có một vực chủ.”

Sở Chước: “Vâng.”

Phong Chiếu: “Nghe nói nơi đó không phải băng sơn chính là biển mây.”

Sở Chước: “... Nga.”

Phong Chiếu: “Nghe nói nơi đó lấy nhân tu làm chủ, chẳng qua phần đông là bộ tộc cùng gia tộc.”

Sở Chước: “... Nga.”

“... ...”

Sở Chước thấy hắn vẻ mặt vô tội nhìn qua, nhịn không được hỏi: “Còn gì nữau?”

“Hết rồi.” Người nào đó đúng lý hợp tình nói: “Ta biết đến chính là nhiêu đó, dù sao đến lúc đó chúng ta trực tiếp đi tìm Khuyết thị, nếu như bọn hắn dám ngăn cản, đều oanh băng cung cùng biển mây của bọn họ.”

Chúng yêu dự thính: “... ...” Rất tốt, rất phong cách gây sự của lão đại.

Sở Chước xoa bóp mi tâm, vẻ mặt ôn hòa nói: “Trước tiên nghe ngóng tình huống rồi nói sau, đến lúc đó mọi người cẩn thận một chút.”

Bích Tầm Châu và chúng yêu rất nể tình ứng một tiếng, tỏ vẻ đến lúc đó nhất định sẽ nghe chủ nhân nói, cẩn thận làm việc, tìm hiểu rõ ràng sự tình Băng Vân Vực mới hành động, tuyệt đối sẽ không học theo lão đại, không nói hai lời liền oanh đi. ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Cho dù có thực lực, cũng không phải kiêu ngạo kiểu như vậy.

Sở Chước dặn dò xong, quyết định trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

【Chủ nhân.】Bé rùa bò tới, dùng miệng ngậm vạt áo nàng.

Sở Chước rất đỗi yêu thương rùa nhi tử của nàng, thấy thế cong thắt lưng xuống, ôm lấy bé rùa, đặt tới trên đùi, không nhìn ánh mắt không tốt của con thú bên cạnh nào đó, dùng một bàn chải lông cứng rắn dọc theo linh văn trên mai rùa của bé rùa khe khẽ chà xát, giúp nó thanh trừ dơ bẩn dính vào linh văn, như vậy có thể làm cho linh văn trên mai rùa của nó càng sáng ngời.

Phong Chiếu thỉnh thoảng cào hai trảo trên mai rùa của nó cũng là như thế.

Lúc trước ở Thủy Linh Vực, khắp nơi đều là nước, không dễ rửa sạch, hiện tại rời khỏi Thủy Linh Vực, Sở Chước quyết định rửa sạch cho nó một chút, tẫn trách nhiệm chủ nhân, một bên hỏi nó: “Huyền Uyên có chuyện gì sao?”

Bé rùa ngoan ngoãn ở tại trong lòng nàng, miệng ngậm một cái linh bình ngọc màu bạch ngọc đưa cho Sở Chước:【Chủ nhân, đây là tâm linh thủy, cho tỷ.】

Nghe được bé rùa nói, yêu ở đây ánh mắt sáng quắc nhìn qua.

Phong Chiếu xách bé rùa lên, một tay tiếp nhận linh bình ngọc, quăng bé rùa cho Bích Tầm Châu hỗ trợ rửa sạch cho nó, sau đó đưa bình ngọc cho Sở Chước, nói: “Đây là tâm linh thủy Huyền Uyên để lại cho nàng.”

Huyền Uyên trừ bỏ tự mình uống tâm linh thủy, còn chứa một lọ, dự tính đưa cho chủ nhân.

Lúc trước ở Thủy Linh Vực, bởi vì hơi thở tâm linh thủy quá mức cường đại, Huyền Uyên không lấy ra, hiện tại rời khỏi Thủy Linh Vực, rốt cục có thể lấy ra đưa cho chủ nhân rồi.

Sở Chước liếc hắn một cái, chống lại con ngươi sáng ngời của hắn, trên mặt hơi nóng, vội rũ mắt xuống, mở cái chai ra.

Nháy mắt một cỗ linh khí nồng đậm xông vào mũi, linh khí thuộc về tâm linh thủy đặc biệt có, đều bị câu động linh khí cả người người tu luyện ở đây, giống như muốn sôi trào theo hơi thở tâm linh thủy, trên mặt lộ ra vẻ say mê.

Sở Chước vội đậy miệng bình lại.

Mọi người sau khi lấy lại tinh thần, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn tâm linh thủy trong tay Sở Chước.

Quả nhiên là thứ tốt, chỉ là hơi thở, đã khiến cho người ta khống chế không được linh khí cả người tăng vọt.

Tuy rằng đây là bé rùa đưa cho Sở Chước, nhưng nàng sẽ không độc chiếm, đầu tiên là hỏi Mặc Sĩ Thiên Kỳ: “A Kỳ, tâm linh thủy có thể luyện đan sao?”

“Đương nhiên có thể.” Mặc Sĩ Thiên Kỳ hồi đáp rất nhanh, ánh mắt nhìn tâm linh thủy tựa như đang nhìn tuyệt thế mỹ nhân, lúc này ngay cả mình đang nói cái gì cũng không qua tim: “Từ lúc nghe nói tâm linh thủy, ta vừa cẩn thận nhìn lại《 thượng cổ đan phương tập 》Kính Trạch Quân đưa ta, phát hiện bên trong có ghi lại liên quan tới tâm linh thủy, trong đó liền chỉ có vài loại linh đan cấp mười hai cần dùng tâm linh thủy đến luyện chế... Nga, đúng rồi, Yêu Nguyên đan Tầm Châu ca cần, nếu có thể gia tăng một giọt tâm linh thủy, phẩm chất sẽ rất tốt.”

Sở Chước nghe xong, nháy mắt liền có quyết định, nói với bọn họ: “Một lọ tâm linh thủy này ta chia đều làm mấy phần, mỗi người một phần, A Kỳ có thể có thêm một phần luyện đan, mọi người thấy như thế nào?”

Mọi người tự nhiên không ý kiến, đây vốn chính là cơ duyên của bé rùa, bọn họ có thể có phần, vẫn là Sở Chước vị chủ nhân này hào phóng.

Tiếp theo, Sở Chước nhanh chóng chia đều một lọ tâm linh thủy thành mấy phần, dùng bình linh ngọc chứa đựng, sau đó nhất nhất đưa cho người cùng yêu thú ở đây, nagy cả Phong Chiếu cũng có một lọ.

Phong Chiếu ném xuống bình linh ngọc, thấy Sở Chước chia xong, đậy nắp bình linh ngọc đến trong tay nàng.

“Thứ này ta không cần, cho nàng đi, chờ khi nàng tấn cấp Thánh Đế cảnh, Hóa Thần cảnh thì dùng.” Phong Chiếu nói với nàng, thần sắc vô cùng thân thiết lộ ra ý cười.

Sở Chước dừng lại, khó khăn dời ánh mắt, nhẹ nhàng mà ứng một tiếng.

Phong Chiếu nhất thời rất vừa lòng, lôi kéo tay nàng đứng dậy, rất tự nhiên mà quay lại phòng nghỉ của nàng trên xuyên chiến hạm.

Ở đây người cùng yêu tu yên lặng nhìn bọn họ, đều có một loại cảm giác bị ép nhét một miệng thức ăn cho chó, thẳng đến bọn họ đi khuất, lập tức tiến đến cùng nhau bát quái lên.

“Mọi người có phát hiện hay không, không khí của Sở tỷ cùng lão đại không đúng lắm?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ thăm dò.

Hỏa Lân là người thứ nhất phụ họa: “Ta sớm liền phát hiện rồi! Lúc trước khi ở Bạch Ly Sơn rõ ràng còn không có gì, sau đó chúng ta đến Hắc Gai Lâm tìm Huyền Uyên, giống như trong lúc đột nhiên, không khí giữa bọn họ liền trở nên kỳ quái, ở lâu chút cùng bọn họ, ta đều có chút chịu không nổi.”

Hỏa Lân cũng nói không rõ được cái loại không khí ái muội giữa bọn họ, dù sao làm cho nàng một con yêu rắn thần kinh thô đều có chút chịu không nổi.

Huyễn Ngu gặm nhấm một miếng thịt khô, hàm hồ nói: “Bọn họ không phải vẫn luôn đều như vậy sao?” Lão đại vẫn luôn chiếm lấy chủ nhân, bọn họ muốn thân cận chủ nhân một chút cũng không được.

Huyền Ảnh đang ăn, đồng dạng vẻ mặt ngốc bạch ngọt thuần khiết: “Ta cũng cảm thấy không có gì bất đồng, chẳng qua lão đại đối với chủ nhân quả thật tốt.”

“Hai cái tên ngốc hóa này.” Hỏa Lân oán giận bọn họ một câu, cảm thấy không thể trông cậy vào hai tên ham ăn này, quay đầu nhìn về phía Bích Tầm Châu: “Lão nhị, mi thấy thế nào?”

Bích Tầm Châu chậm rì rì dùng bàn chải cứng rắn rửa sạch mai rùa cho bé rùa, nói: “Quả thật bất đồng, chủ nhân thoạt nhìn giống như đã thích lão đại, xem ra không cần lo lắng lão đại cầu mà không được, tương lai đi hủy thiên diệt địa.”

Điểm ấy Bích Tầm Châu rất là vừa lòng, trong lòng ước gì bọn họ cảm tình càng ngày càng tốt, tránh cho con thần thú nào đó không hài lòng một cái, lại đi ra ngoài làm trời làm đất làm Đại Hoang. Nghe nói trước kia hắn liền thường xuyên làm trời làm đất bên ngoài, chọc đến một đám người tu luyện Đại Hoang giới oán khí với hắn thật lớn.

Chỉ là đánh không lại hắn.

“Tầm, Tầm Châu ca, huynh làm sao có thể nghĩ như vậy?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói, hoàn toàn không nghĩ tới Tầm Châu ca cho tới nay thế nhưng mà nghĩ như vậy.

Yêu khác cũng rất giật mình, cảm thấy lão nhị đầu óc rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì sao hắn nhắc tới loại lời này?

Bích Tầm Châu thản nhiên nói: “Bản lĩnh của lão đại các người cũng rõ ràng, nếu chủ nhân cự tuyệt hắn, các người cảm thấy lão đại sẽ làm như thế nào?”

Mọi người: “... ...”

Bọn họ cẩn thận suy nghĩ lại, mặc kệ Phong Chiếu là bộ dạng tiểu yêu thú, hay là Bạch Ly Chủ, đều khỏi nói có bao nhiêu tùy hứng, nghĩ gì là làm nấy, nhất định phải làm được, không có ai có thể ngăn cản hắn. Lấy phong cách thích gây sự của hắn, nếu cảm tình không thuận, giống như thật sự sẽ hủy thiên diệt địa, mọi người cùng nhau xong đời đi.

Vì thế mọi người đều đồng ý lời Bích Tầm Châu nói, Mặc Sĩ Thiên Kỳ may mắn nói: “May mắn Sở tỷ có ý với lão đại, bằng không chúng ta đều phải gặp họa.” ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, thầm nghĩ: Đồ ngốc, lúc trước Sở tỷ của mi quả thật không có ý tứ kia, còn muốn rời khỏi kìa, nếu không phải ta lừa dối kịp lúc, chỉ sợ bọn mi đều phải nộp tại Bạch Ly Sơn.

May mắn qua đi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, lão đại hiện tại đã biến hóa, hắn đi theo Sở tỷ cùng ăn cùng ở như vậy, có thể hay không...” Nhìn Bích Tầm Châu, hắn muốn nói lại thôi.

Nháy mắt, yêu ở đây đều nhịn không được nhìn về phía Bích Tầm Châu.

Bích Tầm Châu mặt đơ như gỗ nói: “Các người đừng nhìn ta, ta có biết đâu?”

“Sở tỷ nguyên âm vẫn còn đi... nhưng mà nếu bọn họ song tu, lấy tu vi lão đại tặng, Sở tỷ nhất định có thể nháy mắt liền tấn cấp Thánh Đế cảnh, đây cũng vẫn có thể xem là một con đường tu luyện mau lẹ, nhưng lại không có tác dụng phụ cùng di chứng, càng an toàn hơn cắn linh đan, chẳng trách người tu luyện cấp thấp đều thích song tu cùng người tu luyện cao cấp cường đại...”

Trừ bỏ bé rùa không biết sự đời, yêu khác đều nhịn không được nhìn luyện đan sư nói liên miên cằn nhằn, sau đó tư tưởng không khỏi lệch đi, đều nghĩ đến, không biết chủ nhân cùng lão đại khi nào thì song tu.

Lấy trình độ hiện tại mỗi ngày đều dính cùng một chỗ của bọn họ, phỏng chừng sẽ rất nhanh đi?

Sở Chước và Phong Chiếu không biết đám gia hỏa trong phòng khống chế đang nói cái gì, cho dù biết, bọn họ cũng sẽ không để ý... có lẽ đi.

Bởi vì trở lại phòng nghỉ, người nào đó đã biến thành một tiểu yêu thú, lăn đến trong lòng Sở Chước, bốn cái móng vuốt lông treo trên tay nàng, cùng nhau lăn đến trên giường chuẩn bị ngủ với nàng.

Một nhân loại, một con yêu thú giống mèo con, nếu có thể phát sinh cái gì, quả thực mất trí.

Cho nên đây cũng là nguyên nhân Sở Chước không thèm để ý lăn một giường cùng con tiểu yêu thú nào đó.

Còn song tu, chưa tổ chức đại lễ song tu, cái gì cũng đừng nghĩ, ngay cả Phong Chiếu cũng không nghĩ tới chuyện tốt đẹp như vậy, đặc biệt đối với con thần thú nào đó ngay cả không cẩn thận đụng tới môi cũng có thể sợ mấy tháng mà nói, song tu cái gì, là sự tình rất xa xôi.

Lăn đến trong giường, Sở Chước đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại đứng dậy, lại yên lặng nằm trở về.

Tiểu yêu thú hai móng chấp ở phía trước, nâng đầu lên, trừng trừng mắt thú tròn vo nhìn nàng.

Sở Chước sờ sờ đầu lông, nói tiếng không có việc gì.

Hiện tại hắn đã có hình người, nàng hẳn là không cần lại tắm rửa cho hắn đi.

Thoải mái nghỉ ngơi ba ngày, Sở Chước lại bắt đầu tu luyện.

Những người khác cũng như thế, trừ bỏ Huyền Ảnh cùng Bích Tầm Châu luân phiên ở trong phòng khống chế quan sát lộ trình xuyên chiến hạm đi tới, yêu khác không phải ở vui chơi giải trí, chính là đi tu luyện, hoặc là đi tìm luyện đan sư Mặc Sĩ Thiên Kỳ kiếm linh đan cắn.

Xuyên chiến hạm tốc độ cũng không mau, bọn họ tốn hai tháng thời gian, mới đến Băng Vân Vực.

Ở lúc xuyên qua thông đạo không gian, bọn họ gặp được rất nhiều xuyên chiến hạm qua lại, chẳng qua người tu luyện trên những xuyên chiến hạm này hiển nhiên không có hứng thú đối với xuyên chiến hạm loại nhỏ của bọn họ, không tạm dừng một cái. Từ đó cũng có thể nhìn ra, Đại Hoang giới cùng Linh thế giới quả thật bất đồng, nơi này tài nguyên tu luyện càng phong phú, người tu luyện thực lực rất cao, chẳng qua là một chiếc xuyên chiến hạm, còn không thể khiến cho bọn họ chú ý.

Xuyên chiến hạm tiến vào Băng Vân Vực, xa xa liền nhìn thấy biển mây giữa bầu trời.

Đám người Sở Chước ghé vào cửa sổ trước mạn tàu, nhìn đến biển mây trắng noãn giữa không trung, đều nhịn không được phát ra thanh âm oa oa.

Băng Vân Vực, giống như tên, quả thật là đại lục băng cùng mây kết hợp, mặt đất sông băng, băng nhấp nhô liên miên, biển mây lững lờ giữa không trung như tiên cảnh, làm cho người lần đầu tiên đi đến đều nhịn không được phát ra tiếng tán thưởng.

“Biển mây này cũng sẽ không giống như Thiên Thượng Hải, là thiên phú thần thông chủng tộc thần bí nào đó đi?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới lạ hỏi.

Ở đây có thể trả lời vấn đề này của hắn chỉ có Phong Chiếu:【Không phải, đây là tự nhiên hình thành, không quan hệ cùng thiên phú thần thông người tu luyện.】Tiểu yêu thú dùng ánh mắt nhìn tên nhà quê nhìn hắn:【Mi ngày sau sẽ biết.】

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị hắn coi thành nhà quê cũng không thèm để ý, dù sao chung quanh còn có nhiều nhà quê mà, hắn cũng không phải là độc nhất, lão đại nếu có can đảm, dám nói ngay trước mặt Sở tỷ tử nàng là nhà quê thử xem sao?

Khi bọn họ tiến vào Băng Vân Vực, chung quanh cũng có vài chiếc xuyên chiến hạm cùng đến.

Xuyên chiến hạm tiến vào Băng Vân Vực, vẫn chưa dừng lại, mà là phi hành ở trên sông băng cùng núi mây.

Sở Chước thấy thế, vội phân phó Bích Tầm Châu, đi sau lưng bọn hắn, xem bọn hắn đi nơi nào, bọn họ cũng thuận tiện đồng hành. Dù sao bọn họ mới đến, đối với Băng Vân Vực cũng không biết, đi nơi nào cũng vậy, trước tìm một chỗ nghĩ ngơi hồi phục, sau đó lại hỏi thăm tin tức gia tộc Khuyết thị, sau đó sẽ tìm Sở Thanh Từ.

Nghĩ đến Sở Thanh Từ khả năng tại đại lục này, trong lòng Sở Chước có chút vui vẻ, gần như mất một hồi mới cân bằng.

Nhưng mà trên mặt nàng vẫn rất là trấn định, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.

Hết chương 386.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.