Cùng Trời Với Thú

Chương 389: Chương 389: Hôn một cái không được thì hôn hai cái.




Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước chậm rãi uống xong một chén trà nhỏ, mới nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Vừa nhìn, đã thấy hắn mắt sắc hơi trầm xuống, thần sắc rét lạnh, ngũ quan hình dáng đường cong rõ ràng, ngồi ngay ngắn ở đằng kia, giống như một gốc cây thanh tùng cổ bách, không nói lời nào, tựa như Bạch Vực Chủ cường đại căng ngạo khi mới gặp đời trước, khiến người ta liếc mắt một cái liền tâm sinh kính sợ, không dám lại liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái.

Đây là một loại chấn nhiếp của cường giả.

Cho dù hắn cái gì cũng không làm, như cũ làm cho người ta cảm giác được khí thế thuộc về cường giả.

Lúc này tóc đen chưa buộc tùy ý rối tung, chỉ có giữa tóc mai vài sợi tóc trắng như linh ngọc điêu khắc hoa văn tinh xảo trong tóc đen, như ẩn như hiện ở trong sợi tóc màu đen, hiện ra hiếm linh quang, càng làm nổi bậc khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn, khí dương cương nhìn một cái không sót gì.

Sở Chước hơi hơi thu liễm đi thoải mái duy trì trên mặt, cũng trở nên trầm mặc.

Phong Chiếu vốn không nhìn nàng, nhưng cho dù không nhìn, hắn cũng có thể cảm giác được biến hóa trên người nàng, chỉ vì thật sự là rất hiểu biết nàng, dù sao đây là tiểu cô nương hắn nhìn lớn lên, nàng xưa nay thích suy tư lo nghĩ nhiều, phá lệ bất đồng phương thức làm việc tùy ý cuồng vọng của hắn.

Hắn hoãn hoãn thần sắc, vươn tay đi qua giữ chặt tay nàng, không hy vọng nàng sợ mình.

Sau đó hắn liền không biết nói cái gì nữa.

May mắn, lúc này Sở Chước cũng nâng mắt nhìn qua.

Cặp mắt minh nhuận yên lặng nhìn hắn, trong con ngươi thậm chí ảnh ngược bóng dáng của hắn, khi nhìn đến bên tai hắn đều phải nóng lên, liền thấy nàng đột nhiên nghiêng người qua.

Khi nàng mang theo hô hấp ngọt thơm nhẹ nhẹ phất qua mặt hắn, trong lúc hoảng hốt hắn mới hiểu rõ đây là cái gì, cảm giác cả người giống như đều rơi xuống trên môi.

Mềm mại, ngọt ngào, ấm áp ...

Đợi khi Sở Chước thẳng người dậy, hắn mặt không chút thay đổi nhìn nàng, hầu kết nhẹ nhàng mà trượt lên trượt xuống, mới chậm rãi mở miệng: “Nàng, vừa rồi...”

“Chẳng lẽ không thể hôn?” Sở Chước hỏi lại, thần sắc của nàng rất thản nhiên, giống như vừa rồi mình chỉ là làm một việc không liên quan.

Đương nhiên không phải!

Phong Chiếu nói trong lòng, lại sợ lời ra miệng có vẻ rất sợ, nên im luôn.

Hắn ngứa ngáy trong lòng, hận không thể để nàng hôn thêm vài cái, để cho hắn lại nếm thử hương vị đó mới tốt. Nhưng kêu hắn đi chủ động, hắn lại có chút thẹn thùng, sợ mình lại kinh sợ mấy tháng không dám nhìn nàng.

“Ta thấy huynh rất tốt, liền nghĩ...” Sở Chước ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng ngượng ngùng nói gì thêm nữa.

Bởi vì nói gì thêm, người nào đó lại phải sợ thành tiểu yêu thú.

Đương nhiên, nàng hai đời cũng chưa từng chủ động làm loại chuyện này, nếu không phải hắn rõ ràng tấc tấc bức bách, lại sợ đến không dám làm, nàng cũng sẽ không chủ động.

Thấy hắn gắt gao nắm lấy tay nàng, như cũ duy trì mặt không chút thay đổi, Sở Chước lo lắng hắn thật sự sợ như vậy nữa, vội hỏi: “Không biết tình huống Thanh Từ ở Khuyết thị bên kia như thế nào, nếu chúng ta mạo muội đánh qua, vạn nhất đưa tới phiền toái cho nàng ấy thì làm sao bây giờ?”

“Bọn họ không dám.” Phong Chiếu quả quyết nói, hồn nhiên không để gia tộc một vực vào mắt.

Hắn ngay cả vực chủ cũng không để vào mắt, huống chi là một tiểu gia tộc.

Khuyết thị ở trong mắt hắn, quả thật là một tiểu gia tộc.

Sở Chước tiếp tục nói: “Tuy nói năm đó Thanh Từ bị Thần Thiên Đấu Giá Hành mua đi làm nô, quả thật đáng giận, nhưng mà không phủ nhận có thể làm cho Thanh Từ tránh đi vận mệnh bị bán đến nơi lại càng không thể chịu được. Nếu thiếu chủ Thần Thiên Đấu Giá Hành là người xấu, đợi Thanh Từ không tốt, huynh làm cái gì ta cũng sẽ không ngăn cản. Vạn nhất bọn họ đối với Thanh Từ không tệ...”

Bọn họ đánh lên như thế, chẳng phải là khiến người chán ghét?

Phong Chiếu hừ một tiếng, vẫn chưa tán thành phương thức nàng làm việc.

Tu luyện đến cảnh giới bậc này của hắn, Đại Hoang giới này đã ít có tồn tại làm cho hắn kiêng kị, chỉ cần không phải xâm phạm quy tắc, hắn muốn làm việc như thế nào, không có người nào có thể nói một chữ không. Cho dù đánh lên, Khuyết thị cũng chỉ có thể chịu thôi.

Nói đến cùng, hắn kỳ thực không muốn nàng quá nhiều lo lắng cân nhắc ở một đường tu luyện, dẫn đến tâm ma.

Rõ ràng hắn vẫn luôn trông chừng nàng trưởng thành, nhưng tính cách của nàng không biết như thế nào sẽ biến thành như thế, hắn trừ bỏ làm cho nàng ít suy tư ít lo đi một chút, rèn luyện tâm chí, cũng không cách nào giúp nàng nhiều lắm.

“Ta biết huynh là tốt với ta, cảm ơn.”

Sở Chước nghiêm túc nói, thấy trên mặt hắn vẫn chưa buông lỏng, nghĩ nghĩ, lại nghiêng qua hôn một cái ở trên mặt hắn.

Ngay sau đó, mỹ nam tử bên người biến thành một tiểu yêu thú cuộn thành một cục, sợ hãi tiến vào trong lòng nàng, dùng cái đuôi lông xù che đầu của mình lại.

Sở Chước thật vất vả mới nghẹn xuống ý cười đến bên miệng, đến mức cực kỳ vất vả, sợ mình không cẩn thận cười ra, đại khái sẽ làm hắn sợ càng lâu. Rõ ràng thoạt nhìn là con thú trung nhị làm trời làm đất làm Đại Hoang, gan lớn cuồng vọng, ngay cả chuyện bức hôn cũng làm ra được, cũng không biết vì sao ở phương diện này lại sợ như thế.

Sở Chước ôm lấy hắn, đi trở về một gian phòng nghỉ an bài cho nàng.

Chờ bọn hắn rời khỏi, cửa chung quanh phòng nghỉ lén lút mở ra, ngó ngó ra bên ngoài, phát hiện giống như không ầm ỹ lên, rất nhanh liền an tâm đóng cửa lại. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Sở Chước không biết đám tiểu hỏa bầu bạn lo lắng, trở lại trong phòng, cũng không vội mà nghỉ ngơi.

Nàng ngồi xếp bằng ở trên giường trải linh tàm ti mềm mại, ngón tay từng chút từng chút vỗ về lưng tiểu yêu thú trong lòng, mơn trớn gãi gãi cằm hắn, thẳng đến khi hắn chậm rãi thả lỏng, ngửa cái bụng mềm mại, ngón tay cào bụng hắn.

Nàng suy nghĩ một lát chuyện Khuyết thị, cúi đầu nhìn về phía tiểu yêu thú trong lòng móng vuốt khoác lên trên tay nàng, ngửa bụng.

Không khỏi bật cười, đột nhiên nổi lên ý xấu, hỏi: “Huynh hồi lâu chưa từng tắm rửa, muốn tắm rửa một cái hay không?”

Tiểu yêu thú vốn được nàng cào đến có chút lười biếng thân thể nháy mắt cương cứng, sau đó xoay người đứng lên nhìn nàng, trợn tròn một đôi thú đồng, vẻ mặt nghiêm túc.

Sở Chước thấy thế, hai mắt nhiễm ý cười, không đợi hắn phản ứng, lại nói: “Quên đi, trước nghỉ ngơi đi, ta có chút mệt mỏi.”

Phong Chiếu: “... ...”

Sở Chước một phen tiện tay nhét tiểu yêu thú đến trong lòng, ôm hắn nằm xuống, sau đó chôn mặt ở trên gối, che giấu ý cười trên mặt.

Trăm ngàn lần không thể khiến hắn phát hiện, bằng không hắn lại muốn sợ.

Tuy rằng nàng cũng không rõ vì sao hắn vẫn có thể sợ thành như vậy, nhưng mà quả thật rất thú vị.

Xuyên chiến hạm Nhiễm gia tiếp tục phi hành ở trên băng tầng gần mười ngày, đi đến dưới một mảnh biển mây.

Xuyên chiến hạm bay đi hướng lên trời không, phá tan tầng tầng mây mù, Sở Chước tò mò ra bên ngoài xem, trong mơ hồ cảm thấy giống như xuyên phá tầng mây trùng điệp, nhưng tầng mây này lại là rải rác, bộ dạng không giống như nhìn lên từ trên mặt đất, giống một đoàn lại một đoàn đám mây trắng.

Nhiễm Phương Hoa ở bên giới thiệu cho bọn họ: “Biển mây Băng Vân Vực chia làm hai loại, một loại là phù vân, một loại là thực vân, nhìn từ mặt đất, chúng nó đều giống nhau, đều cần người tu luyện đến phân biệt chúng nó bất đồng, để tránh khi tiến vào biển mây, nếu không cẩn thận đụng vào trên thực vân, xuyên chiến hạm chính là phải chịu tội.”

Nghe lời này, mọi người có chút hiểu rõ.

Phù vân đó là ráng mây ngũ sắc tự nhiên, không có thật thể, lúc này xuyên chiến hạm xuyên qua tầng mây, chính là mây bay. Mà thực vân, lại còn là biển mây những người tu luyện sinh sống, chỉ có thực vân, mới có thể cho người tu luyện sống sót sinh tồn.

Tình huống Băng Vân Vực bất đồng cùng đại lục khác, phía trên biển mây mới là nơi người tu luyện sinh sống, trên mặt băng tầng thì lại làm nơi kinh nghiệm từng trải. Phía trên biển mây khắp nơi đều là thành tu luyện, to to nho nhỏ không đồng nhất, mà phía trên băng tầng phần lớn chỉ có một vài thành trấn nhỏ rải rác, số lượng không nhiều lắm, phân tán ở vùng ven.

Những thành trấn nhỏ đó, đại đa số là làm nơi nghỉ ngơi cho nhóm người tu luyện khi kinh nghiệm từng trải, do các thế lực phía trên biển mây cầm giữ, phân chia ra địa bàn từng người.

“Các ngươi đừng nhìn phía dưới khắp nơi đều là băng tầng, ở trong băng tầng che lấp, nó còn có rất nhiều tài nguyên, đặc biệt một ít băng cung dưới đất, nghe nói còn có ẩn tàng bí cảnh, nếu như may mắn, phát hiện một cái bí cảnh, có thể có được không ít thứ tốt.”

Mặc Sĩ Thiên Kỳ trừng mắt to: “Thật sự? Có linh thảo sao?”

“Có đó, nghe nói còn có người từng phát hiện linh thảo cấp mười hai thuộc tính băng ở dưới băng tầng, khi gốc linh thảo đó xuất thế, từng linh quang tận trời, hấp dẫn vô số người tu luyện biển mây đi tới tra xét, cuối cùng bị Cơ thị đoạt được.”

Buổi nói chuyện nói đến tim Mặc Sĩ Thiên Kỳ bành trướng, hận không thể cũng đi dưới băng tầng tìm kiếm bí cảnh, nói không chừng hắn cũng có thể may mắn tìm được một gốc cây đâu.

Trong lúc nói nói cười cười, xuyên chiến hạm đã xuyên thấu tầng mây trùng điệp, đi đến trong một mảnh biển mây giữa núi non.

Mọi người dò ra thần thức, chỉ thấy dưới bầu trời xanh thẳm, xa xa một mảnh mây mù lượn lờ, trong mây mù đó, sông núi bến hồ nhấp nhô liên miên, nếu không phải tự mình trải qua, không thể tưởng tượng ra một mảnh cảnh tượng tự nhiên này, kỳ thực là một mảnh biển mây trôi nổi ở giữa không trung.

Nó bất đồng cùng Thiên Thượng Hải, Thiên Thượng Hải là con người chế tạo ra, mà một mảnh biển mây này cũng là tự nhiên đúc mà thành.

Xuyên chiến hạm phi hành ở trên biển mây.

“Nơi này chính là Đan Hạc Vân Hải.” Nhiễm Phương Hoa lại nói lần nữa: “Nhiễm gia tộc chúng ta đặt ở nơi Tây Bắc Đan Hạc Vân Hải, trên Đan Hạc Vân Hải tổng cộng có bốn gia tộc cộng thêm mười tiểu gia tộc, Nhiễm gia chúng ta bất tài, chiếm một nửa nơi Tây Bắc...”

Nói đến Nhiễm gia, thần sắc tỷ đệ Nhiễm thị đều lộ ra vài phần kiêu ngạo.

Đan Hạc Vân Hải rất lớn, xuyên chiến hạm phi hành hơn nửa ngày, mới đến nơi Nhiễm gia sở tại.

Xuyên chiến hạm dừng lại ở trước một chỗ sơn môn, tỷ đệ Nhiễm thị mang theo đệ tử Nhiễm gia đều nhảy xuống khỏi xuyên chiến hạm, đệ tử canh giữ sơn môn phát hiện bọn họ, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ, vội vàng mở ra cấm chế sơn môn, cung nghênh tộc trưởng trở về.

Nhiễm gia tu vi cao nhất chính là Nhiễm Phương Hoa, nay tộc trưởng cũng là nàng.

Tộc trưởng trở về, toàn bộ Nhiễm gia đều náo nhiệt lên, tộc lão Nhiễm gia cùng các đệ tử đều bước ra cung nghênh, rất nhanh liền thấy đến được bằng hữu tỷ đệ Nhiễm gia mang về đến.

Bằng hữu tộc trưởng mang về đến, đã được Nhiễm gia nhiệt tình hoan nghênh.

Nhiễm Phương Hoa đơn giản giới thiệu đám người Sở Chước, phân phó đệ đệ tự mình dẫn bọn họ đi nghỉ tạm, liền nơi đi xử lý chuyện khác.

Nhiễm Phương Minh đưa bọn họ tới một chỗ đỉnh núi được thi công phá lệ tinh xảo, động phủ ở chỗ đỉnh núi, linh khí coi như không tệ.

Nhiễm Phương Minh ngại ngùng nói: “Còn thỉnh mấy vị lúc này nghỉ tạm, nếu như có cần gì, có thể trực tiếp tìm ta là được.”

Đám người Sở Chước đều cảm tạ hắn an bài, biết bọn họ vừa trở về, hẳn là có rất nhiều chuyện phải bận rộn, liền để cho bọn họ không cần phải đi theo, tự đi bận việc của mình.

Tỷ đệ Nhiễm Phương Hoa quả thật bận, vì tỏ vẻ coi trọng đám người Sở Chước, hôm sau Nhiễm Phương Hoa tranh thủ thời gian đến nói vài câu cùng Sở Chước bọn họ, lưu lại hai đệ tử Nhiễm gia làm chạy chân, liền phải đi bận rộn.

Đệ tử Nhiễm thị bị lưu lại một người là Tinh Linh cảnh, một người là Nhân Hoàng cảnh, là một đôi huynh muội, tính cách rất khéo đưa đẩy.

Sở Chước theo thứ tự hỏi tên của bọn họ, biết được huynh trưởng kêu Nhiễm Phương Niên, muội muội kêu Nhiễm Phương Phi, nói với bọn họ: “Ta thấy chân núi có một phường thị, nhìn cực náo nhiệt, không biết hai vị có thể mang bọn ta đi dạo không?”

Nhiễm Phương Niên cười nói: “Tộc trưởng chúng ta phân phó qua, vài vị mặc kệ đi nơi đâu đều có thể.” Sau đó lại nói cho bọn họ, phường thị dưới núi, là phường thị của Nhiễm gia.

Lập tức bọn họ liền cùng nhau đi xuống phường thị.

Sở Chước đến phường thị, là muốn thăm dò tin tức, nhưng mà ngoài đánh sâu tin tức, cũng không trở ngại bọn họ đi mua mua mua.

Hỏa Lân mang theo Huyền Ảnh, Huyền Uyên, Huyễn Ngu phóng đi các địa phương bán linh thực, Sở Chước bồi Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi mua linh thảo, Bích Tầm Châu thì lại đi tìm hiểu tin tức. Nhiễm Phương Niên đi theo Sở Chước bọn họ, muội muội Nhiễm Phương Phi đi theo Hỏa Lân.

Nhiễm Pphương Niên nghe nói bọn họ muốn mua linh thảo, dẫn bọn họ đi cửa tiệm linh thảo Nhiễm gia mở, có hắn ra mặt, có thể cho bọn họ chiết khấu thấp nhất.

Khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ vui thích chạy tới chọn linh thảo, Sở Chước nhìn nhìn ở chung quanh, hỏi Nhiễm Phương Niên: “Băng Vân Vực gần đây có phát sinh đại sự gì không?”

Người Nhiễm gia đều biết đám khách nhân này từ bên ngoài đến, đối với Sở Chước nói cũng không quá kỳ quái, cười nói: “Không biết Sở cô nương nói đại sự chỉ là cái gì? Băng Vân Vực rất lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phát sinh...”

“Nghe nói có năm gia tộc thực lực mạnh nhất, gia tộc này ở tại biển mây đều là đóng cửa sao?”

Nhiễm Phương Niên nghĩ nghĩ, nói: “Đúng vậy, năm gia tộc này ở tại biển mây đều là đóng cửa, thời điểm tầm thường cũng không dễ dàng mở ra, trừ phi có đại sự gì liên quan đến toàn bộ vực. Ta nhớ rõ tiền bối gia tộc từng nói, lần trước đó năm gia tộc thần bí ở tại biển mây mở ra, vẫn là chuyện một ngàn năm trước.” Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh

Sở Chước yên lặng dừng lại, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể giống như Phong Chiếu nói, đánh tới cửa, oanh mở cấm chế biển mây hay sao?

Sở Chước lại hỏi một ít, phát hiện giống như Nhiễm Phương Hoa nói lúc ban đầu, muốn tiến vào gia tộc Khuyết thị biển mây Tây Lĩnh tìm người, căn bản là không có khả năng, chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Mua xong linh thảo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại đi cửa tiệm linh đan cách vách nhìn xuống, từ trong những linh đan buôn bán có thể phỏng đoán ra kỹ thuật luyện đan Băng Vân Vực.

Trong tiệm bán linh đan chủng loại không tính nhiều, nhưng mà không ít, cao giai nhất có linh đan cấp mười một, nhưng mà đây là bảo vật trấn điếm, giá cả đắt đỏ, cực ít có người tu luyện mua được. Linh đan dưới cấp mười cũng không ít, có thể thấy được luyện đan thuật Băng Vân Vực rất phát đạt, muốn phát đạt hơn Thủy Linh Vực.

Đi dạo nửa ngày, bọn họ tụ ở một nhà tửu lâu, ăn một chút món ăn đặc sắc địa phương, thẳng đến sắc trời trễ một chút, một đám người mới quay về Nhiễm gia tộc trên núi.

Ngày hôm sau, bọn họ tiếp tục đi thành thị chơi.

Như thế chơi mấy ngày, Bích Tầm Châu cũng tìm hiểu được không ít tin tức.

“Nghe nói mười năm trước, có một đệ tử Khuyết thị nhập thế kinh nghiệm từng trải, từng đi Thanh Nhai tuyệt địa, sau đó vẫn luôn không có tin tức, có người nói hắn bị vây khốn ở trong Thanh Nhai tuyệt địa, đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.” Bích Tầm Châu nói.

Sở Chước hơi hơi nhíu mi: “Thanh Nhai tuyệt địa ở nơi nào?”

“Dưới băng tầng trên mặt đất, ta còn chưa hỏi thăm rõ ràng vị trí của nó.” Bích Tầm Châu nói chi tiết, bởi vì Thanh Nhai giống như có chút thần bí, nếu không phải ra một đệ tử Khuyết thị, chỉ sợ cũng sẽ không khiến cho người tu luyện chú ý.

“Nếu không chúng ta mau chân đến xem?” Hỏa Lân hưng trí bỗng hỏi.

“Có thể được gọi là tuyệt địa, có thể rất nguy hiểm hay không?” Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.

Huyền Ảnh, Huyễn Ngu cùng bé rùa ngồi ở một bên ăn gì đó, vẻ mặt nhu thuận, không xen miệng.

Bình thường loại thời điểm này, bọn họ cũng sẽ không phát biểu ý kiến, bởi vì bọn họ hoàn toàn không có ý kiến, chủ nhân bọn họ muốn làm gì thì bọn nó làm đó, không thể không nói rất là bớt lo.

Mọi người thảo luận một lát, cuối cùng nhìn về phía Sở Chước: “Chủ nhân, tỷ thấy thế nào?”

Sở Chước trầm ngâm, nói: “Đầu tiên ta hỏi một chút Nhiễm tiền bối về tình huống Thanh Nhai tuyệt địa rồi nói sau.” Vạn nhất Thanh Nhai tuyệt địa quá mức nguy hiểm, Sở Chước cũng không dự tính để cho bọn họ đi mạo hiểm, không bằng tìm phương pháp khác.

Dù sao đã tìm nhiều năm như vậy, cũng không nóng lòng nhất thời.

Đợi khi tỷ đệ Nhiễm Phương Hoa tạm thời giải quyết bớt một đoạn chuyện trong tay, tiến đến tìm Sở Chước bọn họ, chợt nghe đến Sở Chước thăm dò về việc Thanh Nhai tuyệt địa.

Nhiễm Phương Hoa trước là có chút kinh ngạc, không nghĩ tới việc bí ẩn bậc này cũng có thể để cho bọn họ tìm hiểu được.

Thanh Nhai tuyệt địa sở dĩ thần bí, bởi vì việc này chỉ có các thế lực bên trong Băng Vân Vực biết, ngoại giới cực ít có truyền lưu tin tức về nó, Sở Chước bọn họ làm người đến từ bên ngoài, mới đến bao lâu, ngay ở dưới mí mắt bọn họ, thế nhưng có thể tìm hiểu được loại chuyện này, có thể thấy thực lực của bọn họ.

Nhiễm Phương Hoa không khỏi bắt đầu kính nể đối với Bích Tầm Châu có thể tìm hiểu được tin tức này.

Hết chương 389.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.