Cùng Trời Với Thú

Chương 393: Chương 393: Huyền Ảnh động thủ.




Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Cơ Phỉ, Hàng Lam, Khuyết Quan Bình nhìn mấy người đang thương lượng cách đó không xa, bọn họ bày ra niệm chú cách âm đơn giản cùng niệm chú lẫn lộn ở chung quanh, khiến người ta không thể nghe rõ thanh âm của bọn họ, cũng không cách nào từ môi ngữ phân tích ra bọn họ nói gì.

Hàng Lam nhíu mày lại, trong lòng có chút nôn nóng, nàng nhìn nhìn đám người, lại nhìn xem bạn tốt bên người, nhỏ giọng hỏi: “Quan Bình, vừa rồi bọn họ không có làm khó dễ bạn chứ?”

Khuyết Quan Bình đầu tiên là lắc đầu, sau đó than thở nói: “Bọn họ hẳn là trước tiên hỏi thăm qua thế lực chúng ta ở Băng Vân Vực, nhưng mà cũng bởi vậy chưa kiêng kị năm đại gia tộc chúng ta.”

Ngược lại có vẻ lo lắng bọn hắn sẽ giở trò quỷ hố bọn họ ở Thanh Nhai tuyệt địa.

Khuyết Quan Bình cũng không phải người ngốc, từ trong thái độ cùng hành vi những người này có thể cảm giác được, nhóm người này cũng không sợ năm đại gia tộc, nếu vừa rồi bọn họ liều chết không theo, chỉ sợ mấy người này thật sự sẽ ra tay với bọn họ.

Băng Vân Vực chẳng qua là một vực trong mười tám vực Đại Hoang giới, thực lực đều không phải là mạnh nhất trong mười tám vực, mà năm đại gia tộc cũng chẳng qua là năm thế lực cao nhất trên Băng Vân Vực, có lẽ người tu luyện Băng Vân Vực sẽ kiêng kị, nhưng cần phải hiểu sơn ngoại hữu sơn, ngoại vực có vực, người tu luyện ngoại vực này không sợ năm đại gia tộc cũng không ít.

Bình thường người tu luyện như vậy có hai loại, một loại là thực lực cường đại đến có thể không nhìn năm đại gia tộc, một loại là có được bối cảnh hùng hậu, không cần kiêng kị năm đại gia tộc Băng Vân Vực.

Khuyết Quan Bình trực giác nhóm người này hẳn là cái sau.

Tuy rằng Sở Chước nói bọn họ đến từ Linh thế giới, nhưng Khuyết Quan Bình làm sao đoán không ra bọn họ khẳng định che giấu một ít, không nói chi tiết. Có lẽ bọn họ quả thật là đến từ Linh thế giới, nhưng bọn họ nhất định có điều cậy vào ở Đại Hoang giới, mà chỗ dựa này làm cho bọn họ căn bản không để năm gia tộc vào mắt.

Khuyết Quan Bình cảm thấy có chút khó giải quyết, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước nàng lựa chọn nói chi tiết chuyện Sở Chước muốn biết cho nàng.

Cho dù nàng không nói, những người này chỉ cần dùng chút thời gian cùng tinh lực, cũng có thể tìm hiểu được, chẳng qua là vấn đề hoặc sớm hoặc trễ, thậm chí khả năng bởi vậy mà phá đám, không bằng trực tiếp nói cho bọn họ, để giảm bớt không ít phiền toái.

Cơ Phỉ cùng Hàng Lam có thể được gia tộc phái đến Thanh Nhai tuyệt địa đóng giữ, cũng không phải ngốc, rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ Khuyết Quan Bình.

Cơ Phỉ thấp giọng nói: “Hy vọng bọn họ quả thật chính là vì tìm người mà đến, không có mục đích khác.” Nếu chỉ là tìm người, nhiều nhất là xông vào băng cung, tìm được người là tốt rồi, không có hành động khác, hoặc ra tay với người năm đại gia tộc.

Sợ là sợ bọn họ là thế lực nào đó ở bên ngoài, không biết từ chỗ nào biết được động phủ thượng cổ trong Thanh Nhai tuyệt địa, đặc biệt tới đây cướp đoạt tài nguyên động phủ thượng cổ.

Giữa các vực từng có quy định, tài nguyên các vực là thuộc loại các thế lực trong vực. Nhưng mà quy định là chết, người là sống, rất nhiều người tu luyện có thể chui vào chỗ trống, hoặc là dựa vào vũ lực cường đại cướp lấy, hoặc âm thầm mưu đồ, loại thời điểm này, liền xem thực lực cùng thủ đoạn các vực, chỉ có người thắng, mới có tư cách chủ đạo phương hướng dư luận.

Chỉ cần ngươi thắng lợi, dư luận ngoại giới căn bản không quan hệ bận rộn.

Đây cũng là vì sao các vực phát hiện bí địa hoặc động phủ gì đó, đều sẽ lựa chọn trước ẩn giấu đi, lưu cho người tu luyện vực mình thăm dò xong rồi nói sau.

Khuyết Quan Bình do dự, vẫn là lựa chọn tin tưởng Sở Chước: “Không biết vì sao, ta tin tưởng nàng, nàng hẳn là chính là vì tìm người mà đến.”

Lời này được hai người Cơ Hàng chú mục, đều có chút không tưởng tượng nổi.

Cơ hỉ tuy rằng cũng không quen thuộc với đệ tử Khuyết thị, nưng mà vài năm nay bọn họ cùng nhau canh giữ tại Thanh Nhai tuyệt địa, thường xuyên gặp mặt, ít nhiều cũng có chút hiểu biết Khuyết Quan Bình, biết nàng cũng không phải một người làm việc bằng cảm tình.

Hàng Lam ngồi xổm xuống - nhìn thẳng vào bạn tốt, lo lắng sờ sờ khuôn mặt nàng: “Quan Bình, có phải vừa rồi bọn họ làm cái gì với bạn hay không?”

Khuyết Quan Bình căng thẳng mặt loli, không sao cả nói: “Các người không phải mới vừa nhìn qua sao, bọn họ có thể làm cái gì?”

Cơ Phỉ cùng Hàng Lam nghĩ nghĩ, bọn họ quả thật không làm cái gì, trừ bỏ trói bọn họ tới đây, lại uy hiếp một chút, thì lông tóc cũng chưa bị thương.

“Đổi lại là các người, lúc trước không có gì đi?” Khuyết Quan Bình ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Cơ Phỉ thần sắc thoáng ngừng, Hàng Lam cũng nghĩ tới lúc trước Sở Chước nói vạch ra không chút khách khí, trong lòng chột dạ, không dám nhìn Cơ Phỉ.

Lời nói mới rồi, hắn hẳn là không nghe được đi?

Bên kia, Sở Chước bọn họ cũng đang thương lượng kế tiếp nên làm sao bây giờ.

“Chủ nhân, vẫn là đánh vào đi thôi.” Hỏa Lân ngại gây sự không đủ lớn, vẫn luôn giật dây như vậy.

Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh, Huyễn Ngu, bé rùa đều không nói chuyện, liền lẳng lặng nhìn bọn họ quyết định làm thế nào, đi theo làm là được rồi.

Phong Chiếu bị Sở Chước ôm vào trong ngực, dựa vào bộ ngực mềm mềm của tiểu cô nương, tạm thời không muốn lên tiếng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng là tên thích gây sự, chẳng qua thực lực của hắn không đủ, chỉ có thể đi theo phía sau gây, cũng là vẻ mặt hưng trí bừng bừng ra chủ ý: “Hỏi trước rõ ràng thực lực người tu luyện đóng tại năm lối vào, chọn một cái thực lực thấp nhất, do Huyền Ảnh mang bọn ta đánh vào, có thể không bị phát hiện thì tốt nhất. Nếu như bị phát hiện cũng không có gì, dù sao chỉ cần xông vào là được, có lẽ bọn họ cũng không dám xông vào theo.”

Nghe ý tứ ba người Cơ Hàng Khuyết, năm đại gia tộc đã có nhiều người tu luyện ngã ở trong băng cung, không biết sinh tử, người tu luyện lưu ở bên ngoài tự nhiên không dám mạo muội đi vào, để tránh tăng thêm người mất tích.

Nhưng mà, tuy là như thế, bọn họ vẫn không buông tha cho thăm dò băng cung.

Dù sao có thể phát hiện một cái động phủ thượng cổ, biểu thị vô số tài nguyên, không phải ngã xuống vài người tu luyện là có thể buông bỏ, để gia tộc phát triển, bọn họ thường là quyết tâm càng mãnh liệt, sẽ không dễ dàng lùi bước.

“A Kỳ chủ ý này không sai, chủ nhân, làm đi!” Hỏa Lân nói.

Phong Chiếu oa ở Sở trong lòng Chước, hai cái chân trước khoác lên cánh tay của nàng, nghe vậy cũng ấn móng vuốt tỏ vẻ ủng hộ.

Sở Chước chỉ là tự hỏi, rất nhanh liền đồng ý.

“Mấy người kia làm sao bây giờ?” Bích Tầm Châu mở miệng hỏi: “Nếu như thả bọn họ, vạn nhất bọn họ cắn ngược lại chúng ta một ngụm, người tu luyện canh giữ tại Thanh Nhai tuyệt địa đông đúc, chúng ta cũng đánh không lại. Nuế không để mà nói, chẳng lẽ phải dẫn đi vào?”

Bích Tầm Châu ý định ban đầu là không muốn đối địch cùng năm đại gia tộc Băng Vân Vực, cho nên từ khi đánh lén trói người đến thẩm vấn, vẫn chưa mảy may tổn thương bọn hắn, nhưng nếu năm đại gia tộc gây bất lợi cho bọn họ, vậy thì khỏi nói cái khác. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh

Sở Chước hơi hơi nhíu mày: “Không có việc gì, đánh không lại chúng ta bỏ chạy.”

Bích Tầm Châu: “... ...” Chủ nhân cô thanh tỉnh một chút, vạn nhất chạy không được thì sao?

Phong Chiếu lại ấn móng vuốt, có đại gia hắn ở làm sao có thể chạy không được? Đến lúc đó xé mở không gian bỏ chạy, trừ bỏ người tu luyện Thần Hoàng cảnh, còn có ai có thể truy được.

Bích Tầm Châu đã lười phỉ nhổ, nếu đến lúc đó thực cần xé mở không gian chạy trốn, thân phận của Phong Chiếu chẳng phải là bại lộ sao? Nay Đại Hoang giới có bao nhiêu Thần Hoàng cảnh, trong lòng mọi người sao có thể không rõ ràng lắm, lại suy xét phỏng đoán, chỉ sợ rất nhanh có thể vòng ra được phạm vi.

Nhưng mà, cho dù bại lộ, giống như Băng Vân Vực cũng không có biện pháp làm cái gì.

Dù sao không phải ai đều có lá gan cùng chống lại Bạch Ly Vực Chủ, người tu luyện Thần Hoàng cảnh rất ít sẽ một lời không hợp liền động thủ, để tránh vô ý đánh phá hỏng đại lục các vực.

Thương lượng đến cuối cùng, bọn họ rốt cục lấy định chủ ý.

Sở Chước mang theo Bích Tầm Châu bọn họ đi qua, cũng ý bảo Huyền Ảnh mở trói cho ba người tu luyện vẫn bị trói, nhưng mà khống chế bọn họ như cũ, không để cho mấy người này biết bọn họ muốn làm gì. Còn chuyện kế tiếp, liền do ba người Cơ Hàng Kkhuyết phụ trách.

Sở Chước nói với ba người Cơ Hàng Khuyết: “Lần này thật đắc tội, mong rằng ba vị thứ lỗi.”

Ba người trầm mặc nhìn nàng, không nói gì.

Sở Chước cũng không thèm để ý thái độ bọn họ, tiếp tục nói: “Chúng ta lần này tất nhiên muốn vào băng cung một chuyến, chẳng qua các ngươi yên tâm, nếu vậy gặp được người tu luyện Băng Vân Vực, chỉ cần bọn họ không ra tay với chúng ta, chúng ta cũng sẽ không tùy ý thương tổn bất kỳ tính mạng, chỉ cần tìm được người, chúng ta sẽ rời khỏi.”

Ba người Cơ Hàng Khuyết liếc nhau, Khuyết Quan Bình nói: “Ta tin tưởng cô nương, cũng hy vọng cô nương có thể làm được như ngươi nói.”

Sở Chước liếc nhìn nàng một cái, có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Khuyết Quan Bình có lòng phòng bị mạnh nhất sẽ người thứ nhất tỏ thái độ, nhưng lại mà loại thái độ này, chẳng lẽ thật sự bị nàng lừa dối rồi?

Mặc kệ như thế nào, trong lòng Sở Chước là cao hứng: “Cảm ơn ngươi.”

Khuyết Quan Bình muốn nói gì đó, cuối cùng không nhiều lời nữa, đơn giản nói cho bọn họ tu vi người tu luyện Thánh Đế cảnh đóng giữ năm lối vào, trong đó mạnh nhất phải kể tới người tu luyện Hàng thị, là Thánh Đế cảnh tầng tám, tiếp theo Cơ thị, tiếp theo là Khuyết thị, yếu nhất là người tu luyện Cung thị, chỉ có Thánh Đế cảnh tầng ba.

Nghe được Thánh Đế cảnh tầng ba, Sở Chước bọn họ hai mắt sáng ngời.

Ba người Cơ Hàng Khuyết da đầu tê rần, không biết vì sao, đột nhiên có chút đồng tình người tu luyện Cung gia.

“Chúng ta đây liền đi vào từ lối vào Cung gia đóng giữ thôi.” Sở Chước đánh nhịp, tiếp theo nói với Khuyết Quan Bình: “Phiền toái Khuyết cô nương hỗ trợ nói một chút vị trí đại khái dưới Thanh Nhai tuyệt địa cùng chúng ta.”

Thẳng đến Sở Chước bọn họ biết rõ ràng vị trí đại khái, lại một lần nữa cũng diễn lên.

Cơ Phỉ, Hàng Lam phòng bị nhìn bọn họ, Khuyết Quan Bình vẫn là dung mạo hờ hững, giống như sau khi nàng nói cho Sở Chước chuyện Khuyết gia hoạt động ở đại lục Linh thế giới, nàng cũng đã không phòng bị Sở Chước, rất có tư thế vò mẻ không sợ nứt.

Sở Chước cũng nhìn bọn họ, nói: “Ở trước khi chúng ta tiến vào băng cung, chỉ có thể để cho mấy vị trước đợi ở trong này.”

“Ngươi muốn làm gì?” Hàng Lam trợn mắt nhìn.

Sở Chước cười nói: “Các ngươi yên tâm, chúng ta tự nhiên sẽ không tổn hại các ngươi, chỉ là làm cho bọn họ đợi ở trong này.” Dứt lời, nàng nhìn Huyền Ảnh.

Không đợi ba người phản ứng, chỉ cảm thấy một uy áp khổng lồ áp chế xuống, ba người trước mặt tối sầm, rất nhanh liền bất tỉnh nhân sự.

Thẳng đến khi bọn họ tỉnh lại, phát hiện bọn họ bị nhét ở bên trong một chỗ khe băng, lối vào dùng khối băng chặn lại.

Trừ bỏ ba người bọn họ, ba người tu luyện tuần tra khác đã ở cách đó không xa, chẳng qua còn chưa thanh tỉnh, hiển nhiên bọn họ tỉnh được nhanh hơn. Ba người Cơ Hàng Khuyết đều là người thông minh, liên hệ lúc trước khi Sở Chước làm việc, đều là lén ba người đó, chính là phòng bị người biết được càng nhiều, ý kiến không đồng nhất, đối với bọn họ càng nguy hiểm, lúc này đây chỉ coi như ba người bọn họ lẫn vào.

Ba người trước tiên kiểm tra thân thể, phát hiện trên người cũng không có gì khác thường, hiển nhiên đối phương quả thật không làm cái gì, chỉ là làm cho bọn họ tạm thời hôn mê.

Cũng không biết bọn họ có xông vào hay không.

Khi nghĩ như vậy, ba người đứng lên, chuẩn bị đi cứu tỉnh ba người cách đó không xa.

Lúc này, Hàng Lam đột nhiên hỏi: “Quan Bình, vừa rồi vì sao bạn phải giúp bọn hắn? Chẳng lẽ bạn không sợ...” Nàng muốn nói lại thôi.

Cơ Phỉ cũng quay đầu nhìn qua, tìm tòi nghiên cứu nhìn Khuyết Quan Bình.

Khuyết Quan Bình giống như không phát hiện ánh mắt hoài nghi của Cơ Phỉ, chỉ nói: “Tin tưởng hai người hẳn là cũng có chỗ hoài nghi, lai lịch bọn họ không tầm thường, bọn họ cũng sẽ không ngốc đến nói cho chúng ta biết. Ta không biết bọn họ có con bài chưa lật gì, nhưng từ tự tin cùng thong dong bọn họ biểu hiện ra ngoài, đều có thể chứng minh bọn họ ngay từ đầu sẽ không e sợ năm đại gia tộc chúng ta, thậm chí bọn họ không có chút kiêng kị với băng cung, nói không chừng sau khi bọn họ tiến vào băng cung, có thể bước ra khỏi băng cung thì sao?” [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

“Này...” Hàng Lam nhất thời cũng chần chờ lên.

Cơ phỉ lại nói: “Khuyết cô nương nói đúng, ta cũng có loại cảm giác này.” Chính là vì Sở Chước bọn họ biểu hiện ra ngoài thong dong cùng đại khí, mới làm cho hắn ngay từ đầu liền lựa chọn tùy cơ ứng đối, mà không phải liều mạng cùng bọn họ.

“Mấy năm nay, năm đại gia tộc chúng ta phái không ít người tu luyện đi vào, đều là có đi không có về, chẳng lẽ các người không lo lắng sao?” Khu Khuyết Quan Bình thở dài: “Tỷ tỷ của ta cũng đi vào, ta là lo lắng cho nàng, ta không hy vọng nàng bị vây hãm ở trong cung băng không thể bước ra. Mấy người đó xuất hiện được khéo, cũng là một cơ hội, có lẽ bọn họ có thể bình an bước ra khỏi băng cung...”

“Nhưng mà, nếu là bọn hắn thất bại thì sao?” Cơ Phỉ hỏi.

Khuyết Quan Bình cười cười: “Vậy thì lại có quan hệ gì? Bọn họ nếu thất bại, đồng dạng bị nhốt ở trong cung băng, cùng chúng ta lại có quan hệ gì?”

Hai người Cơ Hàng nghẹn lời, không thể không thừa nhận nàng nói đúng.

Đúng vậy, nếu như bọn hắn có thể phá băng cung, làm cho người bị nhốt ở trong cung băng bước ra, không còn gì tốt hơn. Nếu bọn hắn cũng giống như những người khác bị vây hãm ở trong băng cung, vĩnh viễn không thể bước ra, đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì.

Sở Chước bọn họ cũng không biết lời nói ba người Cơ Hàng Khuyết sau tỉnh lại, lúc này, bọn họ đã đến trước lối vào băng cung Cung gia đang đóng giữ.

Thanh Nhai tuyệt địa rất lớn, bọn họ từ chỗ Khuyết Quan Bình biết được lộ tuyến các tuần tra đội tuần tra, có thể dễ dàng vòng tránh bọn họ, cũng mượn băng tầng chung quanh, tránh đi linh thức người tu luyện tra xét, dễ dàng đi đến Thanh Nhai tuyệt địa, cũng ngầm đi qua hướng tới lối vào băng cung.

Năm lối vào băng cung cách xa nhau khoảng cách rất xa.

Nhưng mà đối với tốc độ người tu luyện Thánh Đế cảnh mà nói, cũng không tính cái gì, nếu lối vào nào phát sinh ngoài ý muốn, người tu luyện Thánh Đế cảnh lối vào khác có thể kịp lúc tới trợ giúp. Cho nên nếu bị phát hiện, bọn họ nhất định phải ở canh giữ ở trước khi người tu luyện Thánh Đế cảnh lối vào khác tới, tiến vào băng cung.

Dưới Thanh Nhai tuyệt địa rất lạnh lẽo, lấy tu vi người tu luyện Tinh Linh cảnh, như cũ cảm giác được một cỗ hàn ý thẩm thấu tiến vào y phục.

Người tu luyện tu vi sau khi đạt tới trình độ nhất định, có thể nóng lạnh không xâm, nhưng mà đó là ở dưới tình huống bình thường. Bình thường giống như loại băng cung lòng đất này, thuộc tính hàn băng bất đồng, cho dù là Tinh Linh cảnh vẫn có thể cảm giác được hàn ý của nó, càng không cần phải nói Mặc Sĩ Thiên Kỳ Nhân Hoàng cảnh, lúc này lạnh đến phát run.

Sở Chước bỏ bé rùa, Huyễn Ngu vào túi linh thú, để tránh bọn họ chịu không nổi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị đông cứng đến môi phát tím, vẻ mặt hâm mộ nhìn hai ấu tể bị bắt đi vào, sau đó nhìn về phía tiểu yêu thú ngồi trên vai Sở Chước.

Phong Chiếu không nhìn hắn, mà là thò đầu nhìn về phía băng cung cách đó không xa.

Trước lối vào băng cung, có một người tu luyện ngồi ở đằng kia, hắn dáng người thẳng tắp, bên người bày ra một thanh linh khí cao cấp, chỉ cần chung quanh có dị động, lập tức có thể xuất ra vũ khí ngăn địch.

Chung quanh thỉnh thoảng có tuần tra người tu luyện đi qua, nhìn đến người tu luyện ngồi xuống ở lối vào băng cung, đều cung kính thi lễ, mới lặng yên rời khỏi.

Sở Chước bọn họ ngồi xổm ở sau một mặt băng nham nhìn một lát, liền để cho Huyền Ảnh phát động kỹ năng ẩn tàng.

Cảm giác được thứ lá mỏng gì đó bao trùm ở trên người, biết đây là Huyền Ảnh gia tăng kỹ ẩn tàng ở trên người bọn họ, Sở Chước bọn họ theo Huyền Ảnh đi tới lối vào băng cung.

Lối vào băng cung đóng cửa, nó thoạt nhìn tựa như hai phiến cổng chính từ khắc băng đúc thành, người tu luyện Cung gia an vị ở trước cửa chính, nếu muốn đi vào, phải vượt qua hắn.

Huyền Ảnh đi tuốt đàng trước mặt, dừng lại chừng mười trượng ở trước lối vào.

Người tu luyện Cung gia đột nhiên mở to mắt, hai mắt như điện, thẳng tắp nhìn qua. Sau đó hắn nhẹ ồ một tiếng, nhìn phía trước, cái gì cũng không thấy được, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Sở Chước theo bản năng ngừng thở, thu liễm hơi thở gần như không còn.

Người tu luyện Cung gia này cùng Huyền Ảnh tu vi tương đồng, tuy rằng nhìn không thấy bọn họ ẩn tàng, lại mơ hồ có cảm giác. Đáng tiếc vô luận hắn nhìn như thế nào, lúc này cũng không cách nào nhìn được cái gì.

Đang lúc hắn hoài nghi có phải trực giác của mình sai lầm hay không, Huyền Ảnh động thủ.

Hết chương 393.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.